Mục lục
Truyện 7 Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc - Âm Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Bắc Thần dùng một cách thức tại chỗ trực tiếp nhất để ép tư duy của Cố Sơ đi đến được bước này. Anh khẳng định chắc chắn Lưu Kế Cường không phải hung thủ như vậy đã trái ngược hẳn với suy đoán của La Trì. Vậy thì chuyện này đã chìm vào một vòng tròn kỳ quái. Nếu Lưu Kế Cường không phải hung thủ thì vì sao Cố Tư lại nhận tội thay hắn? Dường như có suy đoán thế nào vẫn cảm thấy không ổn, đều không thể vượt qua, tựa hồ chỉ còn cách sự thật một lớp tường giấy nữa thôi, nhưng muốn đâm thủng lớp tường giấy này lại không đơn giản như thế. Cô bèn mang nghi vấn này ra hỏi, vậy mà Lục Bắc Thần có thể dễ dàng sửa lại tư duy của cô.

“Nếu đây là việc do Cố Tư cam tâm tình nguyện, vậy thì sẽ không khó lý giải nữa.”

Một câu nói như đánh thức một người còn đang mơ ngủ.

Phải rồi, sao cô không nghĩ tới điểm này. Nếu tất cả những việc này đều do Cố Tư tự phán đoán ra, con bé nhận định Lưu Kế Cường chính là hung thủ sát hại Tiêu Tuyết, vì một số nguyên nhân nào đó mới tự thú vậy thì tất cả đều hợp lý rồi. Nhưng vì sao Cố Tư lại nhận định hung thủ là Lưu Kế Cường? Còn một việc chính là Lưu Kế Cường có biết chuyện Cố Tư đi tự thú hay không? Nếu Cố Tư tới cục cảnh sát tự thú trong tình huống Lưu Kế Cường không hề hay biết, vậy thì rốt cuộc nó xuất phát từ mục đích gì? Vì tình yêu? Vì tiền bạc? Có vẻ như lý do thứ nhất vững vàng hơn.

“Nếu Lưu Kế Cường không phải hung thủ, trừ phi hắn không biết rõ hành động của Cố Tư, bằng không sao lại yên ắng như vậy?”

Lục Bắc Thần đang chỉnh sửa phần báo cáo cuối cùng. Sau khi đánh chữ ‘end’, anh ung dung vươn vai một cái rồi nói: “Có lẽ hắn ta biết.”

Tuy rằng thần kinh trong đầu Cố Sơ đang ra sức xoắn lại nhưng mắt cô thì không bị cận, thấy anh có ý kết thúc vụ án này, cô liền sốt ruột. Nhưng cũng không thể vội vàng nổi nóng với anh, cô đành khéo léo hỏi: “Thật ra… anh cũng cảm thấy vụ án này có vô số nghi vấn, đúng không?”

Em gái cô hiện giờ còn đang đợi trong đồn công an, sao anh có thể nói kết thúc là kết thúc?

Lục Bắc Thần liếc nhìn cô, ban nãy anh đã đi từ bàn để xác tới trước máy tính, ngồi đó, con mắt khi nhìn cô cứ hơi rướn lên, ánh mắt như bình thản lại giống như chứa một nụ cười, con ngươi sâu bên trong sạch bóng không chút tỳ vết. Cố Sơ bị anh nhìn đến nỗi trong lòng chột dạ, cô cúi đầu, nghĩ bụng không biết nên nói gì. Chẳng mấy chốc, trong máy tính vang lên một âm thanh, là lời nhắc có email mới. Anh không nhìn cô nữa mà quay người lại, ấn vào hòm thư. Cố Sơ không nhìn thấu được những suy nghĩ trong lòng anh, âm thầm cầu nguyện anh tuyệt đối đừng nuốt lời. Cô còn đang mải nghĩ thì máy in ở bên cạnh đã khởi động, nhả ra từng tờ giấy.

Tới khi máy in dừng lại, Lục Bắc Thần ra hiệu bảo cô lấy tờ giấy ra. Cô làm theo, khi cầm nó lên tay liếc nhìn, cô chợt ngẩn người. Lục Bắc Thần dựa ra sau ghế: “Em xem qua đi, nếu không còn vấn đề gì nữa…” Nói rồi, anh đặt cây bút cắm trong túi qua một bên: “… thì ký vào.”

Một bản hợp đồng.

Là hợp đồng tuyển dụng mà Lục Bắc Thần nói.

Nhưng mà, có cần nhanh vậy không?

Cả một xấp giấy dày cộp, Cố Sơ vân vê trong lòng bàn tay, đổ mồ hôi. Biết bao lần cô rất muốn nói với anh: Lục Bắc Thần, anh cũng coi trọng tôi thật đấy.

Nói theo cách của anh thì hợp đồng nhất định phải ký, cô cũng không có quyền cò kè mặc cả. Sau khi lật xem mấy trang, cô không nhịn được phải bôi bác một câu: “Nếu đã ở Trung Quốc thì phải tuân thủ theo pháp luật Trung Quốc, ít nhất hợp đồng phải bằng tiếng Trung.”

“Thật ngại quá, luật sư của tôi là người Mỹ, tiếng Trung đối với một người nước ngoài hơi khó một chút.”

Cứu Tư Tư ra thì chẳng thấy anh làm việc nhanh lẹ như vậy, dính dáng tới lợi ích của bản thân anh thì thần tốc thế! Cố Sơ trong lòng bực bội, nhưng cũng không dám giận, không dám nói. Cô liếc tới điều khoản thời hạn, suýt nữa thì nhảy dựng lên: “20 năm?”

Lục Bắc Thần bình thản nhìn cô: “Có gì kỳ lạ?”

“Đây là hợp đồng lao động thuê 20 năm.” Cố Sơ giơ cao tờ hợp đồng trong tay lên, nực cười nhìn anh: “Giáo sư Lục, anh chắc chắn anh mời về một luật sư chứ không phải một công tố viên?”

