Hội chống đối này chỉ có khoảng gần mười người bao gồm cả Phong và Phúc, đều là những người có bố mẹ từng bị những thế lực phía sau hại như Huy và Hải. Dù vậy ngoài những người ở đây nhất quyết không làm việc cho tổ chức thì cũng có một bộ phận hiện đang làm cho tổ chức cũng rất phản đối những kẻ như Quân cũng thường xuyên hỗ trợ việc của hội nhưng vì cuộc sống mà không thể tham gia. Huy tự cảm thấy mình may mắn khi được bố cô giúp đỡ, từ đó mới có thể có ngày hôm nay. Phong bắt đầu trước:
- Như mọi người đã biết rồi, trận này có thể là trận cuối, vì vậy nếu ai không muốn tham gia thì có thể ra về ngay từ lúc này. Sau khi bắt đầu chiến dịch thì ai cũng không được rời khỏi đây. Đương nhiên không ai có thể đảm bảo an toàn cho mọi người vì vậy tôi không ép ai cả.
Mọi người rơi vào khoảng không im lặng, mỗi người đều theo đuổi một suy nghĩ riêng, có những người cả gia đình đều bị giết hại thì không nghĩ nhiều nhưng những người vẫn còn gia đình phải lo thì không thể không suy nghĩ. Cảm thấy không khí trùng đi không ít Phúc mới đứng ra làm dịu không khí:
- Được rồi mọi người, hãy dành chút thời gian suy nghĩ cho kỹ, sau khi ăn xong chúng ta tiếp tục bàn bạc nha. Dù chọn ở lại hay chọn ra về thì mọi người cùng nhau ăn bữa nướng ngoài trời gắn kết và cũng coi như lần liên hoan trước trận chiến lớn nhé.
Câu nói của Phúc thực sự khiến cho không khí bớt trầm đi rất nhiều, tiếp đó mọi người đều đi theo một hướng riêng để suy nghĩ kỹ hơn về câu nói của Phong. Lúc này anh em Phong mới bước tới tụ họp cùng bốn người bọn cô.
- Bọn em cũng có thể rời đi nếu muốn.
Phong nói nhưng ánh mắt có phần tiếc nuối. Đương nhiên anh không hề muốn thiếu hai chị em cô trong cuộc chiến này nhưng anh càng không muốn ép buộc hay đẩy mọi người vào nguy hiểm. Mọi ánh mắt dồn về phía Nguyệt vẫn ngồi thẫn thờ nãy giờ.
- Chị,… Chị.
Bừng tỉnh sau tiếng gọi của Khôi, cô giật mình phát hiện mọi người đang chờ đợi câu trả lời của mình. Cô ngơ ngác như con nai vàng hỏi mọi người:
- Sao mọi người chờ mỗi quyết định của em vậy?
Đáp lại câu hỏi của cô là ánh mắt đương nhiên cùng câu trả lời cực thuyết phục:
- Anh theo Khôi, Khôi theo em còn Hải chắc chắn theo em rồi.
Cô nhìn mọi người rồi lại nhìn Khôi, cậu nhóc giơ ngón tay út nhắc nhở:
- Chị đã hứa rồi.
Cô đảo mắt rồi lại gật đầu như gà mổ thóc:
- Để em nghĩ, quyết định cho bốn người luôn đấy, gánh nặng lắm đó.
Vứt lại câu nói thản nhiên che giấu đi nội tâm đang dậy sóng bên trong rồi trở về phòng bỏ lại năm người con trai vẫn dõi theo cô tới lúc nghe thấy tiếng cửa đóng cái đùng. Hỏi tại sao cô đắn đo ư? Đương nhiên vì mẹ rồi, nếu Khôi ở cùng mẹ cô sẽ không do dự mà đồng ý ở lại. Nhưng hiện tại nếu cô chọn ở lại nếu xảy ra chuyện gì thì mẹ làm sao chịu được chứ. Có thể không nói tới Huy nhưng nói với Hải, anh vẫn còn em trai, dù bố từng có ơn với họ thì cũng không thể cứ đơn giản mà chấp nhận như vậy được. Cả cơ thể lẫn tinh thần đều khó chịu, cả người nóng bức, đầu óc rối bời, không biết làm gì, cô quyết định đi tắm. Thả cả cơ thể ngâm trong bồn, cảm thấy cơ thể thoải mái hơn không ít, thư giãn tới mức cô gần như ngủ quên đi mất. Trượt dài từ thành bồn tắm xuống dòng nước ấm thư giãn tới lúc không thở nổi mới chịu ngoi lên mặt nước.
