• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một cái thân ảnh nho nhỏ không biết làm sao mà đi tới phía trước Miêu Quế Ngân, tựa như muốn xác nhận điều gì.

Miêu Quế Ngân phản ứng rất nhanh, cô căn bản không nghe thấy bóng dáng nho nhỏ này đang nói cái gì, đột nhiên bùng phát muốn bắt lấy bóng dáng nhỏ, sau đó nương nó đào tẩu!

Nhưng Miêu Quế Ngân rất nhanh, Đầu Trâu Mặt Ngựa phản ứng càng nhanh.

Ngay lúc Miêu Quế Ngân chụp vào bóng dáng nhỏ kia, đồng thời, các cô đã ấn xuống Miêu Quế Ngân một lần nữa!

Mặt Miêu Quế Ngân dán trên đất, chật vật vô cùng.

Lưu Thụ Căn ở một bên gặp được tất cả tình cảnh trước sau, trong lòng không khỏi càng thêm sợ hãi.

Cái gương kia thật là đáng sợ, may là gã chưa nói dối, bằng không, bằng không……

·

Kỳ thật sau khi Miêu Quế Ngân tiến vào, Nguyễn Tiêu liền nhìn thoáng qua Miêu Tiểu Hằng, phát hiện bé không có phản ứng đặc biệt gì. Sau đó cậu mới đem tinh lực tập trung vào thẩm vấn Miêu Quế Ngân. Nhưng cậu không nghĩ tới, rốt cuộc đã cách mười năm, đứa nhỏ trước kia nhìn mẹ hơn phân nửa là ở video và ảnh chụp, sau khi nhìn thấy Miêu Quế Ngân không có lập tức nhận ra, mới có vẻ không có phản ứng.

Nhưng chậm rãi, Miêu Tiểu Hằng vẫn là nhận ra được…… Bé cảm thấy hẳn là đúng rồi, nhưng nghe được ca ca Tiểu Thành Hoàng thẩm vấn, bé lại không thể tin được người phụ nữ giống mẹ như đúc này chính là người xấu làm tình nhân kia!

Bé rõ ràng nhớ rõ, mẹ ngoại trừ thời gian dài không ở nhà ra, đối xử với bé rất tốt, mua cho bé rất nhiều quần áo đẹp, rất nhiều món đồ chơi, mời thầy cô dạy bé học tập, bé vì làm mẹ khích lệ cũng rất nghiêm túc, cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Chính là, tại sao mẹ lại như vậy? Mẹ thật sự là tình nhân sao, thật sự làm nhiều chuyện xấu như vậy sao?

Miêu Tiểu Hằng không thể tin được, bé lén lút buông góc áo ca ca Tiểu Thành Hoàng ra, lén lút đi qua, muốn nghiêm túc nhìn một cái xem người phụ nữ xấu này có phải thật là mẹ bé hay không.

Nguyễn Tiêu vẫn luôn chú ý Miêu Quế Ngân phản ứng trước gương, cũng không phát hiện động tác của Miêu Tiểu Hằng, thẳng đến Miêu Tiểu Hằng đột nhiên xuất hiện bên cạnh Miêu Quế Ngân, kêu một tiếng "Mẹ" kia, mới trực giác thấy không ổn.

Miêu Quế Ngân cũng không biết nghe thấy Miêu Tiểu Hằng gọi hay không, nhưng cô lại trải về hướng Miêu Tiểu Hằng, Nguyễn Tiêu động tác rất nhanh, lập tức dùng ra thần lực, càng nhanh chóng kéo Miêu Tiểu Hằng về ôm vào trong ngực. Đầu Trâu Mặt Ngựa bên kia cũng đồng dạng gắt gao ngăn chặn Miêu Quế Ngân, cũng không làm Miêu Tiểu Hằng bị thương tổn gì.

Hốc mắt Miêu Tiểu Hằng phiếm xanh, lẩm bẩm nói: "Mẹ ơi……"

Lần này Miêu Quế Ngân nghe thấy được, cô đột nhiên ngẩng đầu, thấy rõ bộ dáng Miêu Tiểu Hằng.

