Thực ra trong quá khứ Khôi chưa từng nhìn thấy anh em Phong Phúc xuất hiện nên giờ cậu không thể biết được kẻ đi cùng anh em họ là ai. Nếu hỏi Nguyệt lần nữa chắc chắn sẽ khiến cô nghi ngờ dò hỏi, như vậy sẽ khiến đoạn thời gian bị gián đoạn mất. Vậy nếu tìm Phong hỏi thì chắc chắn không được không phải sao? Cậu nên làm gì để tìm ra người đàn ông đó đây.
Nếu vậy chắc theo dõi Phong Phúc xem sao. Người được đi cùng đến theo dõi cô chắc chắn phải thường xuyên đi cùng họ nếu cậu cũng theo dõi họ không phải là đã tìm ra được rồi sao. Việc còn lại chỉ còn làm thế nào để theo dõi Phong mà không bị mọi người biết.
Khôi đi theo địa chỉ nhà trong tương lai của Phong, đúng lúc nhìn thấy chú Long trở về khiến cậu giật mình sợ hãi chạy trốn vào ngõ vô tình đụng phải ai đó khiến bản thân ngã ngồi xuống đất. Lúc ngước lên mới biết người mình đụng phải là Huy.
- Sao anh lại ở đây?
- Sao tôi không thể ở đây? Cậu biết tôi sao?
- Không biết! Ý tôi là tại sao anh đứng chắn đường tôi đi.
- Nếu không phải cậu lén lén lút lút không nhìn đường thì sẽ thấy tôi.
- À… Coi như tôi sai đi.
Khôi nhanh chóng trốn khỏi chỗ đó sợ bản thân đối diện với anh lâu sẽ khiến bản thân bị lộ. Cậu không hiểu tại sao anh lại trùng hợp có mặt ở đây cũng không quá nghi ngờ hành tung của anh lại không biết đằng sau đang có một cặp mắt dõi theo cậu từng bước chân.
Vừa cắm đầu cắm cổ chạy về xe vừa tự trách bản thân quá khinh suất. Chỉ cần một người biết chuyện tương lai chắc chắn sẽ có rất nhiều thay đổi. Nhưng nếu chờ đến khi gặp lại Phong Phúc là ba năm sau thì không thể được, cậu cần phải làm gì đó ngay.
Nguyệt từng nói với cậu có thể người đi cùng Phong Phúc có thể là lái xe, nhưng khi cậu gặp lại họ trong tương lai chưa từng xuất hiện người tài xế nào cả. Vốn dĩ chị em cậu luôn sống rất khép kín, mỗi người bạn trong lớp chơi thân với cậu đều được Huy kiểm duyệt và Nguyệt kiểm tra (đây là chuyện sau này Khôi mới biết). Vậy nên những người xung quanh họ chắc chắn không ai có thể nằm trong diện hoài nghi.
Vậy cậu nên làm gì để tìm ra người đã theo dõi họ từ đầu đây và tại sao tận sáu năm sau hắn mới bắt đầu ra tay chứ. Chẳng lẽ hắn là một phe khác phe của Quân hay sao chứ? Rốt cuộc hắn đang muốn làm gì đây chứ? Cả đêm không ngủ cậu loay hoay mãi không biết nên làm gì lại không thể nói với ai chuyện bản thân đang gặp phải.
Đứng trên ban công nhìn lên bầu trời đầy sao bỗng thấy chị mình cũng đang ngồi xích đu ngắm trời đêm, liền ôm chăn gối bước tới trước mặt cô:
- Còn thức sẽ trở thành bà già bệnh tật và xấu xí với cặp mắt đen thâm quầng.
- Em với út không thể nói gì tốt đẹp hơn sao?
Dù nói chuyện cục súc nhưng cậu vẫn cùng cô đắp chăn, để cô tựa trên vai mình và cùng ngắn sao.
- Sao chưa ngủ? Lo lắng trước khi đi quân sự hả?
- Ở Mĩ cũng từng đi huấn luyện rồi mà. Có phải lần đầu tiên đâu.
- Vậy sao chưa ngủ? Nhớ em nào hả?
“Nhớ anh nào thì đúng hơn.”
- Mới đến trường vài ngày chưa ai đủ tiêu chuẩn lọt vào mắt xanh em đâu.
- Ọe! Khoe khoang. Rốt cuộc tại sao lại chưa ngủ?
- Vậy tại sao chị chưa ngủ?
- Đánh trống lảng. Trả lời trước.
- Không biết, không ngủ được thôi.
