Vệ Toản cứ như vậy ở lại Tùng Phong viện đến chạng vạng tối, đúng vào ngày Thẩm Diên châm cứu.
Tri Tuyết ôm hộp kim châm đi vào, ánh mắt bâng quơ nhìn Vệ Toản, khẽ ho một tiếng: "Công tử, đến lúc châm cứu rồi."
Thẩm Diên "Ừ" một tiếng.
Tri Tuyết đảo tròng mắt, đánh giá hai người trong phòng, cẩn thận nói: "Tiểu Hầu gia... không trở về Chẩm Qua viện sao?"
Vệ Toản ngồi yên không nhúc nhích, giống như một món đồ trang trí ở Tùng Phong viện.
Mí mắt run lên, lại nhìn Thẩm Diên bằng đôi mắt đen tuyền.
Thẩm Diên đặt sách xuống, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ.
Đêm đã dần sâu, gió đầu thu cuốn qua cành lá xào xạc.
Thẩm Diên lại nhìn vào mắt Vệ Toản - - nếu bây giờ đuổi Vệ Toản ra ngoài, hắn có thể sẽ đứng ngoài cửa sổ nhìn y.
Nghĩ như vậy, ma xui quỷ khiến trong lòng mềm nhũn, nói: "Thôi, hắn thích ở đâu thì ở."
Vệ Toản dường như thở phào nhẹ nhõm.
Tri Tuyết lại đảo mắt vài vòng, "À" "Ừ" vài tiếng, vội vàng nói: "Vậy ta đi chuẩn bị."
Thẩm Diên châm cứu cũng rất phiền toán, cứ mười ngày một lần, mỗi lần đều phải huy động nhân lực, mùa hè còn đỡ, một khi thời tiết chuyển lạnh, thì phải đưa vào rất nhiều chậu than. Sau khi y tắm bằng nước ấm xong, vừa bước ra, toàn bộ gian phòng đã ấm áp như xuân nhờ than đỏ.
Lúc này mới xem như có thể bắt đầu.
Thẩm Diên tắm rửa xong, phía trên chỉ khoác một bộ tẩm y* màu mật mềm mại thoáng khí. Ngay khi bước ra, y phát hiện giữa giường và Vệ Toản đã có thêm một tấm bình phong chắn ngang.
Liền biết đây là chủ ý quỷ quái của Tri Tuyết.
- Tốt lắm, vốn không có gì, bây giờ ngược lại giống như có gì.
Thẩm Diên không thể kêu người đem xuống. Môi mấp máy, đi tới bên giường, cúi đầu cởi áo của mình.
Y biết lúc châm cứu phải cởi áo ra, cho nên dây áo vốn thắt lỏng lẻo, cởi được một nửa, lại chợt thấy không ổn.
Tấm bình phong này có thể nhìn xuyên qua.
Tri Tuyết vẫn không hiểu ra, nghĩ rằng thà có thứ gì ngăn cách còn hơn không.
Ai ngờ bình phong này trong suốt, trong phòng còn sáng đèn, phát hoạ bóng người mông lung, càng thêm rõ nét.
Xiêm y đã cởi một nửa, không thể mặc trở lại.
Thẩm Diên mím môi nói: "Vệ Toản, cúi đầu."
Liền nghe Vệ Toản "Ừm" một tiếng.
Còn có cúi thấp hay không thì y không biết.
Thẩm Diên đành để áo sóng theo vai rơi xuống, chậm rãi nằm trên đệm gấm. Tấm lưng trần lộ ra, thái dương Thẩm Diên cũng toát mồ hôi.
Một lúc sau, Thẩm Diên nói với Vệ Toản: "Nếu ngươi thấy nóng thì ra ngoài hít thở không khí đi."
Vệ Toản nói: "Không nóng."
Ngoài miệng nói vậy, nhưng ngay cả âm thanh cũng khàn đi.
