"...... Ngươi làm sao vậy?"
Vệ Toản không trả lời, chỉ ôm y chặt hơn, hồi lâu mới nói: "Không sao."
Đây là bộ dáng không có chuyện gì sao?
Thẩm Diên theo bản năng nhớ tới vài câu trêu chọc, nhưng không nói ra được.
Nhìn bóng dáng Tri Tuyết phía sau bình phong, bất giác vành tai phát sốt, hoang mang rối loạn.
- Nhưng cũng biết rõ, nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.
Vệ tiểu Hầu gia không sợ trời không sợ đất, sao vừa thấy y cùng An vương nói chuyện, liền trở nên như vậy.
Thẩm Diên rũ mi suy nghĩ từng chút một, lại thấy Vệ Toản lấy từ trong ngực ra một cái khăn, cúi đầu lau bàn tay bị An vương chạm vào.
Hắn lau cẩn thận lại nghiêm túc, giống như phía trên dính độc.
Vải lụa cọ qua mu bàn tay non mịn.
Thẩm Diên không hiểu sao, có chút mắc cười, lại có chút ngứa ngáy.
Vệ Toản tiếp tục hành vi kỳ lạ này một lúc lâu, sau đó dừng lại, cúi đầu gọi y: "Chiết Xuân."
Thẩm Diên "Hả?" một tiếng.
Vệ Toản: "Ngươi tránh xa hắn ra."
Thẩm Diên: "Ai? An vương?"
Vệ Toản: "Ừ."
Thẩm Diên nói: "Được."
Vệ Toản không buông tay, hơi thở nóng bỏng phả vào chóp mũi y.
Thẩm Diên nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của người này.
Đôi mắt hẹp dài ngạo mạn, lúc này lại giống như một con thú nhỏ bị ủy khuất, nhìn y chằm chằm.
Ngay cả ánh mắt cũng không chớp.
Giống như chỉ cần chớp mắt một cái, Thẩm Diên sẽ biến mất.
Một lúc lâu sau, Thẩm Diên nghe thấy Vệ Toản thấp giọng nói: "Xin lỗi."
m thanh này rất nhẹ, như bươm bướm vỗ cánh rũ xuống bột phấn mịn, rơi vào lòng y.
Thẩm Diên nói: "Xin lỗi chuyện gì?"
Tiểu Hầu gia ngày thường kiêu ngạo, giống như bị mưa xối ướt, thì thào nói: "Ta cái gì cũng chậm một bước."
Kỳ lạ thay, trong nháy mắt đó, Thẩm Diên dường như hiểu ra điều gì.
Vì sao Vệ Toản thà nói những lời dối trá vụng về nhất, cũng muốn lập lờ, không chịu nói cho y biết tương lai của mình?
Thật ra y đã đoán ra, chỉ là đã nghĩ thông suốt, nên cũng lười nói.
- y hẳn là đã chết.
Nhìn phản ứng của Vệ Toản, có lẽ còn có liên quan rất lớn đến An vương, thậm chí chết rất thê thảm.
Còn Vệ Toản, có lẽ muốn giúp y, nhưng chắc là trong mộng cũng không làm được.
Tiếp nhận một tương lai như vậy, cũng không quá gian nan như trong tưởng tượng, chỉ là khó tránh khỏi có chút không cam lòng.
Vệ Toản báo thù rửa hận, phong hầu bái tướng. Thẩm Diên hắn lại rơi xuống bùn lầy, có lẽ còn để cho Vệ Toản nhìn thấy tình trạng thảm hại của y khi y sa sút.
Cổ họng giật giật, thật lâu sau mới lầm bầm: "Mà thôi."
Đều là chuyện còn chưa xảy ra, chẳng lẽ chỉ vì chuyện cỏn con này mà không vượt qua được sao.
Thẩm Diên đứng dậy muốn đi, Vệ Toản lại nắm chặt tay y, khó khăn nói: "Xin lỗi."
Thẩm Diên trầm mặc một hồi, có chút không được tự nhiên nói: "Ngươi...... không có gì phải xin lỗi ta cả."
Thẩm Diên muốn thấy Vệ Toản cúi đầu, nhưng chưa từng nghĩ sẽ thấy Vệ Toản cúi đầu như vậy.
Thẩm Diên nói: "Ta lớn hơn ngươi hai tuổi, lại ở Hầu phủ, không nhận nổi một tiếng Thẩm ca ca của ngươi."
"Ta chưa từng có huynh đệ, cũng không có thân nhân gì - - những người Thẩm gia kia đối xử với ta không hề tử tế. Chỉ là ngươi đã gọi ta một tiếng này, sau này dù có chuyện gì xảy ra...... cũng không tới phiên ngươi che chở ta."
Lúc y nói lời này, mặt trời lặn về phía tây.
Thiếu niên dung mạo tuyệt trần kia dựa vào lan can trà lâu, thân thể được bao bọc dưới lớp áo mùa thu, lộ ra vài phần mềm mại kiên cường. Khi y nói chuyện, dường như sợ đối phương chê cười, cố tình né tránh ánh mắt của hắn.
Thẩm Diên nói: "Vệ Toản, ta che chở ngươi, giúp đỡ ngươi mới đúng với đạo lý trên đời."
Vệ Toản lúc này mới hiểu rõ, vì sao Thẩm Diên lại ở kinh thành, rõ ràng phát hiện An vương có ác ý với mình, nhưng vẫn không nói với hắn một lời, cứ như vậy chịu chết.
Vì sao y không hề do dự mà giúp hắn, cũng không oán hận một chút nào.
Lúc Hầu phu nhân dẫn Thẩm Diên vào cửa, hắn gọi y một tiếng ca ca.
Thẩm ca ca.
Một tiếng này, Thẩm Diên thực sự coi là thật.
Thẩm Chiết Xuân mười mấy tuổi, Thẩm Chiết Xuân hai mươi mấy tuổi, Thẩm Chiết Xuân ba mươi mấy tuổi.
Thậm chí cho đến cuối cùng, vẫn coi là thật.
Cho nên cái gì cũng có thể nhẫn nhịn, cái gì cũng có thể gánh vác, cái gì cũng không muốn liên lụy đến hắn, bất luận thời khắc nào, cũng chưa bao giờ từ bỏ ý định trả thù.
Cho dù không có đại biến ở thành Khang Ninh, Thẩm Diên chỉ sợ cũng sẽ chết ở kinh thành.
Thẩm Diên là một người khôn khéo thông suốt biết bao.
Sao lại...
Coi là thật.
Khi Vệ Toản nhắm mắt lại.
Nghe thấy giọng nói mềm mại của Thẩm Diên: "Vệ, Vệ Kinh Hàn, ngươi...... ngươi đừng khóc."
++++
Thẩm Diên thực sự không ngờ tới.
Vệ Toản vội vã chạy lên lầu trút một trận uy phong, dọa An vương chạy mất, sau khi rơi nước mắt, lại giống như người mất hồn vậy.
Dọc đường đi không nói một lời, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, tựa hồ trong lòng có rất nhiều chuyện, nói với hắn một câu, hắn đáp một tiếng, nhiều hơn một câu, hắn lại không nói nên lời.
Chuyện trong mộng không hỏi được thì thôi vậy, dù sao Vệ Toản vẫn phải đến phủ nha Kim Tước Vệ làm việc.
Ai ngờ, chưa tới hai canh giờ, hắn đã trở lại, đứng ở cửa Tùng Phong viện, rũ mắt nói: "Chuyện An vương ta đã căn dặn rồi, có Lương thị vệ xử lý."
"... Ta muốn nhìn ngươi nhiều hơn một chút."
Thẩm Diên bị người này làm cho nghẹn họng.
Cũng không ngờ, hắn nói sao làm vậy, quang minh chính đại nhìn y chằm chằm.
Y cho chó ăn, hắn cũng nhìn. Y uống thuốc, hắn cũng nhìn.
Thẩm Diên không còn cách nào khác, dứt khoát trốn vào thư phòng đọc sách.
Tri Tuyết đi vào rót trà, thần sắc phức tạp nói: "... Tiểu Hầu gia đang ở ngoài cửa sổ."
Thẩm Diên đẩy cửa sổ ra, quả nhiên nhìn thấy Vệ Toản đang đứng ở đó, hắn ôm cây ngân thương, nhìn bóng dáng y qua màn cửa sổ.
Thấy y mở cửa sổ, không biết tại sao, còn lộ ra vẻ đáng thương.
Thoạt nhìn còn giống chó hơn cả Đại Mao Nhị Mao.
Thẩm Diên không có thời suy nghĩ đến An vương ra sao, tương lai thế nào, chỉ đau đầu nói: "Để hắn vào đi."
Lời này vừa nói, liền thấy Tri Tuyết sắc mặt càng phức tạp, muốn nói lại thôi.
Lúc này Thẩm Diên mới nhớ ra, ở quán trà, Vệ Toản cứ ôm ôm như vậy, nhất định đã để cho tiểu nha đầu nhìn thấy.
Trong lòng đột nhiên "lộp bộp" một tiếng, nhẹ nhàng ho khan, nói: "Tiểu Hầu gia hắn...... Hôm nay có chút không thoải mái, đầu óc không được bình thường, ngươi không cần để trong lòng."
Tri Tuyết tròng mắt xoay tới xoay lui, ấp úng đáp một tiếng, cũng không hỏi y có muốn nàng bắt mạch không.
Thẩm Diên vừa thấy nàng như vậy, trong lòng liền biết không giấu diếm được: Tiểu nha đầu Tri Tuyết quỷ quyệt lắm, nhất định đã đoán ra được cái gì.
Vệ Toản vừa vào cửa không lâu, Thẩm Diên liền nghiêng người nhìn Tri Tuyết qua khe cửa sổ.
Quả nhiên, tiểu nha đầu này len lén kéo tay áo Chiếu Sương, hai tiểu cô nương đứng ở dưới tàng cây, không biết thì thầm với nhau cái gì, thỉnh thoảng lại chỉ vào thư phòng.
Cũng không biết đang nói tới chuyện gì, Tri Tuyết còn tự mình ôm mình, làm tư thế hai người ôm nhau, tay chân vặn vẹo, có vẻ rất là triền miên.
Lúc này ngay cả Chiếu Sương cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc.
- Nha đầu chết tiệt này học theo ai vậy?
Sao có thể ôm ấp thấy gớm như vậy chứ.
Thẩm Diên lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng đóng cửa sổ lại, quay đầu đi, nhỏ giọng mắng Vệ Toản: "Tại ngươi hết đó."
Khi không phát điên cái gì.
Vệ Toản chỉ chăm chú nhìn y, không phản ứng lại.
Thẩm Diên ngồi trên ghế, tức giận nhìn Vệ Toản một lúc lâu, nhướng mày nói: "Giấc mơ của ngươi thế nào, ngươi cũng không phải không biết, sao bỗng nhiên lại choáng váng."
Lại nhịn không được nói thầm: "Trên trà lâu không phải rất uy phong sao?"
Vệ Toản nói: "Lúc đầu... không nhớ đoạn này."
Hắn chỉ nhớ Thẩm Diên bị ủy khuất, nhưng tất cả những thứ này giống như bị nhét vào một cái hộp nhỏ, hắn vừa mở hộp ra, liền bị đoạn ký ức này tra tấn đến toàn thân ớn lạnh.
Hắn bây giờ nếu không thấy Thẩm Diên trong tầm mắt, sẽ cảm thấy tâm hoảng ý loạn.
Thẩm Diên cố ý chế nhạo hắn: "Dù sao cũng không phải là chuyện quan trọng gì, đúng không?"
Vệ Toản mở miệng, giọng hơi khàn: "Ta..."
"Ta nói đùa thôi."
Thẩm Diên nói.
Thấy sắc mặt hắn kém cỏi, Thẩm Diên lúng túng ho khan một tiếng, rồi lại cúi đầu, tiếp tục đọc sách: "Ngươi muốn làm gì thì làm, khi nào khá hơn thì nói với ta."
Vệ Toản nói: "Được."
Một lát sau, Thẩm Diên lại cảm thấy không được tự nhiên, ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: "Uống trà không?"
Vệ Toản lắc đầu.
Thẩm Diên càng cảm thấy mất tự nhiên.
Y hiếm khi thấy Vệ Toản ngồi trong thư phòng im lặng như vậy.
Vệ Toản ở trước mặt y, không thể yên tĩnh được, luôn thích trêu chọc y, lúc thì nói những lời kỳ quái, khi thì chạm vào y, thu hút sự chú ý của y. Cho dù không có làm gì, cũng phải lười biếng dựa vào giường của y, tìm quyển truyện cười chậm rãi đọc cho y nghe.
Y không muốn nghe, lại nhịn không được nghe một chút, nghe xong bật cười, lại ảo não trách hắn lãng phí thời gian của mình.
Đánh không được đuổi cũng không xong, đến cuối cùng, thường thường đọc sách không được mấy trang, ngược lại còn ôm một bụng tức giận.
Cho nên gần đây, y có chút miễn cưỡng khi để Vệ Toản vào thư phòng.
Bây giờ hắn như vậy, y cảm thấy không quen.
Bên ngoài cửa sổ mơ hồ nghe thấy vài tiếng chim hót, Thẩm Diên chăm chú đọc sách, mặc kệ ánh mắt kia.
Y chống cằm, lật từng trang sách, đột nhiên có một bàn tay vươn tới.
Vệ Toản nhặt một lọn tóc của y, vén ra sau tai.
Thẩm Diên ngẩn người.
Đối diện với một đôi mắt chăm chú sâu thẳm.
Thống khổ, chiếm hữu và bảo vệ đan xen chặt chẽ với nhau.
Lông mi run rẩy giấu vào đáy mắt.
Vệ Toản không biết đã đứng trước mặt y từ lúc nào.
Thấy y ngẩng đầu, liền ngoan ngoãn trở về chỗ cũ, tiếp tục trầm tư nhìn y.
Vành tai bị chạm qua của Thẩm Diên lập tức đỏ bừng, bàn tay chống cằm cũng khẽ nhúc nhích
Bất giác, lại giấu môi mình trong lòng bàn tay.
Vô duyên vô cớ sinh ra tức giận.
- Vệ Toản ngốc như vậy.
Sao lại học được cách câu dẫn người khác rồi?
- ----