Tiếng đập cửa cùng tiếng gọi tên cô vang lên dồn dập khiến cô không tình nguyện mở mắt nhưng rồi lại tiếp tục nhắm mắt chìm xuống bồn tắm đầy nước. Tới tận khi giọng Hải vang lên dứt khoát:
- Em tự mở cửa hay để anh phá cửa.
Câu nói của Hải khiến cô phải nhíu mày, cô đoán có lẽ mình đã ngâm mình lâu tới mức anh phải lo lắng nhưng cô vẫn chưa muốn rời khỏi sự thoải mái này, đành lên tiếng để anh yên tâm rời đi:
- Em không sao. Em chỉ muốn tắm bồn thêm một chút nữa.
Nhưng anh không hề chấp nhận câu trả lời này trực tiếp nói:
- Cho em ba phút.
Cô thở dài đành chậm rãi vừa phẩy phẩy nước lưu luyến chốn thư thái này vừa nói:
- Em ra liền.
Cô khẳng định nếu cô không lê thân xác ra khỏi phòng tắm trong vòng ba phút, anh sẽ một đạp tông cửa đi vào bế cô ra. Tính người yêu mình sao cô có thể không hiểu, anh không thích nói nhiều trực tiếp hành động là được rồi.
Lê lết ra ngoài cùng khuôn mặt miễn cưỡng bĩu môi, cô giận dỗi ngồi phịch xuống giường nghịch điện thoại mặc kệ ánh mắt lắc đầu bất lực của anh. Nhìn thấy cô nhóc hai sáu tuổi ngoe nguẩy trong chiếc áo phông rộng tới mức che khuất chiếc quần đùi ngắn để lộ cặp chân trắng muốt săn chắc khiến anh phải nuốt nước bọt.
- Đầu vẫn còn ướt.
Càm ràm là vậy nhưng thấy cô vẫn không chịu nhúc nhích anh đành lôi máy sấy dựng cô dậy đặt cô ngồi ở bàn trang điểm. Nhưng cô đâu phải búp bê đâu dễ dàng cho anh thích đặt sao thì đặt chứ. Ép cô ra khỏi chốn thư giãn thì giờ cô quậy cho anh biết. Anh muốn nâng cô ngồi vào bàn trang điểm nhưng cô liên tục cựa quậy muốn thoát khỏi bàn tay anh, cau mày, véo má và tức giận cắn anh.
- Yên nào, đừng quậy.
Mặc cho con khủng long nhỏ đang cáu giận làm trò khùng điên, anh không cáu giận mà chỉ nhẹ nhàng cố gắng đặt cô vào ghế,dù sao da cô cũng rất trắng chỉ cần nắm chặt một chút cũng có thể để lại dấu vết nên anh không muốn mạnh tay. Chính vì vậy mà sau một hồi vật lộn đã khiến cho cả hai người ngã ra giường. Dù vậy bé khủng long trong lòng vẫn muốn quậy thoát khỏi vòng tay của anh, đành vậy phải dùng phương pháp mạnh thôi. Một tay khóa hai tay cô lên trên đầu, một tay vòng xuống chiếc eo nhỏ mê người kia giữ cô lại cảnh cáo:
- Nếu em còn tiếp tục quậy, anh sẽ không kiềm chế nữa đâu.
Cô gái nhỏ trong lòng mở tròn mắt nhìn người phía trên dường như không hề nói đùa mà khẽ sợ sệt liền đầu hàng lí nhí nói:
- Em sai rồi.
Lúc này người phía trên mới hôn nhẹ vào trán cô khen giỏi rồi lại đặt cô lên ghế chuẩn bị sấy tóc. Đưa cho cô một hộp sữa, ép cô uống rồi anh bận rộn làm chuyên gia chăm sóc tóc riêng của cô. Từ trên cao nhìn xuống dáng vẻ hai tay cầm hộp sữa cẩn thận hút từng ngụm, hai chân rảnh rỗi đung đưa như một cô bé nhỏ đáng yêu, khiến anh không kiềm chế được muốn trêu ghẹo. Nghĩ gì làm đó,tắt máy sấy trong tay đặt trên bàn, cướp đi hộp sữa trong tay bé con hút một ngụm và đáp xuống đôi môi đang chu ra muốn kháng nghị kia. Hành động của anh quá nhanh khiến cô chỉ biết tròn mắt mà không phản kháng. Lúc đôi môi ấm áp kia chạm tới, từng ngụm sữa được truyền sang, cô vô thức mở miệng nuốt xuống từng ngụm, anh hài lòng vươn lưỡi theo ngụm sữa cuối cùng vào thám hiểm khoang miệng ngọt ngào kia. Cô hơi sửng sốt mở miệng “Ưm” một tiếng càng khơi dậy kích thích trong anh. Một tay anh chuyển từ mặt sang cổ, một tay vòng xuống eo nhấc cô ngồi lên đùi mình, cánh tay anh càng lúc càng siết vòng eo của cô ép cô dán chặt lên người mình. Nụ hôn dần trở nên ướt át, mê đắm, anh cũng dần trở nên mất kiểm soát, anh biết nhưng không muốn dừng và có lẽ cũng do không thể dừng. Hôn tới mức cô sắp không thở được phải đánh vào vai anh nhưng người phía trên lưu luyến mãi không muốn dứt ra.
Tách ra khỏi đôi môi ngọt ngào bị anh hôn tới mức sưng đỏ, ngước nhìn cô gái bị hôn tới mức hít thở khó khăn, ánh mắt anh mờ mịt ham muốn của tình dục. Cô có chút sợ sệt khi đối diện với ánh mắt này của anh vô thức mà muốn tạo khoảng cách với anh nhưng sao đọ được với cánh tay rắn chắc đang đỡ ngay cổ cô cơ chứ. Mắt anh rời xuống cần cổ trắng hồng mê người kia, không kiềm chế được mà mút gặm say sưa. Phần cổ được anh cắn mút liếm láp, phía dưới cánh tay anh vừa ôm vừa xoa nắn vòng eo cô càng lúc càng ép sát, cảm giác anh chỉ muốn nhập cô thành một với mình.
- Như mọi người đã biết rồi, trận này có thể là trận cuối, vì vậy nếu ai không muốn tham gia thì có thể ra về ngay từ lúc này. Sau khi bắt đầu chiến dịch thì ai cũng không được rời khỏi đây. Đương nhiên không ai có thể đảm bảo an toàn cho mọi người vì vậy tôi không ép ai cả.
Mọi người rơi vào khoảng không im lặng, mỗi người đều theo đuổi một suy nghĩ riêng, có những người cả gia đình đều bị giết hại thì không nghĩ nhiều nhưng những người vẫn còn gia đình phải lo thì không thể không suy nghĩ. Cảm thấy không khí trùng đi không ít Phúc mới đứng ra làm dịu không khí:
- Được rồi mọi người, hãy dành chút thời gian suy nghĩ cho kỹ, sau khi ăn xong chúng ta tiếp tục bàn bạc nha. Dù chọn ở lại hay chọn ra về thì mọi người cùng nhau ăn bữa nướng ngoài trời gắn kết và cũng coi như lần liên hoan trước trận chiến lớn nhé.
Câu nói của Phúc thực sự khiến cho không khí bớt trầm đi rất nhiều, tiếp đó mọi người đều đi theo một hướng riêng để suy nghĩ kỹ hơn về câu nói của Phong. Lúc này anh em Phong mới bước tới tụ họp cùng bốn người bọn cô.
- Bọn em cũng có thể rời đi nếu muốn.
Phong nói nhưng ánh mắt có phần tiếc nuối. Đương nhiên anh không hề muốn thiếu hai chị em cô trong cuộc chiến này nhưng anh càng không muốn ép buộc hay đẩy mọi người vào nguy hiểm. Mọi ánh mắt dồn về phía Nguyệt vẫn ngồi thẫn thờ nãy giờ.
- Chị,… Chị.
Bừng tỉnh sau tiếng gọi của Khôi, cô giật mình phát hiện mọi người đang chờ đợi câu trả lời của mình. Cô ngơ ngác như con nai vàng hỏi mọi người:
- Sao mọi người chờ mỗi quyết định của em vậy?
Đáp lại câu hỏi của cô là ánh mắt đương nhiên cùng câu trả lời cực thuyết phục:
- Anh theo Khôi, Khôi theo em còn Hải chắc chắn theo em rồi.
Cô nhìn mọi người rồi lại nhìn Khôi, cậu nhóc giơ ngón tay út nhắc nhở:
- Chị đã hứa rồi.
Cô đảo mắt rồi lại gật đầu như gà mổ thóc:
- Để em nghĩ, quyết định cho bốn người luôn đấy, gánh nặng lắm đó.
Vứt lại câu nói thản nhiên che giấu đi nội tâm đang dậy sóng bên trong rồi trở về phòng bỏ lại năm người con trai vẫn dõi theo cô tới lúc nghe thấy tiếng cửa đóng cái đùng. Hỏi tại sao cô đắn đo ư? Đương nhiên vì mẹ rồi, nếu Khôi ở cùng mẹ cô sẽ không do dự mà đồng ý ở lại. Nhưng hiện tại nếu cô chọn ở lại nếu xảy ra chuyện gì thì mẹ làm sao chịu được chứ. Có thể không nói tới Huy nhưng nói với Hải, anh vẫn còn em trai, dù bố từng có ơn với họ thì cũng không thể cứ đơn giản mà chấp nhận như vậy được. Cả cơ thể lẫn tinh thần đều khó chịu, cả người nóng bức, đầu óc rối bời, không biết làm gì, cô quyết định đi tắm. Thả cả cơ thể ngâm trong bồn, cảm thấy cơ thể thoải mái hơn không ít, thư giãn tới mức cô gần như ngủ quên đi mất. Trượt dài từ thành bồn tắm xuống dòng nước ấm thư giãn tới lúc không thở nổi mới chịu ngoi lên mặt nước.
Tiếng đập cửa cùng tiếng gọi tên cô vang lên dồn dập khiến cô không tình nguyện mở mắt nhưng rồi lại tiếp tục nhắm mắt chìm xuống bồn tắm đầy nước. Tới tận khi giọng Hải vang lên dứt khoát:
- Em tự mở cửa hay để anh phá cửa.
Câu nói của Hải khiến cô phải nhíu mày, cô đoán có lẽ mình đã ngâm mình lâu tới mức anh phải lo lắng nhưng cô vẫn chưa muốn rời khỏi sự thoải mái này, đành lên tiếng để anh yên tâm rời đi:
- Em không sao. Em chỉ muốn tắm bồn thêm một chút nữa.
Nhưng anh không hề chấp nhận câu trả lời này trực tiếp nói:
- Cho em ba phút.
Cô thở dài đành chậm rãi vừa phẩy phẩy nước lưu luyến chốn thư thái này vừa nói:
- Em ra liền.
Cô khẳng định nếu cô không lê thân xác ra khỏi phòng tắm trong vòng ba phút, anh sẽ một đạp tông cửa đi vào bế cô ra. Tính người yêu mình sao cô có thể không hiểu, anh không thích nói nhiều trực tiếp hành động là được rồi.
Lê lết ra ngoài cùng khuôn mặt miễn cưỡng bĩu môi, cô giận dỗi ngồi phịch xuống giường nghịch điện thoại mặc kệ ánh mắt lắc đầu bất lực của anh. Nhìn thấy cô nhóc hai sáu tuổi ngoe nguẩy trong chiếc áo phông rộng tới mức che khuất chiếc quần đùi ngắn để lộ cặp chân trắng muốt săn chắc khiến anh phải nuốt nước bọt.
- Đầu vẫn còn ướt.
Càm ràm là vậy nhưng thấy cô vẫn không chịu nhúc nhích anh đành lôi máy sấy dựng cô dậy đặt cô ngồi ở bàn trang điểm. Nhưng cô đâu phải búp bê đâu dễ dàng cho anh thích đặt sao thì đặt chứ. Ép cô ra khỏi chốn thư giãn thì giờ cô quậy cho anh biết. Anh muốn nâng cô ngồi vào bàn trang điểm nhưng cô liên tục cựa quậy muốn thoát khỏi bàn tay anh, cau mày, véo má và tức giận cắn anh.
- Yên nào, đừng quậy.
Mặc cho con khủng long nhỏ đang cáu giận làm trò khùng điên, anh không cáu giận mà chỉ nhẹ nhàng cố gắng đặt cô vào ghế,dù sao da cô cũng rất trắng chỉ cần nắm chặt một chút cũng có thể để lại dấu vết nên anh không muốn mạnh tay. Chính vì vậy mà sau một hồi vật lộn đã khiến cho cả hai người ngã ra giường. Dù vậy bé khủng long trong lòng vẫn muốn quậy thoát khỏi vòng tay của anh, đành vậy phải dùng phương pháp mạnh thôi. Một tay khóa hai tay cô lên trên đầu, một tay vòng xuống chiếc eo nhỏ mê người kia giữ cô lại cảnh cáo:
- Nếu em còn tiếp tục quậy, anh sẽ không kiềm chế nữa đâu.
Cô gái nhỏ trong lòng mở tròn mắt nhìn người phía trên dường như không hề nói đùa mà khẽ sợ sệt liền đầu hàng lí nhí nói:
- Em sai rồi.
Lúc này người phía trên mới hôn nhẹ vào trán cô khen giỏi rồi lại đặt cô lên ghế chuẩn bị sấy tóc. Đưa cho cô một hộp sữa, ép cô uống rồi anh bận rộn làm chuyên gia chăm sóc tóc riêng của cô. Từ trên cao nhìn xuống dáng vẻ hai tay cầm hộp sữa cẩn thận hút từng ngụm, hai chân rảnh rỗi đung đưa như một cô bé nhỏ đáng yêu, khiến anh không kiềm chế được muốn trêu ghẹo. Nghĩ gì làm đó,tắt máy sấy trong tay đặt trên bàn, cướp đi hộp sữa trong tay bé con hút một ngụm và đáp xuống đôi môi đang chu ra muốn kháng nghị kia. Hành động của anh quá nhanh khiến cô chỉ biết tròn mắt mà không phản kháng. Lúc đôi môi ấm áp kia chạm tới, từng ngụm sữa được truyền sang, cô vô thức mở miệng nuốt xuống từng ngụm, anh hài lòng vươn lưỡi theo ngụm sữa cuối cùng vào thám hiểm khoang miệng ngọt ngào kia. Cô hơi sửng sốt mở miệng “Ưm” một tiếng càng khơi dậy kích thích trong anh. Một tay anh chuyển từ mặt sang cổ, một tay vòng xuống eo nhấc cô ngồi lên đùi mình, cánh tay anh càng lúc càng siết vòng eo của cô ép cô dán chặt lên người mình. Nụ hôn dần trở nên ướt át, mê đắm, anh cũng dần trở nên mất kiểm soát, anh biết nhưng không muốn dừng và có lẽ cũng do không thể dừng. Hôn tới mức cô sắp không thở được phải đánh vào vai anh nhưng người phía trên lưu luyến mãi không muốn dứt ra.
Tách ra khỏi đôi môi ngọt ngào bị anh hôn tới mức sưng đỏ, ngước nhìn cô gái bị hôn tới mức hít thở khó khăn, ánh mắt anh mờ mịt ham muốn của tình dục. Cô có chút sợ sệt khi đối diện với ánh mắt này của anh vô thức mà muốn tạo khoảng cách với anh nhưng sao đọ được với cánh tay rắn chắc đang đỡ ngay cổ cô cơ chứ. Mắt anh rời xuống cần cổ trắng hồng mê người kia, không kiềm chế được mà mút gặm say sưa. Phần cổ được anh cắn mút liếm láp, phía dưới cánh tay anh vừa ôm vừa xoa nắn vòng eo cô càng lúc càng ép sát, cảm giác anh chỉ muốn nhập cô thành một với mình.