- Cất điện thoại đi. Tập đếm số. Rồi sẽ ngủ được.
- Chị làm chưa?
- Làm rồi.
- Kết quả?
- Nè.
- Cạn lời.
- Có những chuyện không cần nghĩ. Có thể thời gian sẽ giúp được, bình tĩnh suy nghĩ có lẽ sẽ tìm ra đáp án mà em cần.
- Ai dạy chị vậy?
- Tổ tiên mách bảo.
Câu chuyện không đầu không cuối, không có mở đầu cũng chẳng có kết thúc vốn là đoạn hội thoại quen thuộc của hai chị em cậu. Khôi cảm thấy may mắn vì ít ra lúc không nghĩ được gì, không có ai biết và hiểu cho cậu vẫn sẽ có chị bên cạnh hiểu ra vấn đề của cậu.
- Hôm nay cho em ngủ chung. Vào giường đi. Mai còn đi làm.
- Dạ, “mẹ”.
- Đừng để em gọi mẹ thật nha.
- Dọa là giỏi.
Vẫn hình ảnh khi cậu an ủi chị trước đây, cùng ngắm sao rồi nắm tay ngủ nhưng lần này cậu cảm thấy người được an ủi lại là mình. Đây vốn là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cậu, cậu vẫn tưởng gia đình cậu cũng vậy yên bình và vui vẻ. Trước đây cậu từng nghĩ bản thân luôn phải lo lắng cho chị suốt ngày từ bữa ăn đến giấc ngủ, còn phải lo chuyện cô vui buồn thất thường. Không ít lần cậu đã than thở với Huy về việc bản thân nên được sinh ra trước vì sinh sau thế này vừa phải làm việc của một người anh vừa bị gọi bằng em thật quá lỗ rồi. Nhưng khi quay trở lại lần nữa cậu mới biết hóa ra để cậu được sống thoải mái và bình yên chị đã phải lo lắng rất nhiều việc, chống chọi mọi thứ và cũng phải thức rất nhiều đêm.
Có lẽ chị cậu nói đúng, dành chút thời gian suy nghĩ lại chắc chắn cậu sẽ tìm ra mục tiêu cần tìm. Ngày mai là ngày bắt đầu trại huấn luyện quân sự, cậu và Huy sẽ chính thức gặp mặt lần đầu tiên. Khôi tự an ủi bản thân, không tìm được cũng không sao chỉ cần mấy tháng nữa, cậu và Huy trở thành một đôi lúc đó có thể nhờ anh giúp không chừng. Quyết định dành ngày cuối cùng để chuẩn bị tốt cho đợt huấn luyện sắp tới vì trong đợt này cậu và anh có rất nhiều “trận” phải đánh.
- Sao rồi con trai? Có cần gì để chuẩn bị cho ngày mai nữa không?
- Dạ không mẹ! Con chuẩn bị đủ rồi. Mẹ đang làm gì có cần con phụ không ạ?
- Hôm nay còn chủ động phụ việc mẹ cơ à. Mọi hôm gọi rát cả cổ còn chưa chịu phụ giúp gì.
- Mai con đi huấn luyện rồi mà mẹ không để con trở thành con ngoan một ngày nữa.
- Được rồi. Vậy thì giúp mẹ làm bánh đi, làm nhiều một chút cho con ngày mai mang đi chia các bạn, cho cả buổi đi chơi của chị con với đồng nghiệp nữa.
- Vậy ra con là người được ké thôi hả?
- Thôi đi anh. Lại ở đó mà so bì nữa là mai không có bánh đem đi đâu đấy.
- Dạ.
Bỗng nhiên cậu cảm thấy trước đây bản thân luôn tưởng mình ngầu lòi và ích nhưng hóa ra chỉ là ảo tưởng. Đúng là thời kỳ nổi loạn thích thể hiện bản thân mình mà, chẳng suy nghĩ chín chắn gì cả. Giờ quay lại mới thấy những hành động của bản thân khi đó thật là ngốc nghếch. Nhưng lần này cậu vẫn phải vào vai thằng ngốc thêm một lần nữa để yêu anh.
- Nhóc con, vài tuần nữa gặp lại nha. Nhớ phải ngoan đừng để chị phải đến trường xin lỗi ai như lần trước đấy.
Mới chuẩn bị rời nhà đến trại huấn luyện mà đã bị bà chị tốt tính nhắc lại quá khứ hoang dã kia. Dù có chút mất mặt nhưng thôi chuyện này cũng quen rồi không cà khịa mới không giống chị em họ.
- Em sẽ ở trại huấn luyện thật tốt. Cảm ơn chị gái thân yêu đã lo cho em.
- Với sức của em thì chị lo cho những người xung quanh nhiều hơn.
- Thôi thôi. Đi đi kẻo muộn, có hai chị em mà cả ngày cãi nhau. Không cãi thì không chịu được à.
Lần nào cũng vậy, vẫn phải đợi đến lúc mẹ ra mặt thì hai chị em cô mới có thể hết tranh cãi.
Vẫn như kế hoạch cũ, cậu phải khiến anh yêu mình như trước đây, theo sát kịch bản cũ của bọn họ và cậu đóng bản thân mình của quá khứ. Sau một hồi làm thủ tục và trở về phòng thu xếp đồ đạc thì giờ phút cậu mong chờ đã đến. Cuối cùng cậu cũng chính thức được làm quen với anh “lần đầu tiên”.
Huy mặc bộ quân phục trang nghiêm bước vào kiểm tra từng người một, Khôi nhìn anh với nụ cười ranh mãnh. Lần trước là cậu vô tình đem theo một món đồ bị cấm thôi lần này là thực sự cố ý mang theo rất nhiều đồ bị cấm đảm bảo chắc chắn anh phải nhớ cậu thật kĩ và cậu sẽ quậy thật đã để tối nay hai người có thể ôm nhau ngủ.
Điều Khôi không ngờ tới là anh chỉ kiểm tra một vài người và trực tiếp bỏ qua cậu. Trong lòng cậu đang gào thét muốn phát điên, tự hỏi tại sao anh không tích cực như trước. Chẳng lẽ vì lần vô tình gặp trong ngõ khiến hai người không xảy ra lần gặp này nữa sao? Nếu không có lần này có phải hai người sẽ không yêu nhau không? Như vậy sẽ thay đổi hết mọi chuyện mất.
Ngay khi cậu đang lo sợ thì một sự cứu rỗi từ kẻ luôn coi cậu là kẻ thù – Đăng Dương:
- Thưa Đội trưởng, đồ của Khôi có vấn đề cần kiểm tra lại ạ.
Đăng Dương đang vô cùng hả hê khi Đội trưởng từng bước tiến về phía Khôi để kiểm tra hành lý của cậu mà không biết rằng Khôi cũng vô cùng biết ơn khi “được” kiểm tra.
- Tại sao biết rõ không được đem theo nhưng trong hành lý lại có nhiều đồ bị cấm đến khu huấn luyện?
- Chỉ là nhầm thôi ạ.
- Không phải đã nhắc không được phép đem theo sao? Tại sao vẫn vi phạm?
- Tôi đã nói nhầm, Đội trưởng không tin tôi cũng chịu.
- Nhầm nhiều thế này sao? Rõ ràng là cố tình. Cần phải phạt phải không Đội trưởng.
Dương vô cùng thích thú đổ thêm dầu vào lửa nhưng lại bị ánh mắt như lửa của Huy làm cho im bặt. Huy quát:
- Đồng chí Lê Minh Khôi phạt chạy mười vòng sân.
Phó đội trưởng tên Thanh bên cạnh huých tay nói nhỏ với anh:
- Trời đang mưa. Nếu chạy giờ chắc mai sẽ không đi tập huấn được đâu.
Nhìn ra bầu trời đang mưa càng ngày càng nặng hạt, Huy không biết nên nói gì chỉ đành quay qua nói với Thanh một câu rồi cứ thế rời đi:
- Tự cậu quyết định hình phạt đi.
- Được. Vậy thì dọn dẹp phòng đội trưởng và phó đội trưởng.
Trong lòng Khôi đang sung sướng muốn phát điên nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra khó chịu cực kỳ không vui, im lặng cố chấp không chấp nhận cho đến khi Thanh quát lớn.
- RÕ CHƯA?
- RÕ!!!
Vừa dọn dẹp vừa vui vẻ hát ca, cậu không ngờ người giúp cho lịch sử quay lại quỹ đạo lại chính là kẻ thù không đội trời chung với cậu từ khi vào trường. Đến khi quay lại cậu vẫn không biết rốt cuộc thì tại sao Dương lại ghét cậu đến vậy. Từng nghe vài tin đồn rằng do có cậu mà thứ hạng của Dương trong lòng các bạn nữ bị tụt hạng nhưng vốn dĩ Khôi chưa từng để ý tới những chuyện đó. Đến giờ nghĩ lại hình như cậu chưa thực sự nói chuyện với Dương lần nào mà chỉ toàn cãi cọ và ganh đua. Chắc chắn có thời gian thì nên nói chuyện tử tế với cậu ta một lần.