Giờ phút này, Miêu Quế Ngân gần như là mừng rỡ như điên.

Là một tiểu quỷ? Không sai, xem gương mặt này, giống kim chủ của cô như vậy, là đứa con trai đã chết mười năm trước của cô!

Thật là con trai ngoan của mẹ! Năm đó cô tính kế lão tổng*, lão tổng vốn là không cao hứng, may mắn cô một phát trúng đích có thai đứa nhỏ này, mới làm lão tổng thuận thế bao dưỡng cô lâu dài. Chỉ tiếc lão tổng có con trai, lại không muốn để đứa nhỏ này bị bà già ở nhà phát hiện, cô mới không thể không đem đứa nhỏ nuôi ở quê. Vốn dĩ cô nghĩ, cứ cung cấp nuôi dưỡng đứa nhỏ, sau này nói không chừng có trọng dụng thì sao? Ai ngờ đứa nhỏ này mạng không tốt, bị thứ rác rưởi hại, chỉ sống đến năm tuổi. Nhưng không sao, đã chết cũng côc dụng, cô nương theo đứa nhỏ này chết tìm lão tổng đòi không ít chỗ tốt, sau khi về quê chôn nó, quay đầu lại tìm lão tổng khóc lóc kể lể, lão tổng không phải càng áy náy sao? Cũng nên áy náy, nếu không phải lão tổng cứ không cho cô nuôi con bên người, đứa con ngoan của cô có thể bị một bảo mẫu hại chết à? Áy náy làm lão tổng vẫn luôn giữ cô lại bên người, cô nhân cơ hội lại có thai thêm đứa sau, sinh nó ra. Nhưng đứa sau không thông minh khỏe mạnh bằng đứa trước, lão tổng không quá thích, nhưng này lại có quan hệ gì? Thân thể yếu đuối có thai đều là chỗ tốt. Bệnh nhiều thêm vài lần, làm lão tổng nhìn một cái cô không dễ dàng, không phải lại để cô ở lại lâu dài hay sao? Cũng chỉ có cô thông minh mới có thể giữa những cô tình nhân khác giết ra khỏi vòng vây, làm Nhị phu nhân của lão tổng.

(*lão tổng giám đốc hoặc chủ tịch tập đoàn gì đó, chức vụ chung chung không rõ nên mình không dịch mà để nguyên luôn)

Nghĩ đến đây, Miêu Quế Ngân nghiến răng nghiến lợi.

Lưu Thụ Căn cái đồ rùa rụt cổ sống, chính mình vô dụng lãng phí tiền của cô, không giết chết bà già kia không nói, còn bại lộ ra chuyện này! May mắn cô còn có thằng con ngoan, đang đi theo bên bên cạnh đám người xen vào việc người khác kia, người làm mẹ như cô nhất thời đã làm sai, con trai ngoan như vậy, chung quy có thể cầu xin giùm mẹ, không phải à?

Cô ấy à, đời này lên xuống phập phồng, nhưng dù gặp được chuyện lớn nhường này cũng có quý nhân trợ giúp.

Không sai, cô chính là mạng phú quý! Có con trai ngoan ở đây, có cái gì không thể thương lượng cơ chứ? Thương lượng được hết.

Trong lòng Miêu Quế Ngân trăm xoay ngàn chuyển vô số ý tưởng, trên mặt lại nháy mắt lộ ra biểu cảm từ ái, nhìn Miêu Tiểu Hằng dịu dàng mà mở miệng, dường như lo lắng làm bé sợ vậy, nói: "Là Tiểu Hằng sao? Mẹ là mẹ con nè, con là Tiểu Hằng —— Tiểu Hằng của mẹ, mẹ rất nhớ con, nhiều năm như vậy vẫn luôn đều nhớ con —— Tiểu Hằng mau tới đây, cho mẹ ôm một cái được không?"

Miêu Tiểu Hằng giật giật cái miệng nhỏ, không nói chuyện.

