Đầu tiên, Trình Diệp và Phương Tử Hân là do hắn giết. Kế đó, cái chết của tộc trưởng Vương cũng do hắn một tay gây nên, hơn nữa hắn còn ngụy tạo bằng chứng giả để khiến mọi người cho rằng tộc trưởng Vương tự sát. Cuối cùng là tin nhắn hắn hẹn Tần Tô gặp mặt, rồi lại bị bắt sống tại hiện trường. Tính đi tính lại, một cái mạng của hắn không đủ để đền cho từng ấy sinh mạng.
Nhưng lại có một vấn đề. Lẽ nào một mình Giang Nguyên sát hại từng ấy người? Trong quá trình này ắt phải có đồng phạm, có điều nhìn là biết người này có trình độ, rất giỏi xóa dấu vết tại hiện trường. Di thư của tộc trưởng Vương khiến các chuyên gia ngơ ngác, chứng tỏ phía sau Giang Nguyên còn có một chuyên gia về nét chữ, không cần nói, kẻ này cũng là người của tập đoàn buôn ma túy. Cuối cùng, lấy danh nghĩa của Giang Nguyên gửi tin nhắn cho Tần Tô mà người ta không thể tra ra. Khi nói tới đây, anh ấy bỗng đột nhiên quay đầu sang hỏi Lục Bắc Thần: “Lẽ nào cậu không cảm thấy cách hành động của kẻ này rất giống Cố Tứ ư?“.
Lục Bắc Thần hỏi thẳng: “Cậu muốn nói gì?“.
Người đã chết không thể sống lại, cho dù cách làm có giống đến đâu, kẻ thực hiện cũng không thể là Cố Tứ, câu nói này của La Trì khiến anh có chút không thoải mái. La Trì ngẫm nghĩ rồi đổi chủ đề: “Cũng không có gì, chỉ là bỗng nhiên cảm thấy trong chuyện này tồn tại một mối quan hệ khá chằng chịt. À, đúng rồi, tôi nhớ là em trai cậu bắt chước chữ cậu cũng giống lắm đấy“.
Lục Bắc Thần nhìn thẳng về phía trước, nhấn mạnh từng chữ: “Tôi bắt chước chữ nó còn giống hơn. Nếu cho tôi vài ngày, tôi nghĩ tôi còn có thể chép lại bức thư của tộc trưởng Vương một cách kín kẽ hơn nữa“.
“Tôi không có ý gì khác.” La Trì cười, “Tôi chỉ đang bàn luận về tình tiết vụ án mà thôi“.
Lục Bắc Thần cũng không muốn tiếp tục chủ đề này nữa bèn trầm mặc. Tâm trạng của La Trì nhất thời trở nên nặng nề, nhưng lời đã tới bên miệng, không thể không tiếp tục: “Trong vụ án này, chúng ta luôn bỏ qua một người, chính là Thiên Huyền Nữ. Tôi luôn cho rằng Thiên Huyền Nữ là con rối mà Giang Nguyên tìm về để giả thần giả quỷ, nhưng không ngờ Giang Nguyên lại không biết lai lịch của cô ấy, chỉ nói rằng người của phía đó đưa tới. Hắn chỉ làm theo lời dặn của bọn chúng, bắt cô ấy nghe lời một chút, thế nên thường cho cô ấy dùng cỏ Thiên Hồn để khống chế“.
“Thân phận của tử thi còn không khó điều tra, huống hồ là một người sống sờ sờ.” Lục Bắc Thần điềm đạm nói.
“Kể cũng phải.” La Trì hờ hững đáp.
Hai người lại không nói gì nữa, trong xe yên ắng tột độ, chỉ còn nghe được tiếng bánh xe lăn trên cát sỏi. Hoặc có thể cả hai đều đang chìm trong những suy nghĩ riêng của mình, chí ít thì La Trì cho rằng Lục Bắc Thần từ đầu chí cuối luôn suy tư. Một lúc lâu sau, anh ấy bỗng nhiên hỏi: “Giả sử có tình huống này, bạn bè hoặc người thân bên cạnh cậu phạm pháp, cậu sẽ đại nghĩa diệt thân hay vì tình riêng mà phạm pháp?“.
Bánh xe lăn nhanh về phía trước, bên tai là tiếng gió thổi vù vù, không khí trong lành thổi vào trong xe. La Trì đánh giá biểu cảm của Lục Bắc Thần mấy lần nhưng anh vẫn bình thản như nước. Thế rồi bỗng có một câu nói theo tiếng gió thổi vào tai La Trì.
“Sẽ không có chuyện ấy đâu.”
Đây là câu trả lời của Lục Bắc Thần, như đã suy nghĩ cũng lại giống như một đáp án được đưa ra ngay lập tức. Giọng anh đều đều, không chút lên bổng xuống trầm. La Trì nghe thấy mà bỗng chốc không thể suy đoán được suy nghĩ của anh. Sẽ không có chuyện ấy... Ý muốn nói người thân bạn bè của anh sẽ không phạm pháp? Hay anh không đại nghĩa diệt thân, cũng không vì tình riêng mà bao che? Một đáp án vừa rõ ràng vừa mơ hồ, giống hệt với phong cách trước nay của Lục Bắc Thần. Thế mà lần này La Trì lại không thể yên tâm cho được.
***
Khủng hoảng lần này của nhà họ Lục quét qua một diện tích không nhỏ, cả tập đoàn rung chuyển. Đối phương có ý dồn Lục Đông Thâm vào chỗ chết, hoàn toàn có ý định “đảo chính”, mấy dự án lớn của Lục Môn đều bị đình trệ, chuỗi tiền vốn rơi vào tình cảnh nguy khốn trước nay chưa từng có. Còn ở phía Cống Tốt, Lâm Gia Duyệt cũng nhận được tin báo của Hội đồng quản trị, Lục Môn gặp nguy liên lụy tới một số đối tác, trong đó có nhà họ Lâm. Ông chủ Lâm trong lúc sốt sắng đã trúng gió, phải nhập viện, tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc.
Thế nên khi tới tìm Lục Bắc Thần, hai mắt Lâm Gia Duyệt đỏ rực. Lục Bắc Thần cũng đã nghe nói tới chuyện của ông Lâm, nhất thời cũng không biết nên nói sao, nghĩ đi nghĩ lại anh nói: “Smith đã tới Trung Quốc, cô có thể tới tìm ông ấy giúp đỡ, tôi đã gọi điện có lời giới thiệu rồi“.
Lâm Gia Duyệt không ngờ Lục Bắc Thần lại làm việc, vừa ngước mắt lên nhìn anh, nước mắt đã lã chã rơi, khi lên tiếng thì đã nghẹn ngào không nói thành lời: “Xin lỗi... Bắc Thần, em... em không ngờ anh vẫn chịu giúp em, em đã làm ra... những chuyện như thế“.
Trong mắt Lục Bắc Thần, chuyện nào ra chuyện ấy. Anh ghét thủ đoạn của ông Lâm và Lâm Gia Duyệt trên thương trường nhưng không có nghĩa anh thật sự mong họ chết đi. Cuối cùng, anh nói: “Mau quay về đi“.
Lúc này núi Tây Nại không thể quan trọng hơn người thân được nữa, sao Lâm Gia Duyệt không hiểu đạo lý này, cô ta gật đầu lia lịa. Lục Bắc Thần không nói nhiều nhưng lại khiến cô ta có một cảm giác an toàn, đây là điều mà người đàn ông khác hoàn toàn không thể mang lại được. Vào lúc này, khi đối mặt với giây phút trời sắp sập xuống, Lâm Gia Duyệt mới hiểu, bản thân có cố gồng mình đến đâu cũng không thể thoát khỏi một sự thật, đây là người đàn ông cô ta yêu sâu sắc, cô ta cần dựa vào anh để có được sức mạnh cho bản thân.
Chỉ tiếc là anh đã thuộc về người khác.
Không cam tâm ư? Dù có không cam tâm nữa thì được gì? Bản thân đã muốn buông bỏ vô số lần, cũng tưởng rằng mình đã thật sự bỏ cuộc rồi, nhưng phải đến giờ phút này, cô ta mới có thể buông xuống thực sự. Gạt đi nước mắt, cô ta cầu xin một tâm nguyện cuối cùng: “Bắc Thần, em có thể ôm anh một lần không?“.
Lần này là kiên quyết, cô ta thầm nhủ.
Yêu cầu này không quá đáng, nếu là người đàn ông khác có lẽ đã khiến cô ta được toại nguyện. Tiếc rằng Lục Bắc Thần chung quy vẫn là Lục Bắc Thần. Anh ngồi im ở đó, ngữ khí lạnh nhạt: “Không cần làm vậy. Lâm Gia Duyệt, tôi không hận cô, nhưng không có nghĩa là tôi đã tha thứ cho cô“.
Lâm Gia Duyệt cười chua chát. Cô ta hiểu, đây mới là Lục Bắc Thần, có lúc lạnh lùng tới đáng hận. Nhưng chính vì như vậy, cô ta lại càng si mê anh.
Đi ra khỏi cửa quầy bar, cô ta vừa hay bắt gặp Cố Sơ. Cái bụng nhỏ của cô đã hơi nhô lên, mặc dù đã mang thai, không còn trang điểm nhưng sắc mặt cô vẫn rất tốt, đồ bà bầu cũng rất vừa vặn với cơ thể. Lâm Gia Duyệt biết, trên gương mặt ấy là niềm vui, đó là niềm hạnh phúc khi được một người đàn ông xuất sắc như thế yêu thương, trân trọng.
Khóe mắt cô ta vô thức liếc về phía Lục Bắc Thần, anh đã đứng dậy nhìn về phía này. Anh đã căng thẳng, một người ban nãy còn thản nhiên giờ đã sẵn sàng trong tư thế tấn công, có thể thấy tình cảm anh dành cho Cố Sơ sâu nặng dường nào. Lâm Gia Duyệt cảm thấy chua xót nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận.
Cố Sơ không ngờ sẽ gặp cô ta, lại nhìn thấy đôi mắt đỏ quạch ấy thì càng thêm kỳ lạ. Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì, Lâm Gia Duyệt đã bước lên nhẹ nhàng ôm lấy cô khiến cô giật nảy mình. Nhưng Lâm Gia Duyệt cũng không ôm cô quá lâu, mới đó đã buông tay, nói với cô: “Thật ngưỡng mộ cô, có thể gặp được người đàn ông tốt như vậy“.
Câu này Lâm Gia Duyệt tin rằng Lục Bắc Thần nghe được, thế nên anh không vội bước lên.
Sau khi Lâm Gia Duyệt đi khỏi, Cố Sơ vẫn còn trong trạng thái ù ù cạc cạc. Cô nhìn về phía người vừa đi khuất một lúc lâu, sau đó quay đầu nhìn Lục Bắc Thần, khẽ nhướng mày. “Cô ta sao vậy?” Cố Sơ hỏi.
Lục Bắc Thần ôm cô vào lòng, chống cằm lên đỉnh đầu cô, khẽ nói: “Không có gì“. Anh thầm thở phào trong lòng. Bí mật, cuối cùng cũng giữ kín được.
***
Ngày hôm sau, khi cảnh sát đưa tài liệu hình ảnh tới phòng thực nghiệm, Lục Bắc Thần đang làm những công việc chỉnh lý cuối cùng. Giang Nguyên rất tích cực hợp tác với cảnh sát, đã khai báo tình hình chung của tập đoàn buôn ma túy. Nhưng thực tế là hắn cũng không biết nhiều, chỉ biết người hay liên lạc với hắn tên là Quỷ Mã. Hắn không có hình của người này, cảnh sát đành phác họa lại dựa theo miêu tả của hắn.
“Ý của cảnh sát La là để anh xem qua, còn có dự tính.” Người cảnh sát vô cùng cung kính với Lục Bắc Thần.
Lục Bắc Thần lật ra. Ngài Quỷ Mã là một người đàn ông trung niên, nổi bật nhất là chuỗi hạt trước ngực hắn, đó là chuỗi hạt mắt phượng hoàng thượng đẳng, giá không hề rẻ. Đồng thời còn có một cái bóng khác, trông khá trẻ và đĩnh đạc. “Đây là ai?” Khi hỏi câu này, Lục Bắc Thần hơi chột dạ.
“Theo lời khai của Giang Nguyên, người này luôn đi cùng Quỷ Mã. Vì chưa bao giờ được nhìn rõ diện mạo của người này nên hắn chỉ có thể miêu tả được hình dáng đại khái, nhưng ý của Giang Nguyên là...” Người cảnh sát ngập ngừng.
Lục Bắc Thần không nói gì, nhưng sắc mặt hơi tệ. Người cảnh sát nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nói: “Ý của hắn là... bóng của người này có chút giống giáo sư Lục. Nhưng anh đừng hiểu lầm, tôi nghĩ hắn nhất định nhìn nhầm rồi, hơn nữa cảnh sát La và mọi người đều không nghi ngờ giáo sư đâu“.
“Không sao. Nói với cảnh sát La, tôi tạm thời giữ lại tài liệu.” Lục Bắc Thần nói.
“Vâng, vâng.” Người cảnh sát như vừa hoàn thành xong một nhiệm vụ trọng đại, lập tức chuồn nhanh.
Lục Bắc Thần cầm tài liệu vào phòng nghỉ, đóng cửa lại, ngồi trên sô pha nhìn chăm chú bóng người đó rất lâu, trái tim có một chỗ nào chợt nhói đau. Anh có phần khó thở, bèn thở dốc vài cái nhưng lồng ngực vẫn bí bách như bị đá tảng đè lên. Anh ném tài liệu qua một bên, vớ lấy hộp thuốc trên bàn, ngậm điếu thuốc lên miệng một lúc nhưng không có ý muốn châm lửa. Cuối cùng anh ném điếu thuốc đi. Đúng lúc này di động vang lên, giống như một cứu tinh cứu anh thoát khỏi cơn khó thở. Nhưng sau khi nhìn thấy tên người gọi đến, chẳng hiểu sao, cơn đau tim của Lục Bắc Thần lại phát tác.
“Vic, chuyện cậu nhờ tôi điều tra tôi đã tra ra rồi.” Anh vừa bắt máy, giọng nói của Chloe đã ồ ạt đập vào tai...
~