“Theo như tôi được biết, nó là một bản hợp đồng lao động chứ không phải một bản cáo trạng.”

“Nó không phải cáo trạng nhưng là giấy bán thân.” Cố Sơ bước lên, nhét hợp đồng vào lòng anh: “Anh đã từng nghe nói có công ty hoặc cơ quan nào ép người ta ký hợp đồng 20 năm chưa? Đầu luật sư của anh bị thủng một lỗ cực lớn thì phải? Hay tại pháp luật Hoa Kỳ quái đản thế này?”

Lục Bắc Thần cầm lý hợp đồng, mỉm cười: “Tôi cứ nghĩ mãi nên dùng từ gì để mô tả bản hợp đồng này. Em tổng kết rất xác đáng, giấy bán thân, không sai, nó chính là một tờ giấy bán thân. Nhưng mà em không có quyền từ chối.”

Cố Sơ nghẹn lời, một lúc sau hỏi: “Vì sao những 20 năm?”

“Tính chất của công việc này rất đặc thù, tôi phải bảo đảm trợ lý của tôi sẽ không thay đổi trong một thời gian dài vì liên quan tới vấn đề tính bảo mật.”

“Nhưng cũng đâu cần tới 20 năm, ai có thể dự liệu được trong 20 năm sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì?”

“Thế nên, bản hợp đồng này chính là công cụ hữu hiệu để giảm sự cố xuống mức thấp nhất.”

“Ai có thể bảo đảm sẽ làm mãi một nghề trong vòng 20 năm? Anh có thể không?”


Lục Bắc Thần bật cười: “Dĩ nhiên.”

“Đây hoàn toàn là một điều khoản không bình đẳng.”

“Tôi chưa bao giờ nói nó bình đẳng.” Lục Bắc Thần nhấn mạnh: “Tôi có quyền sửa chữa tuyệt đối.”

“Tôi có thể lựa chọn không ký.”

“Em có thể sao?” Lục Bắc Thần mỉm cười nhìn cô và hỏi.

Cô không thể.

Công việc ở bệnh viện đã mất, công việc ở khách sạn đã từ chối, Tư Tư còn ở đồn công an. Theo Lục Bắc Thần cô vừa có công việc vừa được tiếp xúc với vụ án này. Một khi không còn liên quan tới công việc này nữa, thì cô chỉ còn nước ở nhà đợi thông báo. Đạo lý quá rõ ràng, cô đâu còn đường quay đầu nữa? Chỉ có điều cái cảm giác bị người ta đánh trúng chỗ hiểm tồi tệ hết mức, cũng giống như việc ‘đập rắn đập 7 tấc’ vậy, Lục Bắc Thần chính là người giết rắn. Cô có chút không cam tâm, khi đối mặt với một điều khoản bất công như vậy, có một ngọn lửa vẫn đang xoay tròn, thiêu cháy cổ họng.

Giây lát sau, vẫn là Lục Bắc Thần lên tiếng: “Em có thể xem qua lương bổng đãi ngộ.”

Cho cô một lối thoát để chí ít không cần giằng co trong vấn đề ‘có thể hay không’ nữa. Cô lật mấy trang sau ra, khi ánh mắt dừng lại trên số tiền thuê thì bỗng bàng hoàng, tạm thời chưa nói tới những phúc lợi móc nối với quốc tế, chỉ riêng ánh sáng của dãy số đó đã suýt khiến đôi mắt cô đui mù. Cô âm thầm đếm mấy số không, sau đó còn ngỡ là mình đếm nhầm, còn phải dùng tay chấm vào, đếm lại lần nữa. Sau đó, cô nuốt nước bọt, ngước mắt lên nhìn anh. Hình như anh buồn cười vì hành động của cô, khóe môi rõ ràng đang cong lên.

Cố Sơ thừa nhận mình hơi mất mặt, giống như chưa nhìn thấy tiền bao giờ vậy.

“Có hài lòng về tiền lương không?” Chân trái của Lục Bắc Thần tao nhã gác lên chân phải: “Ngoài trừ thời hạn làm việc 20 năm là không thể thay đổi ra, những điều kiện khác em đều có thể đề xuất ý kiến, ví dụ như tiền lương hay phúc lợi, nếu em chưa hài lòng, chúng ta có thể tiếp tục thương lượng.”

Rất lâu sau cô mới lên tiếng với vẻ do dự: “Anh nhiều trợ lý lắm sao?”

“Không nhiều, có vài người.” Lục Bắc Thần trả lời: “Bọn họ phụ trách những giai đoạn khác nhau, những lĩnh vực khác nhau trong quá trình khám nghiệm tử thi. Đương nhiên, sau này em sẽ có cơ hội làm quen với họ. À đúng rồi, có một người em đã từng gặp.”

Cố Sơ kinh ngạc: “Tôi? Từng gặp một trong các trợ lý của anh?”

“Ngư Khương.”

“Ngư Khương?” Cố Sơ dĩ nhiên sẽ không quên cái tên này, cứ nghĩ tới cái tên này cô lại nhớ tới nét mặt và ngữ điệu của cô gái khi buông ra hai chữ ấy, còn cả ánh mắt khi cô ấy ôm Lục Bắc Thần hôm đó, một ánh mắt rất kỳ lạ. “Thì ra cô ấy là trợ lý của anh.”

“Thế em tưởng cô ấy là ai?” Lục Bắc Thần cười hỏi, đôi mắt đen lúc mỉm cười sáng rực, lấp lánh.

Cô tưởng cô ấy là ai ư?