Đến khi Tri Tuyết bước vào, nhiệt độ trong phòng mới giảm đi một chút.
Vệ Toản rốt cuộc cũng không nhịn được, lén nhìn bóng dáng sau tấm bình phong.
Khuôn mặt Thẩm Diên chôn ở khuỷu tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy góc gối, đường cong trên lưng y phập phồng nhấp nhô, ẩn hiện trong lớp tơ lụa, mặc cho người ta muốn làm gì thì làm.
Ngón tay thiếu nữ tinh tế, kim châm giống sợi tơ tằm, từng mũi từng mũi xuyên vào da thịt mềm mại, hơi hơi vê nhẹ, không giống đâm vào người sống, mà giống như đâm vào đệm kim.
Thẩm Diên ngay cả tiếng hít thở cũng không lớn, dường như đã quen rồi.
Vệ Toản biết rõ là không đau lắm.
Nhưng trái tim vẫn không nhịn được run rẩy theo.
Thẩm Diên thật sự quá mềm mại, ngay cả kim nhỏ rơi vào người Thẩm Diên, cũng giống như một sự trừng phạt vi diệu.
Không ai biết tại sao Thẩm Diên phải chịu đựng nhiều như vậy.
Khi kim châm xuống gần đầu vai, Vệ Toản cách khe hở của bình phong, nhìn thấy vành tai đỏ ngầu cùng sống lưng run rẩy của Thẩm Diên.
Cho đến khi những cây kim kia được gỡ xuống.
Vệ Toản mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu cô nương mỗi lần hành châm đều cẩn thận từng li từng tí, vất vả lắm mới xong, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi lấy thuốc.
Thẩm Diên cũng mỏi nhừ, trán đầy mồ hôi cũng lười lau, miễn cưỡng hô một tiếng: "Nước."
Vệ Toản liền vòng qua bình phong, áp chén sứ lên môi y.
Thẩm Diên cũng lười nâng tay, vội uống hai ngụm.
Là nước mật ong âm ấm, ngọt vừa phải, không quá ngấy.
Thẩm Diên ngẩn ra, hỏi: "Ở đâu ra vậy?"
Vệ Toản nói: "Vừa rồi ta sai người vào bếp nấu, ngươi uống được không?"
Thẩm Diên bất giác lộ ra vài phần nhu hoà: "Được."
Vệ Toản lại ngồi ở mép giường, nhặt áo sóng ban nãy y cởi ra, cẩn thận mặc vào cho y.
Hắn không biết hầu hạ người khác, nhìn chỗ nào cũng ngốc.
Có lẽ Thẩm Diên đã mệt mỏi vì châm cứu, hoặc có lẽ hiếm khi thấy Vệ Toản im lặng ngoan ngoãn như vậy, y uể oải gối lên đùi Vệ Toản.
Chân mày khóe mắt hiếm thấy không có xéo sắc, nhàn nhạt nói: "Ngươi nhất định phải xem châm cứu làm gì, nhìn ta bị đâm như một con nhím, có thể khiến ngươi trút giận sao?"
Vệ Toản nhẹ giọng hỏi: "Đau không?"
Thẩm Diên lầm bầm: "Có đau gì đâu."
Một lát sau, như oán giận nói: "Lâu lâu lại châm một lần, chán lắm."
"Châm cứu cũng không đỡ hơn mấy, nhưng không châm thì sẽ suy nhược, dễ bị đau đầu nhức óc, đến lúc đó lại càng phiền phức."
"Thuốc cũng vậy, uống hết chén này đến chén nọ, ngày thường cái này không thể ăn, cái kia cũng phải cử, riết rồi không ăn uống được gì, không biết đến ngày nào ta mới có thể lên ngựa, chỉ biết ăn ít vài ngày...... liền dính đủ thứ bệnh."
Thẩm Diên không nhịn được nhíu mày, vội vàng nói: "Ngươi đừng nói với Tri Tuyết, nếu biết ta mệt mỏi phiền lòng, nàng sẽ rất thương tâm."
Tiểu cô nương cố gắng học châm cứu cũng là vì y.
Y không thể ở trước mặt người khác oán giận cái gì.
Vệ Toản "Ừ" một tiếng rồi nói: "Không nói."
Một lát sau hỏi y: "Còn muốn uống thêm không?"
Thẩm Diên đáp "Ừ".
Vệ Toản liền rót thêm một ly nữa.
Lần này Thẩm Diên rốt cục cũng có chút khí lực, chậm rãi đứng thẳng lên, tự mình dùng hai tay bưng lấy, uống sạch.
Thẩm Diên nói: "Không thể uống nữa, lát nữa Tri Tuyết bưng thuốc tới, chỉ sợ càng đắng."
Vệ Toản ngẩn ra, chợt hiểu ra tại sao lúc này trong phòng chỉ có trà.
Là bởi vì sợ uống nước ngọt, về sau sẽ càng không uống được thuốc.
Thẩm Diên cau mày nói: "Ngươi nhìn cũng đủ rồi, lát nữa về viện của mình ngủ đi?"
Vệ Toản nắm chặt chén trà, mím môi không nói.
Thẩm Diên có chút buồn cười.
Y thật sự rất ít khi nhìn thấy Vệ Toản như thế. Tiểu Hầu gia Vệ Toản có lúc nào mà không hăng hái tùy hứng kiêu ngạo đâu.
Nói một câu phải cãi lại một câu, ai cũng đừng hòng để Vệ Toản chịu thiệt. Chỉ có Vệ Toản cố ý chọc giận, đỡ đòn, ép buộc y. Nào có Vệ Toản ngoan ngoãn nghe lời như vậy.
Hắn bây giờ giống như một con chó lớn thất hồn lạc phách.
Trong mắt con chó lớn này chỉ có một mình y, háo hức ngóng trông y.
Thẩm Diên nhịn không được vươn tay, giống như trấn an Đại Mao Nhị Mao, nhẹ nhàng vuốt cằm, xoa mặt hắn.
Nhẹ giọng nói: "Về viện ngủ đi, nếu không bọn người Tri Tuyết bắt gặp, còn ra cái dạng gì."
Hai cô nương này không khác gì muội muội ruột của y, trước đây không biết chuyện dây dưa giữa y và Vệ Toản thì thôi, bây giờ đã phát hiện ra, y làm gì còn dám cho bọn họ nhìn thấy.
Vệ Toản cụp mắt nói: "Biết rồi."
Trái tim Thẩm Diên chịu không nổi mềm nhũn ra.
Nhìn Vệ Toản đáng thương ngoan ngoãn bước ra ngoài, không khỏi mím môi cười.
Y thật sự có chút mệt mỏi, mơ mơ màng màng nhắm mắt một hồi, chờ Tri Tuyết bưng chén thuốc và hộp mứt hoa quả đi vào.
Đầu lưỡi Thẩm Diên còn lưu lại một chút mật ngọt, lại nhìn chén thuốc đen như mực kia, quả thật có vẻ đắng hơn bình thường rất nhiều.
Nhưng y không nói gì, chỉ bưng chén lên, một hơi uống sạch.
Sau đó lại nhét mứt chua ngọt vào miệng, nhai từng chút từng chút.
Tri Tuyết hỏi: "Tiểu Hầu gia đâu?"
Y đáp: "Về ngủ rồi."
Tri Tuyết: "... Về rồi à?"
Y nghiêm túc hỏi: "Nếu không thì sao? Ngươi muốn giữ hắn lại à?"
Tri Tuyết nói: "Ta giữ ngài ấy lại làm gì, ta còn sợ ngài ấy...."
Nói xong, nhìn thấy hai bên trái phải còn có thị nữ của Hầu phủ, lại thêm Chiếu Sương nháy mắt với nàng, liền im lặng, hai tiểu cô nương trao đổi bằng mắt hồi lâu mới đặt đồ rửa mặt xuống, sai người đem tấm bình phong xuống, mang theo tâm tư phức tạp bước ra ngoài.
