"Anh phải kêu bác sĩ băng bó"
"Nếu không sẽ để lại sẹo"
Anh mỉm cười lắc đầu: "Vết thương nhỏ không sao, với lại đây là dấu ấn đầu tiên Em để lại, Anh vui còn không tả nổi sao có thể để cho nó muốn lành là lành"
Nói xong thì ngay lập tức có ánh mắt cảnh cáo mà tràn ngập lệ nhìn mình. Anh cứng đờ chớp chớp mắt.
Dưới ánh mắt kiên định ấy, cuối cùng Anh cũng chỉ đành bất lực mà gật đầu đồng ý.
"Được rồi, Anh đồng ý nhưng Anh có hai điều kiện"
Cô khịt mũi, ngẩng đầu khó hiểu hỏi: "Điều kiện gì?"
"Thứ nhất: sau này đừng khóc như vậy được không Em, có gì ủy khuất cứ nói hoặc đánh Anh. Nếu không khi thấy Em khóc xong Anh sẽ tự đào hố chôn mình"
"Nước mắt của Em chỉ có thể rơi khi người đó là Anh. Những người không đáng Em đừng phí sức rơi lệ"
Cô trầm ngâm một lát rồi cuối cùng buông bỏ.
"Được"
Anh nhếch môi cười, môi mỏng tiếp tục nói: "Thứ hai: Em nói cho Anh nghe, lí do vì sao lúc đó không bỏ chạy"
Cô ngẩn người, gãi đầu không hiểu: "Lúc đó không bỏ chạy? Lúc nào cơ"
"Lúc em bị bao vây trong nhà vệ sinh"
Thượng Khiết My cúi đầu, rầu rĩ sầu não: "Bọn họ đông như vậy, không chạy được"
Không bỏ qua, Anh tiếp tục đặt câu hỏi: "Em có thể chạy vào gian phòng khoá cửa và gọi điện thoại cho Anh"
Anh càng hỏi Cô càng cúi thấp đầu như đang né tránh, lí nhí trong miệng: "Em không mang điện thoại"
Ngao Trạch Vũ nâng cằm Cô lên, mặt đối mặt nhìn vào đôi mắt hổ phách kiên định trầm tĩnh đến mức đáy lòng phải chịu thua.
"Đừng lừa Anh, rõ ràng Anh thấy điện thoại Em ở dưới sàn"
Thượng Khiết My im lặng.
Anh nhỏ giọng, sợ làm Cô lại nghĩ đến chuyện cũ mà khích động sẽ ảnh hưởng đến vết thương.
"Nói cho Anh nghe đi, Tiểu Nha Đầu"
Thượng Khiết My nghiêng đầu tránh đi cánh tay đang nâng cằm của cô, thở dài một hơi rồi cuối cùng đầu hàng chịu thua.
"Em nói. Nhưng..."
"......."
"Nhưng Anh không được nói cho Ba Mẹ biết, nếu không họ sẽ rất lo cho Em"
Anh nhíu mày, nhưng sau đó chầm chậm gật đầu.
Chỉ cần Em chịu mở lòng, bất kể điều kiện gì Anh điều nguyện ý.
Cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh, con ngư khẽ động. Cúi đầu thầm nghĩ nhớ lại chuyện cũ, giọng êm dịu dễ nghe vang lên, kể rõ từng mạch chữ.