Hẳn là không nghĩ cô ấy là trợ lý của anh. Một người bạn gái tin đồn của Lục Bắc Thần như Lâm Gia Duyệt còn chốc chốc phải gánh chịu màn ‘bạo lực lạnh nhạt’ của anh. Nhưng khi đối mặt với Ngư Khương, thái độ của Lục Bắc Thần hoàn toàn khác với Lâm Gia Duyệt. Cô từng nhìn thấy khi anh cười với Ngư Khương, rất thoải mái, tự tại. Lúc ấy, thật ra cô cảm thấy Ngư Khương còn giống bạn gái của anh hơn.

Nói tới cùng, Lâm Gia Duyệt không được cởi mở như Ngư Khương, chính vì cô ấy thích Lục Bắc Thần mà trở nên thiếu tự nhiên, lại cũng vì thân phận cô chủ mà không thể thoải mái trong động tác. Một người con gái như vậy, cao quý mà đáng thương. Nhưng cô không hiểu Lâm Gia Duyệt nên cũng không thể đánh giá toàn diện, có lẽ Lâm Gia Duyệt thích yêu một người bằng cách thức đó. Khoảng thời gian trước vì Lục Bắc Thần, cô ấy ở lại Quỳnh Châu khá lâu, gần đây thấy im ắng hẳn, có lẽ đã về nhà rồi chăng. Nếu đổi lại là cô, Lục Bắc Thần ăn nói với cô bằng ngữ điệu thiếu khách khí đó, cô sẽ giận.

So sánh thì một Ngư Khương hoạt bát và một Lục Bắc Thần tính cách khá thu mình, hai người ở cạnh nhau vừa hay có thể bổ sung cho nhau.

Trợ lý?

Thật ra Cố Sơ rất ghét từ này, trợ lý có nghĩa là mối quan hệ theo sát gần như 24/24. Ngư Khương gần gũi với Lục Bắc Thần như vậy, anh đối với cô ấy thật sự chỉ có tình cảm của cấp trên với trợ lý thôi sao? Nghĩ tới đây, trong lòng cô có chút không thoải mái, giống như ăn phải món gì lạnh ngắt, ủ kiểu gì cũng không nóng. Anh đã có một Lâm Gia Duyệt thấu hiểu lòng người, một Ngư Khương lanh lợi, đáng yêu, được ‘năm thê bảy thiếp’ khác gì đế vương, dựa vào đâu còn nói câu: Tôi sẽ theo đuổi em?

Phải rồi, cô còn phải trả lại anh sợi dây chuyền đó.

Đầu mày bị ai ấn một cái.

Cố Sơ giật nảy mình.

Chẳng biết Lục Bắc Thần đã đứng dậy từ lúc nào, giơ tay ấn lên lông mày cô.

“Nghĩ gì vậy? Lông mày xoắn cả lại rồi?” Anh nhìn cô có vẻ đầy hứng thú: “Không phải em đang nghĩ làm sao để bắt chẹt tôi một khoản đấy chứ?”

Cô tầm thường đến vậy sao?

Cô tránh khỏi bàn tay anh, nụ cười của anh có phần gian tà, cô nhìn rất nhức mắt vì chưa biết chừng anh cũng đối xử với Ngư Khương như vậy. Không sai, anh đâu phải Bắc Thâm, Bắc Thâm trọng tình cảm không có nghĩa là anh trai của anh ấy cũng vậy. Nhưng cô nghe nói cứ mười cặp sinh đôi thì tới chín cặp là tính cách trái ngược, Lục Bắc Thần này dù xuất phát từ mục đích gì, đã có thể nói ra câu “theo đuổi em” với cô thì chắc chắn cuộc sống đời tư cũng chẳng chừng mực được đến đâu.

“Tiền lương không có vấn đề gì.”

Cô vốn định hỏi anh: Anh chắc chắn không viết thừa một số 0 đấy chứ? Nhưng câu hỏi ấy lại vì Ngư Khương mà bị kìm nén lại. Nếu cô định sẵn phải trở thành trợ lý của anh, vì cớ gì không thể an tâm nhận một mức lương cao? Công việc này vừa nguy hiểm vừa mờ ám, lương cao cũng là điều rất bình thường.

Lục Bắc Thần đút tay vào túi áo blouse, gật đầu, ấn đường dãn ra.

“Nhưng tôi có một yêu cầu.”

“Nói đi.”

“Khi nào Cố Tư bình yên vô sự, tôi mới ký bản hợp đồng này.”

Lục Bắc Thần bật cười, nụ cười lần này rất khác, như đang cười một đứa trẻ không hiểu chuyện vậy. Anh đưa tay giữ chặt hai bả vai cô, ấn cô xuống ghế, sau đó hai tay đặt hai bên tay vịn, cúi người ghé sát vào cô, giọng điệu nghe giống như cưng chiều, như khuyên nhủ nhưng càng như nhắc nhở.

“Tôi nghĩ cả tôi và em đều không muốn lãng phí thời gian vào một cục diện bế tắc. Em muốn tham gia vào vụ án này, điều kiện tiên quyết là bắt buộc phải trở thành trợ lý của tôi, thế nên em đừng có đảo lộn vị trí.”

“Nhưng ban nãy anh nói đấy thôi, ngoại trừ thời hạn làm việc 20 năm ra, điều kiện gì cũng có thể thương lượng.”

Hơi thở của anh sát gần, khiến cô phát hoảng.

“Em phải hiểu rõ một điểm, tất cả mọi điều kiện có thể thương lượng đều bắt nguồn từ việc em ký tên trước.”

Cô hiểu rồi.

Thật ra có nói một ngàn câu, một vạn câu, cô vẫn không có quyền bớt một thêm hai.

“Em nhìn rõ ngày tháng trong hợp đồng, ký rồi sẽ lập tức có hiệu lực.” Anh dụ dỗ.

Cố Sơ đành cầm bút lên, ký tên vào.

Một hợp đồng in thành hai bản nhưng Lục Bắc Thần giữ cả hai.