Miêu Quế Ngân tươi cười càng thêm dịu dàng, nói: "Tiểu Hằng, hóa ra con vẫn còn ở, sau khi con chết, mẹ sinh cho con một đứa em trai, vừa nhìn thấy nó liền nhớ tới Tiểu Hằng đáng thương của mẹ, liền nghĩ, này nhất định là Tiểu Hằng đã trở lại. Đáng tiếc, em trai con thân mình không tốt, mẹ lại nghĩ, đã mất đi Tiểu Hằng một lần, sao có thể mất đi lần thứ hai kia chứ? Nghĩ nghĩ lâu rồi, liền chui rúc vào sừng trâu…… Sau đó mẹ gặp phải cái chú người xấu này, nói có thể làm em trai con sống sót, trong lúc nhất thời mẹ không nghĩ thông suốt nên đã làm chuyện sai lầm…… Nhưng Tiểu Hằng à, mẹ có thể lại liếc mắt nhìn con một cái thật sự là quá tốt, con… con nhất định phải tha thứ cho mẹ, mẹ làm hết thảy, đều là bởi vì quá yêu Tiểu Hằng thôi!"

Nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, một bộ một bộ……

Nguyễn Tiêu nghe được đến mức ghê tởm, nhưng cậu lại không thể không nói, cho dù bên trong rất nhiều logic rắm chó không kêu, nhưng dùng tư thế như vậy bày ra, lừa gạt con nít vậy là đủ rồi.

Cậu có chút lo lắng Miêu Tiểu Hằng, không khỏi cúi đầu nhìn về phía bé tiểu quỷ trong lòng ngực.

Miêu Tiểu Hằng vẫn không nói chuyện.

Miêu Quế Ngân cũng không nhụt chí, cô chỉ là mắt rưng rưng, vô cùng chờ mong mà nhìn Miêu Tiểu Hằng.

Cuối cùng, Miêu Tiểu Hằng mở miệng.

Bé hỏi: "Mẹ, mẹ nói mẹ là vì con mà hại người…… Nhưng sao nhiều năm như vậy, mẹ cũng không đi nhìn xem con?" Đôi mắt bé trợn to hơn một chút, tròng mắt đen như mực, gần như chiếm cứ hơn phân nửa khuôn mặt, tức khắc liền trở nên dị thường khiếp người.

Nụ cười của Miêu Quế Ngân cứng đờ, trong mắt cũng hiện lên một tia sợ hãi dung mạo Miêu Tiểu Hằng giờ phút này.

Nhưng miệng cô lại nói: "Bởi vì mẹ cận hương tình khiếp*, mẹ rất áy náy. Tiểu Hằng của mẹ đáng thương như vậy, chính là vào thời điểm Tiểu Hằng bất lực nhất, mẹ không làm được một chút gì, mẹ cảm thấy, đây đều là mẹ sai…… Cho nên mẹ không dám đến nhìn Tiểu Hằng, chỉ dám nhìn em trai Tiểu Hằng, coi nó trở thành Tiểu Hằng, đối xử tốt muôn vàn. Tựa như mẹ đối xử với Tiểu Hằng vậy."

(*Cận hương tình khiếp: lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng. Ở đây dùng cho người luôn cũng được)

Miêu Tiểu Hằng trầm mặc, trên khuôn mặt nhỏ tựa hồ có chút xúc động.

Bé thấp giọng mà nói: "Nhưng mẹ ơi, hồn của em trai bị cái chú người xấu này đánh tan rồi."

Trên mặt Miêu Quế Ngân hiển lộ ra tức giận, muốn chửi ầm lên, nhưng rất nhanh, sự tức giận này lại biến thành dịu dàng.

Cô nhẹ giọng nói: "Chú người xấu sẽ có báo ứng, mẹ nghĩ, Tiểu Hằng có thể trở lại bên cạnh mẹ được không? Bằng không, Tiểu Hằng đi… sống lại được không? Mẹ sẽ yêu thương Tiểu Hằng."

Tất cả mọi người biết Miêu Quế Ngân là có ý gì.

Cô ta đang có ý đồ khiến bọn Nguyễn Tiêu đồng ý, để Miêu Tiểu Hằng đi đoạt xá.

Vuốt quỷ của Nguyễn Tiêu run nhè nhẹ. Miêu Quế Ngân này lại một lần đổi mới giới hạn cuối.

Tiểu Hằng…… Tiểu Hằng nghĩ như thế nào?

Đầu Trâu Mặt Ngựa, còn có những nữ quỷ cùng Miêu Tiểu Hằng ở chung một đoạn thời gian ngắn đã thích bé, tất cả đều động tác nhất trí mà nhìn về phía Miêu Tiểu Hằng —— các cô rất lo lắng, đã lo lắng bé sẽ đau lòng, lại lo lắng bé bị Miêu Quế Ngân lừa gạt, do đó chọc giận Thành Hoàng gia.

Miêu Tiểu Hằng lại trầm mặc trong chốc lát.

Giọng bé rất nhẹ rất nhẹ: "Mẹ, em trai không còn nữa, sao mẹ không đau lòng một chút nào vậy? A, con nhớ ra rồi. Chú người xấu nói, là mẹ tự tay giết chết em trai, vì để em cướp đoạt thân thể của ca ca." Bé nghiêng đầu, nước mắt theo hốc mắt rơi xuống từng giọt từng giọt to, "Em trai còn nhỏ như vậy, sao mẹ lại nhẫn tâm đến thế? Ca ca cũng là người thân của chúng ta, sao mẹ lại nhẫn tâm đi hại anh ấy? Bởi vì mẹ là người thứ ba… Cho nên, mẹ chán ghét ca ca, mẹ cũng mặc kệ em trai có muốn đột nhiên biến thành người khác hay không, mẹ chỉ muốn bắt em trai đi cướp lấy tất cả của anh, sau đó đem hết thảy cho mẹ, đúng hay không?"

Miêu Tiểu Hằng khóc đến lợi hại.

"Mẹ khi dễ con còn nhỏ, mẹ gạt con, mẹ cho rằng con không hiểu. Nhưng là con biết, mẹ là người phụ nữ hư, mẹ luôn muốn cướp đoạt đồ của người khác, không phải thiệt tình yêu con, cũng không yêu em trai, mẹ không yêu bất luận kẻ nào, mẹ chỉ yêu chính mẹ thôi! Hiện giờ mẹ cũng gạt con, mẹ làm bộ rất thích con, làm bộ đều là vì con, nhưng kỳ thật là mẹ muốn Tiểu Thành Hoàng ca ca buông tha cho mẹ, còn muốn lợi dụng con!"

Bé đứt quãng khụt khịt:

"Nếu mẹ là nghĩ cho con, mẹ sẽ không nói như vậy……"

"Mẹ rõ ràng biết cướp đoạt đồ của người khác là không tốt, mẹ còn muốn con cùng đi cướp……"

"Dì là người tốt, làm rất nhiều chuyện tốt, mẹ còn muốn hại dì……"

"Cái gì mẹ cũng muốn cướp, cái gì mẹ cũng không cướp được đâu!"

Đây là lời trẻ con nói, nhưng trẻ con không phải thật sự cái gì cũng không hiểu.

Nụ cười của Miêu Quế Ngân khi Miêu Tiểu Hằng nói tới đây, chậm rãi biến mất.

Nguyễn Tiêu nhanh chóng quyết định, đưa mắt ra hiệu với một nữ quỷ.

Nữ quỷ kia là một nữ quỷ rất thông minh trong số mấy con quỷ hiện đại, sau khi nhận được ám chỉ thì lại đây bế lên Miêu Tiểu Hằng, xuyên tường ra khỏi phòng, vỗ lưng bé chậm rãi dỗ dành.

Miêu Tiểu Hằng cũng không giãy giụa, bé không bao giờ chịu liếc mắt nhìn Miêu Quế Ngân một cái —— cho dù đây là chấp niệm của bé sau khi chết, cho dù ngay từ đầu bé đi theo Nguyễn Tiêu chính là vì đến đế đô nhìn mẹ một lần.

Miêu Quế Ngân tức khắc luống cuống, cô hiểu rõ, nếu Miêu Tiểu Hằng không chịu giúp cô, vậy tất cả ý tưởng vừa rồi của cô cũng vô dụng!

Nguyễn Tiêu không muốn nhìn bé tiểu quỷ lại bị cái thứ không xứng làm mẹ này thương tổn, cậu lạnh mặt nói: "Chứng cứ vô cùng xác thực, phán quyết như sau, Miêu Quế Ngân đả thương người sát hại tính mệnh, không xứng làm người, bởi vậy tước đi dương thọ……" Cậu nhìn Miêu Quế Ngân một cái, "…… 40 năm, sau khi chung thọ chung, quỷ hồn bị giam giữ, khi địa ngục mở ra đưa vào địa ngục Thiết Thụ, Rút Lưỡi, Núi Băng, Chảo Dầu, Đá Đè chịu hình!"

Miêu Quế Ngân phản ứng lại đây, vị này chỉ sợ không phải cái quỷ gì, mà là thần.

Nhưng dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì thẩm phán cô như vậy! Cô không phục!

Miêu Quế Ngân lớn tiếng kêu lên: "Tôi không nhận tội! Tôi không nhận tội sao ông có thể phán tôi? Tôi không phục! Miêu Tiểu Hằng là con trai tôi! Các người đi phạt nó đi! Con trai chịu tội cho mẹ là chuyện thiên kinh địa nghĩa!"

Nguyễn Tiêu từ trước cảm thấy La Hạo vô sỉ, hôm nay lại cảm thấy, Miêu Quế Ngân càng vô sỉ hơn cả La Hạo.

Cậu phẩy tay áo một cái, Miêu Quế Ngân đã bị chụp bay sang một bên, sinh hồn không ngừng run rẩy.

"Còn dám nói hươu nói vượn!" Nguyễn Tiêu tức giận mắng, "Bằng ngươi cũng xứng làm mẹ của người khác? Tiểu Hằng tâm tâm niệm niệm gặp ngươi một lần, ngươi lại đối xử với một đứa trẻ như vậy! Ta nói cho ngươi, nay đã khác xưa, không có cách nói con thay mẹ gánh nữa. Cút về đi!"

Đầu Trâu Mặt Ngựa cũng chịu đủ rồi sắc mặt của Miêu Quế Ngân, các cô nhanh chóng xách Miêu Quế Ngân lên, đưa cô ta về thân thể.

Dù sao dương thọ của cô ta cũng chỉ còn lại 40 năm, không đến bảy ngày là sẽ chết thôi.

Nguyễn Tiêu chậm rãi phun ra một ngụm quỷ khí.

Cậu lại nói: "Còn lại bảy ngày, phán cô ta nằm trên giường bệnh, đau đớn quấn thân, bệnh nan y mà chết."


—— Người phụ nữ như vậy, chết đột ngột quá tiện nghi cho cô ta rồi.


Sau đó, Nguyễn Tiêu nhìn Lưu Thụ Căn cùng Lưu Cát một cái, trước thu Lưu Thụ Căn thu vào Ấn Thành Hoàng. Ngay sau đó cậu kéo qua Lưu Cát, một bàn tay cắm vào trong quỷ thể của hắn, chậm rãi rút từ bên trong ra vài sợi hồn, mới thu Lưu Cát vào.


Ngay sau đó, Nguyễn Tiêu buông tay ra.


Những sợi hồn này thuận lợi tiến vào cơ thể người trẻ tuổi kia.


Hết chương 56.


▬▬▬▬▬𝓚𝓪𝓸𝓻𝓾𝓡𝓲𝓽𝓼▬▬▬▬▬


Lời của editor Kaorurits: Chương này là một trong những lý do mình thích và muốn edit bộ này. Siêu thích Miêu Tiểu Hằng luôn:(( thương gì đâu:((

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK