Được thôi, nếu em muốn.
Tư Vân không ngờ Mạc Hàn lại có thể chịu thoả hiệp với mình. Thấy hắn quay người rời đi, cô cũng chẳng khách sáo nữa mà đi ra bàn ăn ngồi xuống dùng bữa.
Những người giúp việc khác cũng chẳng dám nói gì, chỉ tiến tới phục vụ Tư Vân ăn tối.
Bọn họ vẫn là những người giúp việc cũ. Lúc trước Tư Vân ở đây cũng là do họ phục vụ cô.
Mới ăn được mấy miếng, Tư Vân lập tức đứng dậy, sau đó nhờ người giúp việc đi hâm lại đồ ăn cho Mạc Hàn.
Cô nhớ là hắn giống cô, còn chưa có cái gì bỏ vào bụng cả. Mặc dù cô rất giận hắn nhưng mà... Cô không đành lòng đi.
Tư Vân trở về phòng mình, sau đó đóng cửa lại ngay..
Hiện giờ cô chỉ muốn 1 mình để suy ngẫm lại mọi thứ. Có quá nhiều việc xảy ra khiến cô đã không kịp trở tay rồi...
Mạc Hàn đang ở trong phòng, mệt mỏi kiểm tra tất cả dữ liệu công việc. Quả Nhiên lúc này gõ cửa đi vào. Trông anh ta có vẻ rất biết nhìn sắc mặt người khác mà biết ý.
Quả Nhiên đứng cách bàn làm việc của Mạc Hàn 1 khoảng cách rồi thông báo.
- Gia chủ, Tư quản gia ăn được mấy miếng rồi trở về phòng rồi.
- Sao không khuyên cô ấy ăn thêm?
Rõ ràng hắn đã rời đi rồi cơ mà? Chẳng lẽ như thế vẫn chưa đủ để cô ăn một cách ngon lành sao?
Quả Nhiên nghe vậy thì vội giải thích.
- Tư quản gia nói là không có hứng nên không ăn được. Với lại... Cô ấy bảo người làm hâm lại đồ ăn nóng cho ngài.
Nghe được những lời này, Mạc Hàn có chút bất ngờ. Bất giác, khoé miệng của hắn hơi cong lên. Tư Vân có vẻ vẫn quan tâm đến hắn. Hắn biết mà, làm sao cô có thể nhẫn tâm nhìn hắn nhịn đói chứ?
Cái cô gái ngốc nghếch đó vẫn luôn như vậy.
Mạc Hàn ra lệnh cho Quả Nhiên lui xuống.
Lúc này hắn đưa hai tay vò đầu.
Mọi thứ hắn đã chuẩn bị hết rồi. Nhưng tất cả đổ vỡ chỉ vì chuyện Đường Đường bị bắt cóc. Hiện tại Tư Vân vẫn chưa tha thứ cho hắn. Chính vì thế, bằng mọi cách hắn phải mang thằng bé về cho cô mới được.
Chợt Mạc Hàn khó chịu nắm chặt tay lại, đập mạnh 1 phát xuống bàn.
- Rốt cuộc là ai chứ? Đường Đường... Con đang ở đâu?
****
Đêm hôm đó, Tư Vân đã có 1 cơn ác mộng khủng khiếp.
Cô đã đi tìm Đường Đường rất lâu, nhưng chạy mãi vẫn không đến đích.
Cho đến khi cô nhìn thấy thằng bé, nhưng nó lại bị kẻ nào đó trói rồi treo lên. Tư Vân cố gắng muốn cứu lấy con trai, nhưng cái tên kia lại ném chiếc bật lửa xuống đất.
Đường Đường bị trói trong biển lửa, sợ hãi gào khóc gọi cô.
- Mẹ ơi, cứu Đường Đường... Mẹ ơi... Đường Đường sợ lắm...
Đột nhiên, Tư Vân mở mắt choàng dậy.
Cô nhìn xuống hai tay, lại nhìn xung quanh, phát hiện đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Giấc mơ kinh khủng đó chân thực đến nỗi khiến Tư Vân nổi lên 1 dự cảm xấu. Bất giác, cô đưa tay chạm nhẹ lên trên má của mình, có thứ chất lỏng vẫn còn vương trên đó.
Là nước mắt.
Cô đã khóc đến mức này sao?
Tâm trạng của Tư Vân lúc này cực kỳ tệ.
Cô không dám nhắm mắt ngủ nữa vì sợ sẽ phải mơ lại cái giấc mơ đó.
Ngay khi Tư Vân vẫn còn đang thẫn thờ ngồi trên giường thì cửa phòng đột nhiên mở ra. Ánh sáng bên ngoài hành lang chiếu vào.
Khi Tư Vân ngẩng đầu lên thì thấy bóng dáng của Mạc Hàn xuất hiện.
Cái cảnh này giống hệt với trước đây.
Cô vẫn nhớ, lúc đó Mạc Hàn cũng lâm vào tuyệt vọng, cô đã mang báng vào phòng cho hắn.
Hiện giờ hắn cũng làm điều tương tự với cô.
Mạc Hàn đi đến bên cạnh giường, hắn nhìn cô, trong mắt hiện lên sự lo lắng.
- Em mơ thấy ác mộng sao?
Tư Vân không trả lời. Dừng 1 lúc, cô giơ tay ra nắm lấy tay của Mạc Hàn. Sau đó hướng ánh mắt ngấn lệ mà nhìn hắn.
- Anh... Sẽ tìm thấy Đường Đường chứ? Tôi vừa mơ một giấc mơ rất đáng sợ... Thằng bé liên tục gọi tôi cứu nó...
Mạc Hàn biết là cô lo lắng cho Đường Đường quá nên mới thế. Hắn lập tức ngồi xuống, ôm lấy cô vào lòng an ủi.
- Không sao hết, tôi nhất định sẽ tìm thấy con của chúng ta. Tư Vân, em không cần phải sợ, Đường Đường là 1 đứa trẻ đặc biệt, nó sẽ không xảy ra chuyện gì đâu...
Chẳng hiểu sao cô lại rất yên tâm về những lời mà Mạc Hàn nói.
Hai người cứ giữ nguyên tư thế như vậy không biết qua bao lâu. Cho đến khi Mạc Hàn buông Tư Vân ra thì cô đã thiếp đi lúc nào rồi.
Mạc Hàn đặt cô xuống giường, đắp chăn cẩn thận cho cô rồi bản thân cũng nằm xuống, vòng tay qua để cô gối lên tay mình.
Cái cảm giác ấm áp này, thật sự khiến hắn khao khát lâu lắm rồi.
Hình như là từ lúc gặp Tư Vân đến giờ, đây chính là 1 trong số những lần hiếm hoi hắn và cô ngủ chung như vậy.
Mùi hương thoang thoảng từ cơ thể của cô phả nhẹ lên chóp mũi của hắn.
Mạc Hàn bỗng nở một nụ cười. Trong mắt hắn lúc này cũng chỉ có cô mà thôi.
Hắn dần nhắm mắt lại, cái cảm giác được ôm cô ngủ như vậy cũng thật dễ chịu. Nghĩ đến đây, Mạc Hàn liền nhanh chóng dần chìm vào giấc ngủ.
Tư Vân không ngờ Mạc Hàn lại có thể chịu thoả hiệp với mình. Thấy hắn quay người rời đi, cô cũng chẳng khách sáo nữa mà đi ra bàn ăn ngồi xuống dùng bữa.
Những người giúp việc khác cũng chẳng dám nói gì, chỉ tiến tới phục vụ Tư Vân ăn tối.
Bọn họ vẫn là những người giúp việc cũ. Lúc trước Tư Vân ở đây cũng là do họ phục vụ cô.
Mới ăn được mấy miếng, Tư Vân lập tức đứng dậy, sau đó nhờ người giúp việc đi hâm lại đồ ăn cho Mạc Hàn.
Cô nhớ là hắn giống cô, còn chưa có cái gì bỏ vào bụng cả. Mặc dù cô rất giận hắn nhưng mà... Cô không đành lòng đi.
Tư Vân trở về phòng mình, sau đó đóng cửa lại ngay..
Hiện giờ cô chỉ muốn 1 mình để suy ngẫm lại mọi thứ. Có quá nhiều việc xảy ra khiến cô đã không kịp trở tay rồi...
Mạc Hàn đang ở trong phòng, mệt mỏi kiểm tra tất cả dữ liệu công việc. Quả Nhiên lúc này gõ cửa đi vào. Trông anh ta có vẻ rất biết nhìn sắc mặt người khác mà biết ý.
Quả Nhiên đứng cách bàn làm việc của Mạc Hàn 1 khoảng cách rồi thông báo.
- Gia chủ, Tư quản gia ăn được mấy miếng rồi trở về phòng rồi.
- Sao không khuyên cô ấy ăn thêm?
Rõ ràng hắn đã rời đi rồi cơ mà? Chẳng lẽ như thế vẫn chưa đủ để cô ăn một cách ngon lành sao?
Quả Nhiên nghe vậy thì vội giải thích.
- Tư quản gia nói là không có hứng nên không ăn được. Với lại... Cô ấy bảo người làm hâm lại đồ ăn nóng cho ngài.
Nghe được những lời này, Mạc Hàn có chút bất ngờ. Bất giác, khoé miệng của hắn hơi cong lên. Tư Vân có vẻ vẫn quan tâm đến hắn. Hắn biết mà, làm sao cô có thể nhẫn tâm nhìn hắn nhịn đói chứ?
Cái cô gái ngốc nghếch đó vẫn luôn như vậy.
Mạc Hàn ra lệnh cho Quả Nhiên lui xuống.
Lúc này hắn đưa hai tay vò đầu.
Mọi thứ hắn đã chuẩn bị hết rồi. Nhưng tất cả đổ vỡ chỉ vì chuyện Đường Đường bị bắt cóc. Hiện tại Tư Vân vẫn chưa tha thứ cho hắn. Chính vì thế, bằng mọi cách hắn phải mang thằng bé về cho cô mới được.
Chợt Mạc Hàn khó chịu nắm chặt tay lại, đập mạnh 1 phát xuống bàn.
- Rốt cuộc là ai chứ? Đường Đường... Con đang ở đâu?
****
Đêm hôm đó, Tư Vân đã có 1 cơn ác mộng khủng khiếp.
Cô đã đi tìm Đường Đường rất lâu, nhưng chạy mãi vẫn không đến đích.
Cho đến khi cô nhìn thấy thằng bé, nhưng nó lại bị kẻ nào đó trói rồi treo lên. Tư Vân cố gắng muốn cứu lấy con trai, nhưng cái tên kia lại ném chiếc bật lửa xuống đất.
Đường Đường bị trói trong biển lửa, sợ hãi gào khóc gọi cô.
- Mẹ ơi, cứu Đường Đường... Mẹ ơi... Đường Đường sợ lắm...
Đột nhiên, Tư Vân mở mắt choàng dậy.
Cô nhìn xuống hai tay, lại nhìn xung quanh, phát hiện đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Giấc mơ kinh khủng đó chân thực đến nỗi khiến Tư Vân nổi lên 1 dự cảm xấu. Bất giác, cô đưa tay chạm nhẹ lên trên má của mình, có thứ chất lỏng vẫn còn vương trên đó.
Là nước mắt.
Cô đã khóc đến mức này sao?
Tâm trạng của Tư Vân lúc này cực kỳ tệ.
Cô không dám nhắm mắt ngủ nữa vì sợ sẽ phải mơ lại cái giấc mơ đó.
Ngay khi Tư Vân vẫn còn đang thẫn thờ ngồi trên giường thì cửa phòng đột nhiên mở ra. Ánh sáng bên ngoài hành lang chiếu vào.
Khi Tư Vân ngẩng đầu lên thì thấy bóng dáng của Mạc Hàn xuất hiện.
Cái cảnh này giống hệt với trước đây.
Cô vẫn nhớ, lúc đó Mạc Hàn cũng lâm vào tuyệt vọng, cô đã mang báng vào phòng cho hắn.
Hiện giờ hắn cũng làm điều tương tự với cô.
Mạc Hàn đi đến bên cạnh giường, hắn nhìn cô, trong mắt hiện lên sự lo lắng.
- Em mơ thấy ác mộng sao?
Tư Vân không trả lời. Dừng 1 lúc, cô giơ tay ra nắm lấy tay của Mạc Hàn. Sau đó hướng ánh mắt ngấn lệ mà nhìn hắn.
- Anh... Sẽ tìm thấy Đường Đường chứ? Tôi vừa mơ một giấc mơ rất đáng sợ... Thằng bé liên tục gọi tôi cứu nó...
Mạc Hàn biết là cô lo lắng cho Đường Đường quá nên mới thế. Hắn lập tức ngồi xuống, ôm lấy cô vào lòng an ủi.
- Không sao hết, tôi nhất định sẽ tìm thấy con của chúng ta. Tư Vân, em không cần phải sợ, Đường Đường là 1 đứa trẻ đặc biệt, nó sẽ không xảy ra chuyện gì đâu...
Chẳng hiểu sao cô lại rất yên tâm về những lời mà Mạc Hàn nói.
Hai người cứ giữ nguyên tư thế như vậy không biết qua bao lâu. Cho đến khi Mạc Hàn buông Tư Vân ra thì cô đã thiếp đi lúc nào rồi.
Mạc Hàn đặt cô xuống giường, đắp chăn cẩn thận cho cô rồi bản thân cũng nằm xuống, vòng tay qua để cô gối lên tay mình.
Cái cảm giác ấm áp này, thật sự khiến hắn khao khát lâu lắm rồi.
Hình như là từ lúc gặp Tư Vân đến giờ, đây chính là 1 trong số những lần hiếm hoi hắn và cô ngủ chung như vậy.
Mùi hương thoang thoảng từ cơ thể của cô phả nhẹ lên chóp mũi của hắn.
Mạc Hàn bỗng nở một nụ cười. Trong mắt hắn lúc này cũng chỉ có cô mà thôi.
Hắn dần nhắm mắt lại, cái cảm giác được ôm cô ngủ như vậy cũng thật dễ chịu. Nghĩ đến đây, Mạc Hàn liền nhanh chóng dần chìm vào giấc ngủ.