Đến giờ phút này mà Đường Đường vẫn cười cợt được khiến Tư Vân không khỏi đau đầu.
Thằng nhóc này đúng là không biết sợ là gì. Còn cô thì đang lo muốn sốt cả ruột.
Hiển nhiên cái tên bị Đường Đường cười vào mặt tức tối lắm. Hắn ta nhe đôi răng nanh sắc nhọn ra, thoắt cái lao về phía Tư Vân.
Tuy nhiên, còn chưa chạm được vào người cô, thì một bàn tay từ đâu ra nắm chặt lấy cổ tay của cái tên quái dị kia, chặn đứng tên đó lại.
Tư Vân quay sang thì nhìn thấy Mạc Hàn.
Đường Đường lập tức vui vẻ.
- Bố đến hơi chậm đấy, Đường Đường vừa bị đám này doạ sợ đó.
Mạc Hàn cảm thấy thằng quỷ này đúng là không biết ngượng mồm. Vừa nãy còn cười lớn như thế, mà bây giờ lại làm bộ làm tịch như kiểu nó mới chính là đứa yếu đuối nhất vậy.
Không để cho tên kia kịp phản ứng, trên tay của Mạc Hàn bỗng xuất hiện 1 ngọn lửa rực lên. Trong chớp mắt, cái tên kia đã bị thiêu rụi chỉ còn 1 đống tro tàn.
Đám người còn lại nhanh chóng lùi về phía sau, nhưng Mạc Hàn đâu dễ dàng tha cho bọn chúng. Chỉ biết ánh mắt của hắn hơi loé lên, đám người kia lập tức bốc cháy. Chẳng mấy chốc đã bị thiêu rụi thành những đống tro ngổn ngang dưới đất.
Hơn ai hết, người bị doạ sợ hiển nhiên là Tư Vân.
Cô không thể tin được cái khả năng này của Mạc Hàn.
Mà lúc hắn giải quyết xong, tính đi đến xem Tư Vân có sao không thì cô lại theo bản năng lùi lại.
Đường Đường đang được Tư Vân ôm cũng bị cô thả xuống đất.
Cái loại chuyện đêm nay thật là quỷ dị. Không đúng, chính là thứ mà cô không cho rằng con người có thể làm được.
Thấy cô run sợ như vậy, Mạc Hàn tính dùng cách cũ xoá đi những ký ức vừa rồi của cô, ai ngờ Tư Vân đã cảnh giác cao đến nỗi lùi về phía sau, không cho hắn chạm vào người mình.
Khoé miệng của Mạc Hàn hơi cong lên. Có vẻ hắn không vội.
Hắn cầm tay Đường Đường kéo về phía sau của mình rồi nói.
- Tư quản gia, chẳng phải tôi vừa cứu cô sao? Đến một lời cảm ơn đã không có, giờ cô né tránh cái gì?
Cơ thể của Tư Vân bắt đầu run lên. Đôi mắt của Mạc Hàn lúc này đỏ đến nỗi khiến sống lưng cô lạnh toát. Mà Đường Đường đứng nấp phía sau của hắn cũng có biểu hiện khác lạ. Màu mắt của thằng bé lại giống hệt với bố nó.
Bây giờ Tư Vân đã hiểu ra rồi.
Ngay cái đêm Đường Đường đến gặp cô thì thằng bé dường như rất khác xa với những đứa bé bình thường. Một thằng nhóc 5 tuổi làm sao có thể một mình đi trong mưa rồi tìm được nhà cô trong khi nó còn không biết đường, không sợ hãi nữa chứ?
Thì ra... Thằng bé không phải con người... Ngôn Tình Xuyên Không
Mà Đường Đường lúc này thấy Tư Vân sợ hãi như thế thì giật giật áo của Mạc Hàn, lo lắng.
- Bố ơi, mẹ sợ rồi kìa... Bố mau làm gì đi bố...
Bên này Mạc Hàn không có chút hành động gì vượt quá hạn. Hắn vẫn đứng yên tại chỗ, lát sau cầm tay Đường Đường rồi quay lưng lại.
- Tư quản gia, về thôi.
Tư Vân vẫn còn lưỡng lự không biết có nên đi theo Mạc Hàn hay không, ai ngờ hắn nói tiếp.
- Nếu cô ở lại đây cũng được. Những bọn khác sẽ lại xuất hiện, đến lúc đấy không còn người nào có thể cứu được cô đâu.
Thế là Tư Vân đành đi theo Mạc Hàn. Ở lại rất nguy hiểm, thế thì thà cô đi cùng với hắn còn hơn. Có Đường Đường ở đây, chắc cô sẽ không sao đâu.
Mạc Hàn lái xe về dinh thự. Hắn ngồi ghế lái, Đường Đường ngồi ghế phụ. Riêng Tư Vân 1 mình ngồi phía sau.
Trên đường đi, Mạc Hàn chợt liếc qua gương chiếu hậu nhìn thấy sự bất an trên giương mặt của Tư Vân.
Qua sự việc vừa rồi, đương nhiên là cô sẽ giữ khoảng cách với hắn. Điều này hắn có thể hiểu được.
Bây giờ chưa phải là lúc hắn ra tay. Vậy chỉ có thể đợi đến khi cô lên giường đi ngủ hắn mới tiếp cận và xoá ký ức của cô đi được rồi.
Hắn muốn cô cứ sống thoải mái như vậy dưới thân phận quản gia. Càng biết nhiều chuyện thì cô càng gặp nguy hiểm. Cách tốt nhất là quên hết đi!
Khi về đến dinh thự, mọi chuyện cứ thế diễn ra như chưa có chuyện gì vậy. Mạc Hàn đưa chìa khoá xe cho bảo vệ đem xe xuống hầm để xe. Còn hắn dặn Đường Đường vài câu rồi trở về phòng của mình.
Đường Đường cũng rất thân thiết ôm lấy cô như mọi khi.
Nếu không phải vì Tư Vân vừa tận mắt chứng kiến hết tất cả mọi thứ thì cô cứ ngỡ chuyện đó chỉ là cô đang tưởng tượng ra mà thôi...
Đêm hôm đó, Tư Vân đang nằm ngủ. Đột nhiên cửa phòng cô từ từ khẽ mở ra.
Mạc Hàn bước vào không một tiếng động.
Hắn đi đến bên cạnh giường, nhìn cô đang yên giấc ngon lành thì bắt đầu hành động.
Tuy nhiên, Tư Vân rất nhạy cảm. Chính vì thế ngay khi bóng của Mạc Hàn che lên mắt cô thì Tư Vân liền mở mắt. Cô sợ hãi bật dậy, cầm lấy chăn trùm lên người mình.
- Ông chủ! Đêm hôm khuya khoắt, anh vào phòng tôi làm cái gì?
Mạc Hàn không vội hành động, hắn thấy Tư Vân có chút hoảng hốt thì đâm ra muốn trêu chọc cô thêm chút nữa.
Vì thế, Mạc Hàn vô sỉ nở một nụ cười đầy ẩn ý, ánh mắt di chuyển xuống người của Tư Vân mà buông 1 câu thản nhiên.
- Đêm nay tôi vào đây cướp sắc cô đấy!
Thằng nhóc này đúng là không biết sợ là gì. Còn cô thì đang lo muốn sốt cả ruột.
Hiển nhiên cái tên bị Đường Đường cười vào mặt tức tối lắm. Hắn ta nhe đôi răng nanh sắc nhọn ra, thoắt cái lao về phía Tư Vân.
Tuy nhiên, còn chưa chạm được vào người cô, thì một bàn tay từ đâu ra nắm chặt lấy cổ tay của cái tên quái dị kia, chặn đứng tên đó lại.
Tư Vân quay sang thì nhìn thấy Mạc Hàn.
Đường Đường lập tức vui vẻ.
- Bố đến hơi chậm đấy, Đường Đường vừa bị đám này doạ sợ đó.
Mạc Hàn cảm thấy thằng quỷ này đúng là không biết ngượng mồm. Vừa nãy còn cười lớn như thế, mà bây giờ lại làm bộ làm tịch như kiểu nó mới chính là đứa yếu đuối nhất vậy.
Không để cho tên kia kịp phản ứng, trên tay của Mạc Hàn bỗng xuất hiện 1 ngọn lửa rực lên. Trong chớp mắt, cái tên kia đã bị thiêu rụi chỉ còn 1 đống tro tàn.
Đám người còn lại nhanh chóng lùi về phía sau, nhưng Mạc Hàn đâu dễ dàng tha cho bọn chúng. Chỉ biết ánh mắt của hắn hơi loé lên, đám người kia lập tức bốc cháy. Chẳng mấy chốc đã bị thiêu rụi thành những đống tro ngổn ngang dưới đất.
Hơn ai hết, người bị doạ sợ hiển nhiên là Tư Vân.
Cô không thể tin được cái khả năng này của Mạc Hàn.
Mà lúc hắn giải quyết xong, tính đi đến xem Tư Vân có sao không thì cô lại theo bản năng lùi lại.
Đường Đường đang được Tư Vân ôm cũng bị cô thả xuống đất.
Cái loại chuyện đêm nay thật là quỷ dị. Không đúng, chính là thứ mà cô không cho rằng con người có thể làm được.
Thấy cô run sợ như vậy, Mạc Hàn tính dùng cách cũ xoá đi những ký ức vừa rồi của cô, ai ngờ Tư Vân đã cảnh giác cao đến nỗi lùi về phía sau, không cho hắn chạm vào người mình.
Khoé miệng của Mạc Hàn hơi cong lên. Có vẻ hắn không vội.
Hắn cầm tay Đường Đường kéo về phía sau của mình rồi nói.
- Tư quản gia, chẳng phải tôi vừa cứu cô sao? Đến một lời cảm ơn đã không có, giờ cô né tránh cái gì?
Cơ thể của Tư Vân bắt đầu run lên. Đôi mắt của Mạc Hàn lúc này đỏ đến nỗi khiến sống lưng cô lạnh toát. Mà Đường Đường đứng nấp phía sau của hắn cũng có biểu hiện khác lạ. Màu mắt của thằng bé lại giống hệt với bố nó.
Bây giờ Tư Vân đã hiểu ra rồi.
Ngay cái đêm Đường Đường đến gặp cô thì thằng bé dường như rất khác xa với những đứa bé bình thường. Một thằng nhóc 5 tuổi làm sao có thể một mình đi trong mưa rồi tìm được nhà cô trong khi nó còn không biết đường, không sợ hãi nữa chứ?
Thì ra... Thằng bé không phải con người... Ngôn Tình Xuyên Không
Mà Đường Đường lúc này thấy Tư Vân sợ hãi như thế thì giật giật áo của Mạc Hàn, lo lắng.
- Bố ơi, mẹ sợ rồi kìa... Bố mau làm gì đi bố...
Bên này Mạc Hàn không có chút hành động gì vượt quá hạn. Hắn vẫn đứng yên tại chỗ, lát sau cầm tay Đường Đường rồi quay lưng lại.
- Tư quản gia, về thôi.
Tư Vân vẫn còn lưỡng lự không biết có nên đi theo Mạc Hàn hay không, ai ngờ hắn nói tiếp.
- Nếu cô ở lại đây cũng được. Những bọn khác sẽ lại xuất hiện, đến lúc đấy không còn người nào có thể cứu được cô đâu.
Thế là Tư Vân đành đi theo Mạc Hàn. Ở lại rất nguy hiểm, thế thì thà cô đi cùng với hắn còn hơn. Có Đường Đường ở đây, chắc cô sẽ không sao đâu.
Mạc Hàn lái xe về dinh thự. Hắn ngồi ghế lái, Đường Đường ngồi ghế phụ. Riêng Tư Vân 1 mình ngồi phía sau.
Trên đường đi, Mạc Hàn chợt liếc qua gương chiếu hậu nhìn thấy sự bất an trên giương mặt của Tư Vân.
Qua sự việc vừa rồi, đương nhiên là cô sẽ giữ khoảng cách với hắn. Điều này hắn có thể hiểu được.
Bây giờ chưa phải là lúc hắn ra tay. Vậy chỉ có thể đợi đến khi cô lên giường đi ngủ hắn mới tiếp cận và xoá ký ức của cô đi được rồi.
Hắn muốn cô cứ sống thoải mái như vậy dưới thân phận quản gia. Càng biết nhiều chuyện thì cô càng gặp nguy hiểm. Cách tốt nhất là quên hết đi!
Khi về đến dinh thự, mọi chuyện cứ thế diễn ra như chưa có chuyện gì vậy. Mạc Hàn đưa chìa khoá xe cho bảo vệ đem xe xuống hầm để xe. Còn hắn dặn Đường Đường vài câu rồi trở về phòng của mình.
Đường Đường cũng rất thân thiết ôm lấy cô như mọi khi.
Nếu không phải vì Tư Vân vừa tận mắt chứng kiến hết tất cả mọi thứ thì cô cứ ngỡ chuyện đó chỉ là cô đang tưởng tượng ra mà thôi...
Đêm hôm đó, Tư Vân đang nằm ngủ. Đột nhiên cửa phòng cô từ từ khẽ mở ra.
Mạc Hàn bước vào không một tiếng động.
Hắn đi đến bên cạnh giường, nhìn cô đang yên giấc ngon lành thì bắt đầu hành động.
Tuy nhiên, Tư Vân rất nhạy cảm. Chính vì thế ngay khi bóng của Mạc Hàn che lên mắt cô thì Tư Vân liền mở mắt. Cô sợ hãi bật dậy, cầm lấy chăn trùm lên người mình.
- Ông chủ! Đêm hôm khuya khoắt, anh vào phòng tôi làm cái gì?
Mạc Hàn không vội hành động, hắn thấy Tư Vân có chút hoảng hốt thì đâm ra muốn trêu chọc cô thêm chút nữa.
Vì thế, Mạc Hàn vô sỉ nở một nụ cười đầy ẩn ý, ánh mắt di chuyển xuống người của Tư Vân mà buông 1 câu thản nhiên.
- Đêm nay tôi vào đây cướp sắc cô đấy!