Tuổi còn nhỏ, nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ.
Đây là chuyện hai nàng nên nghĩ sao?
Thẩm Diên chậm rãi nhai miếng hạnh khô trong miệng, nuốt xuống, không biết tại sao, khóe môi cong cong.
Rửa mặt xong, đợi mọi người lui ra hết, y liền nhẹ nhàng mở cửa sổ.
Y luôn sợ dáng vẻ thất thần không thuộc về Vệ Toản, sợ hắn chui vào ngõ cụt nào đó, nhất định phải nhìn xem hắn thế nào.
May mà bên ngoài tối đen một mảnh, chỉ có mấy ngôi sao treo lơ lửng trên trời, dưới tàng cây, ngoài sân, đều không có người.
Lúc này Thẩm Diên mới yên tâm đôi chút.
Nhưng một lúc sau, lại nghe được một âm thanh cực nhẹ cực nhỏ, từ nóc nhà truyền xuống.
Những người khác có lẽ chỉ cảm thấy đây là tiếng mèo bước qua nóc nhà.
Thẩm Diên lại không nhịn được khẽ gọi: "... Vệ Toản."
Không có tiếng động.
Thẩm Diên lại khẽ gọi một tiếng: "Vệ Toản, ngươi xuống đây, nếu không ta lên tìm ngươi."
Không tới năm lần đếm.
Liền có một bóng người từ nóc nhà phóng xuống, đứng bên ngoài cửa sổ.
Thẩm Diên dở khóc dở cười, nhường một bước, bảo Vệ Toản leo vào cửa sổ, nhướng mày hỏi: "Không phải ngươi đã về rồi sao?"
Vệ Toản rũ mắt chán nản nói: "Về rồi, lại trở lại."
Thẩm Diên ngẩn người: "Sao vậy?"
Vành tai Vệ Toản hơi đỏ: "... Không có ngươi ta không ngủ được."
Lúc này Thẩm Diên mới nhớ ra, đầu xuân Vệ Toản đã có tật xấu này, dường như ở bên cạnh y mới có thể ngon giấc.
Đó cũng là khởi đầu cho mọi thay đổi của Vệ Toản, sau đó, quan hệ dần thân thiết hơn một chút, lại liên tiếp giết chết Vệ Cẩm Trình và Lý Văn Anh. Sau khi mọi thứ dần dần được kiểm soát, tình hình của Vệ Toản đã có chuyển biến tốt đẹp.
Chỉ cần dùng một túi thơm giống mùi hương của y để trong phòng, là có thể ngủ ngon.
Thẩm Diên ngồi bên giường, suy nghĩ một lúc, lại nở nụ cười, nói: "Vệ Toản... ngươi cũng có ngày hôm nay à?"
Trong lòng dâng lên một niềm vui sướng không biết từ đâu tới.
Y ngước mắt nhìn ra ngoài phòng: đêm nay hẳn là Liên nhi canh gác.
Tiểu cô nương này lúc nào cũng ngủ say.
Một lát sau, nhẹ giọng nói: "Lại đây đi."
Thiếu niên anh tuấn kia liền bước tới.
Rõ ràng nhỏ hơn y hai tuổi, nhưng không biết tại sao, lại cao lớn rắn chắc hơn y rất nhiều.
Rắn chắc khỏe mạnh, dương quang tươi sáng.
Dường như mỗi một tấc đều tràn đầy sức sống ẩn giấu sự ngang tàng.
Thẩm Diên nói: "Gọi ca ca."
Vệ Toản đặt tay lên người y, khẽ gọi: "Thẩm ca ca."
Không biết sao, cả hai đều đỏ mặt.
Bốn mắt nhìn nhau.
Đôi môi bỗng dưng dán chặt vào nhau.
—----