"Lúc Em còn nhỏ, vì gia đình mắc nợ nên Em phải tự mình ăn uống tiết kiệm một chút, đó là điều duy nhất Em có thể làm. Nếu có một quả trứng Em chỉ ăn nửa quả, chừa phần cho buổi chiều, một ngày Em chỉ ăn 2 bữa cơm, có khi chỉ duy nhất 1 bữa. Em nghe bà nội kể lại rằng khi Em bắt đầu bỏ bú sữa mẹ, thì ngay từ lúc đó Em đã không có sữa bột để uống, chỉ uống nước lọc hoặc nước lọc bỏ một xíu đường vào. Khi Em lớn lên được 6 tuổi Em nhìn thấy các bạn cùng trang lứa trên tay đều được cầm hộp sữa uống trông rất ngon, lúc ấy Em chợt nhận ra từ lúc sinh đến bây giờ Em chưa được nếm thử dù chỉ một giọt. Nhưng Em tự nhủ bản thân mình *gia đình không có tiền nhiều nên bản thân phải biết tiết kiệm một chút cho ba mẹ*, chỉ cần câu đó hiện trong đầu Em thì những thứ Em ao ước đều hoá thành phù du. Em đi học lớp một, trên vai các bạn đều có chiếc cặp xinh xinh, Em cũng muốn nhưng trên tay em lại là một chiếc túi cũ kỹ được ba nhặt trong bãi rác về. Em không buồn, Em lại cảm thấy trân trọng vì đó là lần đầu tiên ba Đường đã tặng cho Em một món quà tuy hơi cũ nhưng nó rất quan trọng đối với em"
Nói đến đây, giọng Cô không kiềm được mà run lên từng đợt, giọng cũng khàn đi. Cô đang khóc nhưng rõ là đang kiềm nén.
Anh đặt tay lên lưng, vỗ vỗ trấn an. Thượng Khiết My lắc đầu, biểu đạt bản thân rất ổn, Cô kể tiếp:" Bạn bè trong lớp đều cô lập em cho đến khi em học lớp 12, bọn họ không ngừng dùng ánh mắt khinh thường nhìn em, bọn họ nói em "dơ bẩn", "nhà nghèo", "ba là con sâu rượu", "mẹ là con nghiện cờ bạc", những lời ác độc không ngừng đè nặng lên người Em. Em...ủy khuất có...cô đơn có...tủi thân có...tuyệt vọng cũng có. Càng tuyệt vọng là khi Em cỏi bỏ áo giáp tự mình dũng cảm đứng trước mặt ba mẹ nói những thứ Em đã trải qua nhưng...cuối cùng họ lại bảo Em một câu khiến tim Em chết lặng *Nhịn đi, nhịn không có chết đâu*. Em đồng ý Em cũng hiểu và Em luôn nhịn, cho đến khi Em gặp đám tiểu thư nhà giàu xóm trên, họ gai mắt Em vì Em học giỏi nhất lớp, nên hôm đó chặng đường mà đánh Em đến thân tàn, ba thấy nhưng ba chỉ trách chứ không đồng cảm, Em còn nhớ lời ba nói như in *Đánh đau thì sẽ nhanh lành, mày nên học cách nhịn vì họ giàu hơn mày, cho dù họ có chơi chết mày, mày cũng phải nhịn vì mày nghèo, mày thấp hèn*.
Không thể kiềm nén được nữa, bả vai Cô run rẩy mà bật khóc thành tiếng. Ngao Trạch Vũ vẻ ngoài âm trầm nhưng nội tâm đang không ngừng cắn xé, Anh ôm bả vai Cô. Ánh mắt Anh dao động sâu thẳm dường như điều đó báo hiệu cho một toan tính mà Anh nhất định sẽ làm.
Phải! Một món quà bất ngờ dành cho họ.
Thì ra mọi việc Em nhẫn nhịn chịu đựng đều ảnh hưởng của quá khứ mà thành.
Bản chất con người rất dễ thay đổi, chỉ cần môi trường tác động, bản chất đều có thể từ đó mà biến hoá thay đổi.
Cô gái nhỏ của Anh chịu bao ủy khuất to lớn như vậy mà đều lặng căm trước tình thế, cũng chỉ vì những thứ được coi là "dạy dỗ" mà vợ chồng Đường gia đã tàn nhẫn áp đặt lên vai cô gái nhỏ này.
___________________
🌱🌻Hé nhô~~khum biết lói gì hớt