“Việc này không phù hợp tiêu chuẩn của ngành.”

Nhưng Lục Bắc Thần nói: “Xin lỗi, ngành này… tôi là tiêu chuẩn.”

Cố Sơ có một dự cảm, cô cảm thấy sau này gã sếp này chắc chắn sẽ là thành phần khó chịu, ngang ngược, không nói lý lẽ. Sau khi cất hợp đồng đi, Lục Bắc Thần lại gọi một cú điện thoại. Cố Sơ nghe rất rõ ràng, anh cần người tới đưa hài cốt của Tiêu Tuyết đi.

Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, cô vội vàng hỏi: “Vì sao lại đưa hài cốt đi?”

“Người chết cần được chôn cất đàng hoàng còn an nghỉ.” Anh đưa ra một lời giải thích chẳng giống giải thích.

Đạo lý này đương nhiên là Cố Sơ hiểu. Cô chỉ không hiểu hành vi giống như đang kết thúc vụ án của Lục Bắc Thần: “Chẳng phải vụ này vẫn còn nghi vấn sao? Còn chưa tìm ra hung thủ là ai mà.” Cô truy hỏi.

“Em phải hiểu rõ một điểm.” Lục Bắc Thần nhấn mạnh: “Là một pháp y hoặc trợ lý pháp y, công việc của chúng ta chính là thông qua thi thể để đưa ra báo cáo khám nghiệm tử thi, đưa ra tất cả các khả năng, công việc còn lại là điều tra hình sự. Vụ án còn nghi vấn, hung thủ chưa bắt được, nhưng những việc này không liên quan gì tới tôi.”

“Vụ án còn nghi vấn sao lại không liên quan tới anh?”

“Em cũng nói đấy, là vụ án chứ không phải hài cốt của nạn nhân có nghi vấn.” Lục Bắc Thần sửa chữa lại lời của cô: “Trong vụ án đề cập tới hiện trường thương, thi thể, cơ thể sống, những vật chứng, tài liệu có liên quan để tiến hành thăm dò, khám nghiệm, giám định. Những việc lúc trước như kiểm tra đi kiểm tra lại thi thể nạn nhân cũng như các tài liệu khi còn sống, chuẩn bị báo cáo khám nghiệm có liên quan, phân tích chi tiết về cái chết… mới nằm trong phạm vi công việc của tôi. Mỗi một cương vị công tác đều có chức trách của riêng mình, tôi chỉ cung cấp cho cảnh sát một hướng đi, còn người bước đi trên con đường ấy phải là cảnh sát chứ không phải tôi. Trước lúc chết nạn nhân đã gặp phải chuyện gì, hiện trường xuất hiện những điểm nghi vấn nào, trên hài cốt có điểm gì đáng ngờ, thậm chí đưa ra nhận dạng có thể của hung thủ cùng với phương thức sát hại, tất cả những điều này tôi đã cung cấp số liệu chính xác, tiếp theo là công việc của cảnh sát. Chúng ta không được vượt quyền, hiểu không?”

Cố Sơ hiểu.

Anh đã nói rõ ràng đến vậy, chỉ còn thiếu nước phát cho cô một giáo trình pháp y để phổ cập kiến thức nữa thôi. Nhưng việc cô quan tâm không phải cái này, cô chỉ lo lắng cho an nguy của Cố Tư. Anh ăn nói hùng hồn như vậy, cô nhìn thấy dĩ nhiên sẽ có chút không vui, bèn lẩm bẩm: “Trước khi ký hợp đồng anh đâu có nói như vậy.”

Thấy Lục Bắc Thần nhìn mình, cô hắng giọng, nếu đã nói đến mức này, cô cũng chẳng cần vòng vo nữa: “Chính anh nói mà, chỉ cần làm trợ lý của anh, Tư Tư nhất định sẽ được thả ra.”

Nghe xong, Lục Bắc Thần liền cười: “Chính khả năng lý giải của em có vấn đề thì có? Tôi tự cho rằng cách diễn đạt của mình lúc ấy có sự sai khác với cách tường thuật lại vừa rồi của em.”

“… Tóm lại lúc đó anh có ý này.”

“Lý giải và diễn tả là hai chuyện khác nhau.” Lục Bắc Thần từ tốn nói: “Làm ngành của chúng ta, mỗi một chữ nói ra đều phải thận trọng.”

“Nhưng mà…”

“Tôi chỉ nói em trở thành trợ lý của tôi là có thể tham dự vào vụ án này, tôi nói em gái em nhất định sẽ được thả ra khi nào?” Anh cười hỏi.

Thôi được rồi, xét về khả năng lợi dụng từ ngữ, cô nói không lại anh.

“Tôi nhất định phải cứu Tư Tư ra.”

Lục Bắc Thần nhìn cô, rất lâu sau mới nói: “Em nên biết rõ, những suy đoán bên ngoài phạm vi pháp y thì ý kiến của tôi cũng chỉ để tham khảo.”

Thái độ và ngữ điệu của anh có dấu hiệu rộng rãi hơn. Cố Sơ nhạy cảm nhận ra, một giây sau cô lập tức bật dậy khỏi ghế, bước lên vẻ ‘nịnh nọt’: “À… thật ra tôi cảm thấy có lúc vẫn phải nhảy ra ngoài nhìn nhận vụ án. La Trì đâm quá sâu vào vụ án rồi, có rất nhiều thứ thành ra lại nhìn không rõ. Anh thì khác, giáo sư Lục danh tiếng lẫy lừng, trước nay đều là thông qua hiện tượng để nhìn bản chất, có chuyện gì qua được đôi mắt anh chứ. Giống như việc La Trì vẫn còn đang chạy theo Lưu Kế Cường, chẳng phải anh đã bắt đầu nghi ngờ Bạch Đông* rồi sao?”

*Hôm trước Tầm có viết nhầm là Bạch Quân.

Sự lấy lòng của cô có chút lộ liễu nhưng có thể nhận ra Lục Bắc Thần cũng rất thoải mái, khóe môi anh khẽ cong lên, không hề có ý vạch trần hành động ‘bỉ ổi’ vì sốt sắng muốn cứu em gái mà nịnh bợ anh. “Đừng có xem thường La Trì, cậu ấy trước giờ là người có khả năng quan sát nhanh nhạy và sắc bén. Dù là Bạch Đông hay Thường Quân thì cái ‘mũi chó săn’ của cậu ấy cũng đã để ý tới họ từ lâu rồi.”

“Nhưng tôi vẫn cảm thấy suy nghĩ của giáo sư Lục đây mới là độc đáo.” Cố Sơ hoàn toàn nắm vững tinh thần ‘dù sao cũng đã nịnh rồi, không bỏ chút công sức sao thành công’, sau đó vội vàng kéo ghế cho anh, cười vang: “Anh ngồi, anh ngồi đi!”

Lục Bắc Thần cũng cho cô thể diện, nhịn cười ngồi xuống, rồi lại hắng giọng. Cố Sơ vừa nghe thấy lập tức rót cho anh một cốc nước nhanh như gió, chăm sóc đon đả. Lục Bắc Thần rất hài lòng về sự niềm nở của cô, anh đón lấy nước, nhấm giọng rồi nói: “Muốn biết Lưu Kế Cường suy nghĩ thế nào, cách đơn giản nhất chính là gặp mặt thẳng. Còn về Bạch Đông, từ góc độ chuyên nghiệp mà phân tích, hắn ta đáng nghi nhất.”

“Giết người vì tình?”

“Có thể không đơn giản như vậy.”

“Sao lại nói thế?”

Lục Bắc Thần trầm tư: “Nạn nhân bỏ Bạch Đông, hắn đích thực có động cơ vì yêu sinh thù hận, nhưng thông qua điều tra của La Trì phát hiện được thực ra bao nhiêu năm nay hai người họ vẫn không có liên lạc. Bạch Đông cũng không hề quấy rầy nạn nhân. Nếu vì chia tay mà hắn muốn giết nạn nhân thì chí ít bao năm qua dù ít dù nhiều cũng sẽ xuất hiện trong cuộc sống của nạn nhân, hắn không hề. Cho tới nửa năm trước mới có liên lạc với nạn nhân, khoảng thời gian trống vắng này rất đáng ngờ.”

“Nếu bao năm qua hắn vẫn luôn lập kế hoạch để ám sát Tiêu Tuyết thì sao?”

“Không thể.” Lục Bắc Thần phủ định thẳng thừng: “Cách thức nạn nhân bị sát hại rất đơn giản, hoàn toàn không có dấu hiệu là một kế hoạch trường kỳ.”

Cố Sơ cau mày.

“Giả sử Bạch Đông là hung thủ, vậy thì có thể khẳng định, thứ nhất hắn vẫn còn rất yêu nạn nhân, thứ hai hắn nhất định giết nạn nhân vì một nguyên nhân khác, mà nguyên nhân khác này cũng nhất định có liên quan tới tình cảm.”

“Vì sao lại nhìn ra hắn vẫn còn rất yêu Tiêu Tuyết?”

“Khi chúng ta hận một người thường nói rằng sẽ phanh thây họ ra làm ngàn mảnh, mong họ không được chết tử tế… Nhưng em nhìn lại nạn nhân mà xem, trước khi bị treo lên Nam Sơn cô ta đã tử vong, hơn nữa còn chết trong im lặng, không chút đau khổ, cách thức gây án này đủ để chứng minh tâm tư của đối phương.”

“Vậy anh lại nói có liên quan tới tình cảm, chẳng phải vẫn là vì yêu mà hận sao?”

Lục Bắc Thần nhấn mạnh: “Tình cảm, chưa chắc là tình yêu.”

Cố Sơ ngẫm nghĩ, giải thích như vậy cũng đúng. Đương nhiên, cô tuyệt đối tin tưởng Lục Bắc Thần sẽ bàn bạc sự nghi ngờ của mình cùng La Trì, dù là Lưu Kế Cường hay Bạch Đông, đều chứng tỏ chuyện này không liên quan tới Cố Tư. Ngoại trừ việc hy vọng chân tướng trong vụ án của Tiêu Tuyết sớm ngày lộ rõ, người cô quan tâm nhất vẫn là Tư Tư.

“Khi nào tôi mới được gặp Tư Tư?”

Cô cũng cảm thấy yêu cầu mình hơi quá đáng, dẫu sao cô cũng không phải người trong tổ điều tra. Nhưng câu nói tiếp theo của Lục Bắc Thần đã cho cô hy vọng, thẳng thắn và dứt khoát: “Ngày mai!”

Anh trả lời nhanh gọn như vậy, khiến Cố Sơ ngẩn người.

“Tôi đã sắp xếp xong xuôi rồi.” Lục Bắc Thần chậm rãi nói.

Khoảnh khắc này, Cố Sơ nhìn Lục Bắc Thần, dường như có thể thấy cả quầng sáng trên đỉnh đầu anh…

***

Thịnh Thiên Vỹ lấy danh nghĩa công việc đưa Hứa Đồng trở về Nội Mông, nhưng từ sau khi trở về đây, Hứa Đồng chẳng phải làm việc gì khó khăn, thậm chí Thịnh Thiên Vỹ cũng không thể hiện ra ngoài trạng thái phải xử lý việc gấp như lúc trước anh nói. Các bữa tiệc khá nhiều, còn cả những cuộc điện thoại phải nhận cũng khá nhiều, khách khứa tới thăm cũng không ít nhưng cũng là những mối quan hệ hợp tác lâu dài, ổn định. Chỉ có mấy lần cô nhận điện thoại đường dài, Thịnh Thiên Vỹ nói tiếng Anh rất hay, nói chính xác là nhàn nhã. Hứa Đồng dĩ nhiên không nghe lén nhưng khi vào đưa tài liệu thấy dáng vẻ bàn công việc của anh còn giống nói chuyện phiếm hơn.

Tất cả, tất cả đều rất khác.

Nội Mông khác Bắc Kinh, Thịnh Thiên Vỹ cũng không giống Niên Bách Ngạn.

Cô đã sớm quen với việc mỗi ngày mở mắt ra là phải làm việc, cũng đã quen bận rộn tới tận nửa đêm mới được về nhà, quen với những tháng ngày như những chiến sỹ đánh trận, chỉ đợi một khẩu lệnh là vội vàng xung phong. Kỷ niệm đối với Tinh Thạch, hoặc có thể nói là kỷ niệm của cô đối với công việc đều ngập tràn căng thẳng, không được nghỉ ngơi, thậm chí là những cảnh tượng tim đập thình thịch khi đối mặt với việc những món lợi kim cương có thể phát sinh những nguy hiểm tới tính mạng. Nhưng bây giờ so với khi trước, hoàn toàn khác biệt.

Thịnh Thiên Vỹ không phải một người cuồng công việc, thậm có thể nói, anh vốn dĩ không thích làm việc. Anh sẽ không thường xuyên tới công ty, thi thoảng có tới thì cũng là người đến muộn nhất và về sớm nhất, sau đó sẽ giao cho cô một xấp những tài liệu về khách hàng. Việc ghi nhớ thông tin khách hàng đối với Hứa Đồng trước nay không thành vấn đề. Lúc trước khi còn ở Tinh Thạch, thông tin của khách hàng mấy năm liền não bộ của cô còn đầy đủ hơn cả máy tính. Ngoài việc đó ra, anh còn cho cô xem rất nhiều tài liệu và sách liên quan tới nguồn năng lượng. Còn về việc tiếp đón khách hàng, anh không nói ra, cô cũng không tiện hỏi.

Buổi sáng hôm nay, còn chưa ra khỏi nhà Hứa Đồng đã gọi điện cho Thịnh Thiên Vỹ, được biết anh lại không tới công ty, cô bèn báo cáo với anh lịch trình cả ngày, chẳng qua vẫn là mấy việc ăn ăn uống uống, buổi tối còn ở tại hộp đêm. Nói chuyện, Hứa Đồng nhìn vào lịch trình thở dài, nghĩ bụng người với người chung quy cũng khác biệt. Niên Bách Ngạn khi còn làm mảng tiêu thụ quả thực cũng có tới mấy nơi đó nhưng từ sau khi anh ấy ổn định được thị trường thì đã biệt lập hẳn. Còn Thịnh Thiên Vỹ này, bây giờ thị trường năng lượng của anh cũng đã vượt ra tới nước ngoài rồi, độc quyền cả một khu vực lớn nhưng vẫn đều đặn tới mấy nơi này. Nói thật lòng, cô hơi phản cảm.

Có lẽ làm việc lâu dài bên Niên Bách Ngạn, cô cảm thấy là một người đàn ông thì sự nghiệp phải là thứ quan trọng hàng đầu.

Quả không sai, cả ngày Thịnh Thiên Vỹ đều không tới công ty, những lúc rảnh rang không có việc gì, Hứa Đồng lại bóng gió hỏi các đồng nghiệp khác, ai ngờ bọn họ đều nói tổng giám đốc Thịnh thường xuyên không tới đây làm việc. Hứa Đồng cũng phục Thịnh Thiên Vỹ thật, là số anh tốt chiêu mộ được những nhân viên dù không làm dưới sự theo dõi sát sao của sếp nhưng vẫn tận tâm tận lực sao? Với sự lười biếng của anh, tập đoàn sao có thể phát triển lớn mạnh nhường này?

Không phải Hứa Đồng cố tình bôi nhọ sự lười biếng của Thịnh Thiên Vỹ, việc này xuất phát từ mấy lần cô gọi điện báo cáo tình hình công việc. Mặt trời đã lên cao rồi mà giọng anh trong điện thoại vẫn còn ngái ngủ, chưa tỉnh hẳn. Thậm chí có một lần còn quá đáng hơn, cô đợi anh tới công ty để ký một tài liệu, anh lại còn nói với cô đợi anh tỉnh ngủ rồi tính.

Nói thật lòng, đây là lần đầu tiên Hứa Đồng làm việc cho kiểu sếp này.

Hôm nay bận tới tận lúc tan ca, Hứa Đồng lại sắp xếp tất cả các khách hàng vào một tập hồ sơ rồi download một đống tài liệu về hệ thống nguồn năng lượng tiên tiến nhất của nước ngoài, định về nhà xem. Cô luôn là người ra về cuối cùng trong công ty, khi tới nhà thì cũng sắp 11 giờ đêm rồi. Vừa vào tới cửa, cô nhận được điện thoại của Thịnh Thiên Vỹ.

Anh uống đã hơi say, giọng nói khá mê hoặc. Anh muốn cô tới đón anh.

Đầu Hứa Đồng như sắp nổ tung, nhưng chỉ còn cách lái xe tới hộp đêm.

Chẳng còn nhận ra đã uống mấy tuần rượu nữa, trong phòng khói thuốc mù mịt, trên bàn dài phục vụ đủ loại rượu ngon, thuốc lá xịn nhập khẩu, còn cả những cô gái xinh đẹp, niềm nở đủ quốc tịch. Hứa Đồng vừa vào cửa đã nhíu mày, tiếng nhạc không đến mức quá đáng, trong phòng có mười mấy người đàn ông, có lẽ đang nói mấy chuyện thiếu đứng đắn làm các cô gái cười không ngớt.