Sau khi kết thúc công việc ở phòng Phó đội trưởng qua đến phòng Huy, cậu liền nở nụ cười ranh mãnh vô cùng xuất sắc trong việc thành công chế tạo chiếc giường nước bồng bềnh cho anh. Đứng bên cạnh nhìn chiếc giường nhỏ nước mà không khỏi tự hào. Trời mưa thế này làm sao tránh khỏi việc anh ở trong vòng tay cậu ngủ chứ. Nghĩ đến cảnh đó Khôi vui sướng đến đỏ mặt.
Tiếng bước chân tiến gần khiến cậu luống cuống ổn định tinh thần, cậu phải tỏ vẻ lạnh lùng và ranh mãnh chứ không thể để lộ vẻ vui sướng trước mặt anh được.
- LÊ MINH KHÔI!!!!
Nghe thấy tiếng quát của anh phía sau, cậu vui sướng đến phát điên nhưng vẫn nhếch mép kênh kiệu nhìn anh trả lời:
- CÓ!
- Đây là dọn phòng sao?
- Vì giường của Đội trưởng vừa bẩn vừa hôi nên tôi phải dội nước để rửa.
Câu trả lời thản nhiên như vậy nhất định sẽ khiến Huy tức điên nhưng thực tế lại không xảy ra như vậy. Huy lôi cậu về phòng và tuyên bố:
- Vì giường tôi đã bị ướt cho nên tôi phải ngủ giường Khôi. Và là đồng đội nên mọi người cũng cần có trách nhiệm chỉ bảo Khôi làm đúng quy định của trại huấn luyện. Vậy nên… Tối nay Khôi ngủ cùng Dương.
- Hả?
- Hai người còn thắc mắc gì sao?
Trừng mắt nhìn hai người khó chịu, Huy lại vô cùng hả hê hỏi lại. Rõ ràng một điều là bọn họ không thể làm khác với quy định mà anh đặt ra nên chỉ có thể dành cho nhau những ánh mắt căm thù.
- THƯA KHÔNG.
- VẬY RÕ CHƯA?
- RÕ!!
“Sao mọi chuyện lại rối tung rối mù lên như thế này chứ” – Khôi tự hỏi bản thân.
- KHÔI!
Đang suy nghĩ nhức đầu mà còn bị tiếng của Dương réo bên tai khiến cậu cau mày quát.
- Ồn ào gì đấy?
- Sao lúc nào mày cũng thích trở thành trung tâm vậy. Đừng tưởng nhà giàu có chị chống đỡ mà thích làm gì thì làm. Ở đây chị mày không cứu được mày đâu.
- Tao không cần chị tao cứu. Chỉ mình mày tao chấp một tay.
- MÀY THÁCH TAO! – Dương nghiến răng trừng mắt nhìn về phía Khôi.
- Ừ đấy. Xem mày làm gì được tao.
Khôi cũng chẳng vừa mà trừng mắt nhìn lại. Giữa hai người như có ngọn lửa phừng phừng như sắp đốt cháy mọi thứ xung quanh. Tuổi trẻ hừng hực khiến chúng bạn xung quanh vô cùng vui vẻ chờ xem trận chiến giữa hai nam thần mới nổi của trường. Đây chắc chắn là đề tài cực hot cho hội bà tám trong trường được dịp mua vui. Nhưng chưa kịp bắt đầu trận chiến thì Huy đã quay lại quát:
- Muốn đánh nhau thì lên võ đài mà đánh. Dám đánh nhau trong khu vực tôi quản lý thì tất cả đều phải chịu phạt.
Cả đám nghe tiếng của Đội trưởng đều sợ hãi đứng nghiêm nín thở không dám lên tiếng. Huy từ từ đi về phía Khôi và Dương nói:
- Ngày mai trận đấu giữa tân binh Lê Minh Khôi và Trần Đăng Dương sẽ diễn ra sau giờ tập hợp buổi sáng. Tôi sẽ đích thân làm trọng tài. Nhưng nếu xuống võ đài hai người dám đánh nhau thì toàn bộ tiểu đội đều bị phạt. RÕ CHƯA?
- RÕ!
Cả đội rón rén trả lời. Khôi và Dương vẫn hằm hằm nhìn nhau khó chịu. Chẳng cần nghĩ cũng biết đêm nay chắc chắn hai người này sẽ không thể ngủ yên.
Khôi không quá để ý chuyện với Dương. Cậu từng đánh nhau với Dương nên biết rõ cậu ta không thể thắng mình, với cậu của trước đây không thể, với linh hồn hiện đại của cậu lại càng không có khả năng. Chuyện quan trọng hơn là tại sao mọi chuyện lại thay đổi, nếu cậu không ngủ cùng anh tối nay họ có còn yêu nhau không?
Nếu vậy chắc theo dõi Phong Phúc xem sao. Người được đi cùng đến theo dõi cô chắc chắn phải thường xuyên đi cùng họ nếu cậu cũng theo dõi họ không phải là đã tìm ra được rồi sao. Việc còn lại chỉ còn làm thế nào để theo dõi Phong mà không bị mọi người biết.
Khôi đi theo địa chỉ nhà trong tương lai của Phong, đúng lúc nhìn thấy chú Long trở về khiến cậu giật mình sợ hãi chạy trốn vào ngõ vô tình đụng phải ai đó khiến bản thân ngã ngồi xuống đất. Lúc ngước lên mới biết người mình đụng phải là Huy.
- Sao anh lại ở đây?
- Sao tôi không thể ở đây? Cậu biết tôi sao?
- Không biết! Ý tôi là tại sao anh đứng chắn đường tôi đi.
- Nếu không phải cậu lén lén lút lút không nhìn đường thì sẽ thấy tôi.
- À… Coi như tôi sai đi.
Khôi nhanh chóng trốn khỏi chỗ đó sợ bản thân đối diện với anh lâu sẽ khiến bản thân bị lộ. Cậu không hiểu tại sao anh lại trùng hợp có mặt ở đây cũng không quá nghi ngờ hành tung của anh lại không biết đằng sau đang có một cặp mắt dõi theo cậu từng bước chân.
Vừa cắm đầu cắm cổ chạy về xe vừa tự trách bản thân quá khinh suất. Chỉ cần một người biết chuyện tương lai chắc chắn sẽ có rất nhiều thay đổi. Nhưng nếu chờ đến khi gặp lại Phong Phúc là ba năm sau thì không thể được, cậu cần phải làm gì đó ngay.
Nguyệt từng nói với cậu có thể người đi cùng Phong Phúc có thể là lái xe, nhưng khi cậu gặp lại họ trong tương lai chưa từng xuất hiện người tài xế nào cả. Vốn dĩ chị em cậu luôn sống rất khép kín, mỗi người bạn trong lớp chơi thân với cậu đều được Huy kiểm duyệt và Nguyệt kiểm tra (đây là chuyện sau này Khôi mới biết). Vậy nên những người xung quanh họ chắc chắn không ai có thể nằm trong diện hoài nghi.
Vậy cậu nên làm gì để tìm ra người đã theo dõi họ từ đầu đây và tại sao tận sáu năm sau hắn mới bắt đầu ra tay chứ. Chẳng lẽ hắn là một phe khác phe của Quân hay sao chứ? Rốt cuộc hắn đang muốn làm gì đây chứ? Cả đêm không ngủ cậu loay hoay mãi không biết nên làm gì lại không thể nói với ai chuyện bản thân đang gặp phải.
Đứng trên ban công nhìn lên bầu trời đầy sao bỗng thấy chị mình cũng đang ngồi xích đu ngắm trời đêm, liền ôm chăn gối bước tới trước mặt cô:
- Còn thức sẽ trở thành bà già bệnh tật và xấu xí với cặp mắt đen thâm quầng.
- Em với út không thể nói gì tốt đẹp hơn sao?
Dù nói chuyện cục súc nhưng cậu vẫn cùng cô đắp chăn, để cô tựa trên vai mình và cùng ngắn sao.
- Sao chưa ngủ? Lo lắng trước khi đi quân sự hả?
- Ở Mĩ cũng từng đi huấn luyện rồi mà. Có phải lần đầu tiên đâu.
- Vậy sao chưa ngủ? Nhớ em nào hả?
“Nhớ anh nào thì đúng hơn.”
- Mới đến trường vài ngày chưa ai đủ tiêu chuẩn lọt vào mắt xanh em đâu.
- Ọe! Khoe khoang. Rốt cuộc tại sao lại chưa ngủ?
- Vậy tại sao chị chưa ngủ?
- Đánh trống lảng. Trả lời trước.
- Không biết, không ngủ được thôi.
- Cất điện thoại đi. Tập đếm số. Rồi sẽ ngủ được.
- Chị làm chưa?
- Làm rồi.
- Kết quả?
- Nè.
- Cạn lời.
- Có những chuyện không cần nghĩ. Có thể thời gian sẽ giúp được, bình tĩnh suy nghĩ có lẽ sẽ tìm ra đáp án mà em cần.
- Ai dạy chị vậy?
- Tổ tiên mách bảo.
Câu chuyện không đầu không cuối, không có mở đầu cũng chẳng có kết thúc vốn là đoạn hội thoại quen thuộc của hai chị em cậu. Khôi cảm thấy may mắn vì ít ra lúc không nghĩ được gì, không có ai biết và hiểu cho cậu vẫn sẽ có chị bên cạnh hiểu ra vấn đề của cậu.
- Hôm nay cho em ngủ chung. Vào giường đi. Mai còn đi làm.
- Dạ, “mẹ”.
- Đừng để em gọi mẹ thật nha.
- Dọa là giỏi.
Vẫn hình ảnh khi cậu an ủi chị trước đây, cùng ngắm sao rồi nắm tay ngủ nhưng lần này cậu cảm thấy người được an ủi lại là mình. Đây vốn là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cậu, cậu vẫn tưởng gia đình cậu cũng vậy yên bình và vui vẻ. Trước đây cậu từng nghĩ bản thân luôn phải lo lắng cho chị suốt ngày từ bữa ăn đến giấc ngủ, còn phải lo chuyện cô vui buồn thất thường. Không ít lần cậu đã than thở với Huy về việc bản thân nên được sinh ra trước vì sinh sau thế này vừa phải làm việc của một người anh vừa bị gọi bằng em thật quá lỗ rồi. Nhưng khi quay trở lại lần nữa cậu mới biết hóa ra để cậu được sống thoải mái và bình yên chị đã phải lo lắng rất nhiều việc, chống chọi mọi thứ và cũng phải thức rất nhiều đêm.
Có lẽ chị cậu nói đúng, dành chút thời gian suy nghĩ lại chắc chắn cậu sẽ tìm ra mục tiêu cần tìm. Ngày mai là ngày bắt đầu trại huấn luyện quân sự, cậu và Huy sẽ chính thức gặp mặt lần đầu tiên. Khôi tự an ủi bản thân, không tìm được cũng không sao chỉ cần mấy tháng nữa, cậu và Huy trở thành một đôi lúc đó có thể nhờ anh giúp không chừng. Quyết định dành ngày cuối cùng để chuẩn bị tốt cho đợt huấn luyện sắp tới vì trong đợt này cậu và anh có rất nhiều “trận” phải đánh.
- Sao rồi con trai? Có cần gì để chuẩn bị cho ngày mai nữa không?
- Dạ không mẹ! Con chuẩn bị đủ rồi. Mẹ đang làm gì có cần con phụ không ạ?
- Hôm nay còn chủ động phụ việc mẹ cơ à. Mọi hôm gọi rát cả cổ còn chưa chịu phụ giúp gì.
- Mai con đi huấn luyện rồi mà mẹ không để con trở thành con ngoan một ngày nữa.
- Được rồi. Vậy thì giúp mẹ làm bánh đi, làm nhiều một chút cho con ngày mai mang đi chia các bạn, cho cả buổi đi chơi của chị con với đồng nghiệp nữa.
- Vậy ra con là người được ké thôi hả?
- Thôi đi anh. Lại ở đó mà so bì nữa là mai không có bánh đem đi đâu đấy.
- Dạ.
Bỗng nhiên cậu cảm thấy trước đây bản thân luôn tưởng mình ngầu lòi và ích nhưng hóa ra chỉ là ảo tưởng. Đúng là thời kỳ nổi loạn thích thể hiện bản thân mình mà, chẳng suy nghĩ chín chắn gì cả. Giờ quay lại mới thấy những hành động của bản thân khi đó thật là ngốc nghếch. Nhưng lần này cậu vẫn phải vào vai thằng ngốc thêm một lần nữa để yêu anh.
- Nhóc con, vài tuần nữa gặp lại nha. Nhớ phải ngoan đừng để chị phải đến trường xin lỗi ai như lần trước đấy.
Mới chuẩn bị rời nhà đến trại huấn luyện mà đã bị bà chị tốt tính nhắc lại quá khứ hoang dã kia. Dù có chút mất mặt nhưng thôi chuyện này cũng quen rồi không cà khịa mới không giống chị em họ.
- Em sẽ ở trại huấn luyện thật tốt. Cảm ơn chị gái thân yêu đã lo cho em.
- Với sức của em thì chị lo cho những người xung quanh nhiều hơn.
- Thôi thôi. Đi đi kẻo muộn, có hai chị em mà cả ngày cãi nhau. Không cãi thì không chịu được à.
Lần nào cũng vậy, vẫn phải đợi đến lúc mẹ ra mặt thì hai chị em cô mới có thể hết tranh cãi.
Vẫn như kế hoạch cũ, cậu phải khiến anh yêu mình như trước đây, theo sát kịch bản cũ của bọn họ và cậu đóng bản thân mình của quá khứ. Sau một hồi làm thủ tục và trở về phòng thu xếp đồ đạc thì giờ phút cậu mong chờ đã đến. Cuối cùng cậu cũng chính thức được làm quen với anh “lần đầu tiên”.
Huy mặc bộ quân phục trang nghiêm bước vào kiểm tra từng người một, Khôi nhìn anh với nụ cười ranh mãnh. Lần trước là cậu vô tình đem theo một món đồ bị cấm thôi lần này là thực sự cố ý mang theo rất nhiều đồ bị cấm đảm bảo chắc chắn anh phải nhớ cậu thật kĩ và cậu sẽ quậy thật đã để tối nay hai người có thể ôm nhau ngủ.
Điều Khôi không ngờ tới là anh chỉ kiểm tra một vài người và trực tiếp bỏ qua cậu. Trong lòng cậu đang gào thét muốn phát điên, tự hỏi tại sao anh không tích cực như trước. Chẳng lẽ vì lần vô tình gặp trong ngõ khiến hai người không xảy ra lần gặp này nữa sao? Nếu không có lần này có phải hai người sẽ không yêu nhau không? Như vậy sẽ thay đổi hết mọi chuyện mất.
Ngay khi cậu đang lo sợ thì một sự cứu rỗi từ kẻ luôn coi cậu là kẻ thù – Đăng Dương:
- Thưa Đội trưởng, đồ của Khôi có vấn đề cần kiểm tra lại ạ.
Đăng Dương đang vô cùng hả hê khi Đội trưởng từng bước tiến về phía Khôi để kiểm tra hành lý của cậu mà không biết rằng Khôi cũng vô cùng biết ơn khi “được” kiểm tra.
- Tại sao biết rõ không được đem theo nhưng trong hành lý lại có nhiều đồ bị cấm đến khu huấn luyện?
- Chỉ là nhầm thôi ạ.
- Không phải đã nhắc không được phép đem theo sao? Tại sao vẫn vi phạm?
- Tôi đã nói nhầm, Đội trưởng không tin tôi cũng chịu.
- Nhầm nhiều thế này sao? Rõ ràng là cố tình. Cần phải phạt phải không Đội trưởng.
Dương vô cùng thích thú đổ thêm dầu vào lửa nhưng lại bị ánh mắt như lửa của Huy làm cho im bặt. Huy quát:
- Đồng chí Lê Minh Khôi phạt chạy mười vòng sân.
Phó đội trưởng tên Thanh bên cạnh huých tay nói nhỏ với anh:
- Trời đang mưa. Nếu chạy giờ chắc mai sẽ không đi tập huấn được đâu.
Nhìn ra bầu trời đang mưa càng ngày càng nặng hạt, Huy không biết nên nói gì chỉ đành quay qua nói với Thanh một câu rồi cứ thế rời đi:
- Tự cậu quyết định hình phạt đi.
- Được. Vậy thì dọn dẹp phòng đội trưởng và phó đội trưởng.
Trong lòng Khôi đang sung sướng muốn phát điên nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra khó chịu cực kỳ không vui, im lặng cố chấp không chấp nhận cho đến khi Thanh quát lớn.
- RÕ CHƯA?
- RÕ!!!
Vừa dọn dẹp vừa vui vẻ hát ca, cậu không ngờ người giúp cho lịch sử quay lại quỹ đạo lại chính là kẻ thù không đội trời chung với cậu từ khi vào trường. Đến khi quay lại cậu vẫn không biết rốt cuộc thì tại sao Dương lại ghét cậu đến vậy. Từng nghe vài tin đồn rằng do có cậu mà thứ hạng của Dương trong lòng các bạn nữ bị tụt hạng nhưng vốn dĩ Khôi chưa từng để ý tới những chuyện đó. Đến giờ nghĩ lại hình như cậu chưa thực sự nói chuyện với Dương lần nào mà chỉ toàn cãi cọ và ganh đua. Chắc chắn có thời gian thì nên nói chuyện tử tế với cậu ta một lần.
Sau khi kết thúc công việc ở phòng Phó đội trưởng qua đến phòng Huy, cậu liền nở nụ cười ranh mãnh vô cùng xuất sắc trong việc thành công chế tạo chiếc giường nước bồng bềnh cho anh. Đứng bên cạnh nhìn chiếc giường nhỏ nước mà không khỏi tự hào. Trời mưa thế này làm sao tránh khỏi việc anh ở trong vòng tay cậu ngủ chứ. Nghĩ đến cảnh đó Khôi vui sướng đến đỏ mặt.
Tiếng bước chân tiến gần khiến cậu luống cuống ổn định tinh thần, cậu phải tỏ vẻ lạnh lùng và ranh mãnh chứ không thể để lộ vẻ vui sướng trước mặt anh được.
- LÊ MINH KHÔI!!!!
Nghe thấy tiếng quát của anh phía sau, cậu vui sướng đến phát điên nhưng vẫn nhếch mép kênh kiệu nhìn anh trả lời:
- CÓ!
- Đây là dọn phòng sao?
- Vì giường của Đội trưởng vừa bẩn vừa hôi nên tôi phải dội nước để rửa.
Câu trả lời thản nhiên như vậy nhất định sẽ khiến Huy tức điên nhưng thực tế lại không xảy ra như vậy. Huy lôi cậu về phòng và tuyên bố:
- Vì giường tôi đã bị ướt cho nên tôi phải ngủ giường Khôi. Và là đồng đội nên mọi người cũng cần có trách nhiệm chỉ bảo Khôi làm đúng quy định của trại huấn luyện. Vậy nên… Tối nay Khôi ngủ cùng Dương.
- Hả?
- Hai người còn thắc mắc gì sao?
Trừng mắt nhìn hai người khó chịu, Huy lại vô cùng hả hê hỏi lại. Rõ ràng một điều là bọn họ không thể làm khác với quy định mà anh đặt ra nên chỉ có thể dành cho nhau những ánh mắt căm thù.
- THƯA KHÔNG.
- VẬY RÕ CHƯA?
- RÕ!!
“Sao mọi chuyện lại rối tung rối mù lên như thế này chứ” – Khôi tự hỏi bản thân.
- KHÔI!
Đang suy nghĩ nhức đầu mà còn bị tiếng của Dương réo bên tai khiến cậu cau mày quát.
- Ồn ào gì đấy?
- Sao lúc nào mày cũng thích trở thành trung tâm vậy. Đừng tưởng nhà giàu có chị chống đỡ mà thích làm gì thì làm. Ở đây chị mày không cứu được mày đâu.
- Tao không cần chị tao cứu. Chỉ mình mày tao chấp một tay.
- MÀY THÁCH TAO! – Dương nghiến răng trừng mắt nhìn về phía Khôi.
- Ừ đấy. Xem mày làm gì được tao.
Khôi cũng chẳng vừa mà trừng mắt nhìn lại. Giữa hai người như có ngọn lửa phừng phừng như sắp đốt cháy mọi thứ xung quanh. Tuổi trẻ hừng hực khiến chúng bạn xung quanh vô cùng vui vẻ chờ xem trận chiến giữa hai nam thần mới nổi của trường. Đây chắc chắn là đề tài cực hot cho hội bà tám trong trường được dịp mua vui. Nhưng chưa kịp bắt đầu trận chiến thì Huy đã quay lại quát:
- Muốn đánh nhau thì lên võ đài mà đánh. Dám đánh nhau trong khu vực tôi quản lý thì tất cả đều phải chịu phạt.
Cả đám nghe tiếng của Đội trưởng đều sợ hãi đứng nghiêm nín thở không dám lên tiếng. Huy từ từ đi về phía Khôi và Dương nói:
- Ngày mai trận đấu giữa tân binh Lê Minh Khôi và Trần Đăng Dương sẽ diễn ra sau giờ tập hợp buổi sáng. Tôi sẽ đích thân làm trọng tài. Nhưng nếu xuống võ đài hai người dám đánh nhau thì toàn bộ tiểu đội đều bị phạt. RÕ CHƯA?
- RÕ!
Cả đội rón rén trả lời. Khôi và Dương vẫn hằm hằm nhìn nhau khó chịu. Chẳng cần nghĩ cũng biết đêm nay chắc chắn hai người này sẽ không thể ngủ yên.
Khôi không quá để ý chuyện với Dương. Cậu từng đánh nhau với Dương nên biết rõ cậu ta không thể thắng mình, với cậu của trước đây không thể, với linh hồn hiện đại của cậu lại càng không có khả năng. Chuyện quan trọng hơn là tại sao mọi chuyện lại thay đổi, nếu cậu không ngủ cùng anh tối nay họ có còn yêu nhau không?