Thịnh Thiên Vỹ ngồi ở chính giữa phòng, Nội Mông tháng năm về đêm cũng hơi lạnh, áo vest của anh bị ném qua một bên. Anh mặc một chiếc sơ mi màu xám đậm, tôn lên cơ thể rắn rỏi, lực lưỡng, chỉ có điều áo sơ mi đã mở bung ba cúc, vị trí cổ áo gần cằm có một vết son môi. Bên cạnh anh có hai cô gái dáng người rất đẹp, một trong số đó đang rót rượu cho anh, người còn lại thì nép vào lòng anh cười tươi như hoa, cái miệng đỏ chót như vừa ăn thịt trẻ con.

Thấy Hứa Đồng tới anh bèn gọi cô ngồi xuống, có người ầm ĩ với Thịnh Thiên Vỹ: “Tổng giám đốc Thịnh, không cho mời cứu binh đâu đấy.”

Thịnh Thiên Vỹ cười sảng khoái, đẩy cô gái trong lòng qua một bên, cầm một ly rượu rồi đứng dậy: “Các vị, ly cuối cùng nhé, uống xong tha cho tôi về nhà ngủ.”

Những người kia sao chấp nhận, nhất quyết giữ anh lại không cho anh uống ly rượu tạm biệt. Cô gái rót rượu cho anh cũng đứng lên, nũng nịu dựa vào lòng anh, từng ngón tay thon tô sơn móng tay len lỏi vào ngực anh: “Tổng giám đốc Thịnh, anh đừng đi mà, người ta không nỡ để anh đi.”

Giọng nói nhỏ nhẹ đó ngọt đến phát ngán, đến cả Hứa Đồng nghe mà suýt nữa cũng không chống đỡ nổi. Thịnh Thiên Vỹ đưa tay vòng qua eo cô ta, trong tay còn cầm một ly rượu nhưng lại nói với mọi người: “Hôm khác lại tụ tập, để hôm khác.” Dứt lời, anh ngẩng đầu uống hết rượu mạnh trong ly.

“Tổng giám đốc Thịnh, anh đáng ghét quá!” Cô gái kia không cạn nữa, cũng len vào lòng anh, làm nũng: “Có phải anh chê em và Elisa phục vụ không chu đáo không? Hay là tối nay anh thử…”

Cô gái gần như áp sát tai Thịnh Thiên Vỹ thì thầm rồi cười lớn.

Những người khác cũng hùa vào, thậm chí có người còn nói với Hứa Đồng: Cô làm trợ lý phải thức thời một chút, mau đuổi hai cô kia đi giúp ông chủ cô.

Hứa Đồng hiểu ý họ, càng bực mình hơn. Cô xách túi lên, đứng dậy cung kính nói với Thịnh Thiên Vỹ: “Tổng giám đốc Thịnh, tôi lên xe đợi anh vậy.”

Vừa ra tới cửa, Thịnh Thiên Vỹ đi tới giữ tay cô lại, cô lại càng nhìn rõ vết son môi đó. Anh móc túi quần hồi lâu, rồi chợt nhớ ra điều gì đó, lại quay về lấy áo vest, rút ví tiền ra, đưa thẻ ngân hàng cho cô: “Đi thanh toán đi, sau đó quay về xe đợi tôi.”

Hứa Đồng kìm nén giận dữ, cầm thẻ bỏ đi.

Tới khu thanh toán, cô cảm thấy hơi thở vẫn còn ngập tràn mùi rượu. Vừa quẹt thẻ, 258000 đồng!

Hứa Đồng cảm thấy huyệt thái dương giật lên đau nhức. Tuy rằng cô vừa mới đi theo Thịnh Thiên Vỹ nhưng thời gian gần đây anh tiêu tiền khiến cô líu lưỡi. Mặc dù chẳng phải tiền của cô nhưng cô cũng cảm thấy xót.

Về xe đợi khoảng mười mấy phút gì đó, Thịnh Thiên Vỹ mới đi ra, được hai người bạn dìu ra, bước chân cũng đi không vững nữa, đằng sau còn có hai cô gái phục vụ cho anh. Cô gái tô son đỏ chót rõ ràng vừa dậm thêm phấn, đánh mặt đến trắng bệch, đôi môi lại càng đỏ tợn.

Cô vội vàng xuống xe, đi tới đỡ, luống cuống ấn Thịnh Thiên Vỹ vào ghế sau, một giây sau lập tức ngăn hai người phụ nữ định theo lên.

“Làm ơn nhường đường.” Người phụ nữ môi đỏ nói.

Hứa Đồng dĩ nhiên sẽ không tránh, cô vừa lễ phép vừa điềm đạm: “Chị đưa tôi áo vest của tổng giám đốc Thịnh là được rồi.”

“Là tổng giám đốc Thịnh bảo tôi cầm hộ anh ấy.”

Hứa Đồng mỉm cười, giơ tay: “Xin hãy đưa tôi!”

Người còn lại nói năng không khách khí: “Cô chui ở đâu ra vậy? Tránh ra!”

Hai người bạn kia tiến lên giảng hòa, một trong hai người quen biết Hứa Đồng bèn nói: “Tiểu Hứa à, hai cô này tối nay vẫn luôn ở bên tổng giám đốc Thịnh, để họ đi theo đi.”

Hứa Đồng hiểu rõ ‘đi theo’ nghĩa là gì.

“Thành thật xin lỗi, tổng giám đốc Thịnh đã say rồi.”

“Cô thì biết cái gì, tránh ra!” Người phụ nữ môi đỏ bực bội, nói rồi định đẩy cô.

Hứa Đồng đứng ra sau, chặn đứng cửa xe: “Các cô muốn kiếm tiền có thể đổi hôm khác, hôm nay tổng giám đốc Thịnh say như vậy, các cô còn mong anh ấy làm được gì? Hai cô muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn diện mạo có diện mạo, đâu đến mức bụng đói vơ quàng, phải không?”

“Mày chửi ai hả?”

Hai người bạn thấy tình hình không ổn, lập tức khuyên hai người kia rời đi.

“Đợi đã!” Hứa Đồng lên tiếng, giơ tay về phía người phụ nữ môi đỏ: “Áo vest!”

Thịnh Thiên Vỹ trong xe say bất tỉnh nhân sự, người phụ nữ môi đỏ cũng biết rõ điều này. Trong tình huống này, Thịnh Thiên Vỹ không thể nói đỡ cho cô ta. Cô ta đành bước lên, bực tức ném áo vest vào tay Hứa Đồng, kéo người còn lại bỏ đi. Hai người bạn thấy không còn chuyện gì nữa, chào hỏi rồi cũng đi ngay.

Trở về xe, Hứa Đồng quay đầu nhìn Thịnh Thiên Vỹ ngồi ở ghế sau, thở dài nặng nề. Cô đúng là đen đủi mà, sao lại vớ phải một ông sếp thế này cơ chứ? Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, bình thường thì đàng hoàng, đĩnh đạc, tuấn tú phong độ, vào hộp đêm rồi chẳng phải vẫn là cái bộ dạng này sao? Có khác gì mấy gã đàn ông khác?

Thật ra Hứa Đồng luôn tin vào mắt nhìn người của mình, ngay từ lần đầu tiên gặp Thịnh Thiên Vỹ, cô đã cảm thấy người này không phải hạng đàn ông tử tế, nói có sai đâu cơ chứ. Nghiệp chướng hơn nữa là, bây giờ cô lại còn lăn lộn với anh ta. Đây rốt cuộc là nghiệt duyên cô tu mấy kiếp mới có?

“Tiểu Hứa!” ‘Nghiệt duyên’ sau lưng lên tiếng.

Hứa Đồng cố gắng để hơi thở của mình nhịp nhàng hơn: “Vâng, tổng giám đốc, anh cứ dặn dò!”

“Tôi đau đầu quá!”

Đáng đời!

Uống lắm rượu như thế, không đau đầu mới lạ đó.

Nhưng những lời này một người cấp dưới như cô đương nhiên không thể nói. Cô nhanh chóng khởi động xe và nói: “Anh cố chịu một lát, sắp tới nhà rồi.”

Người đàn ông phía sau không nói nữa.

Đường về đêm thưa thớt xe, họ cứ thế đi thẳng.

Khi tới nơi ở của anh, Hứa Đồng xuống xe, vòng ra ghế sau, vỗ nhè nhẹ vào người anh. Thịnh Thiên Vỹ mơ mơ hồ hồ mở mắt, một giây sau bèn dựa đầu vào người cô, cầu xin như một đứa trẻ: “Có thể đưa tôi lên không? Bây giờ tôi chóng mặt lắm.”

Không cần anh nói nhiều, Hứa Đồng cũng phải làm vậy.

Chỉ có điều muốn chuyển anh lên quá nặng đi.

May mắn vô cùng là Thịnh Thiên Vỹ ít nhiều cũng hợp tác với cô, không dồn hết toàn bộ trọng lượng lên người cô, cứ thế họ khó khăn đi được vào thang máy, khó khăn lắm mới vào được trong nhà, chuông cửa lại vang lên.

Hứa Đồng biết đó là bảo vệ, bảo vệ ở khu này có trách nhiệm nổi tiếng.

Cô mở cửa, là gương mặt cảnh giác của người bảo vệ, còn cả một đôi mắt giống như tia X: “Anh Thịnh không sao chứ ạ?”

Hứa Đồng thở dài: “Không sao đâu, chỉ là uống say thôi.”

“Vậy thì tốt.”

Sau khi người bảo vệ đi rồi, Hứa Đồng quay trở về phòng khách, nhìn chằm chằm Thịnh Thiên Vỹ nằm nghiêng trên sofa, thật sự muốn tung cước đá thẳng vào cái vết son môi của anh. Cả một đời trong sạch bị hủy hoại trong tay người đàn ông này rồi. Vì sao bảo vệ lại lên đây? Hứa Đồng không dùng não cũng nghĩ ra ở, trong thang máy, Thịnh Thiên Vỹ dính sát vào người cô như chết rồi, dù là ai nhìn CCTV cũng sẽ cảm thấy cô có ý vào nhà ‘gây án’.

Nhưng giận thì giận, Hứa Đồng cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ thì anh đang trong bộ dạng này. Cô đỡ anh ngồi thẳng dậy, rồi khẽ gọi: “Tổng giám đốc, tôi nấu cho anh ít trà rượu nhé, anh uống xong rồi hẵng ngủ.”


Nhưng Thiên Thiên Vỹ lập tức lập tức kéo cô, sức mạnh của người đàn ông có hơi men lớn một cách khác thường. Cô không thoát ra được, lập tức ngã lên sofa, trong lòng hoảng hốt. Thịnh Thiên Vỹ cũng không làm gì cô, chỉ vòng một tay ôm lấy cô, sau đó theo đà nằm xuống, siết cô rất chặt.


“Không được đi đâu hết, ngoan ngoãn ngủ đi.”


Hứa Đồng như bị sét đánh giữa trời quang. Cô cảm thấy người đàn ông này nhất định đã coi cô là đám phụ nữ trong hộp đêm rồi, cô bực bội giãy giụa. Anh lại càng kéo sát lưng cô về phía ngực mình, mặt dính vào cô mặt cô, thấp giọng dỗ dành: “Nghe lời.”


Cả người cô căng ra, ngay sau đó lại cảm thấy may mắn, vì rằng một nửa gương mặt in hằn vết son đó không hướng về phía cô…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK