Thịnh đang suy nghĩ thì Đàm Tùng hỏi: “Đã điều tra được ai ra tay chưa?” Thịnh lạnh lẽo trả lời: “Chắc là cậu đã đoán được, là mấy người kia.” Bọn người đó sẽ không làm gì nặng tay, chỉ là dọa Đàm Tùng một chút để biết ý mà thối lui. Anh cảm thấy lần này Đàm Kính quá nóng vội rồi, ông ấy càng thể hiện rõ quan tâm đến Đàm Tùng chừng nào thì cậu ta sẽ càng gặp nguy hiểm. Nhưng Thịnh vẫn phải nói: “Thật ra ông ấy làm mọi chuyện cũng là vì cậu, cậu…” “Đó là bởi vì bây giờ ông ấy chỉ còn lại một mình tôi là con trai.” Đàm Tùng cắt ngang, khóe môi nhếch lên: “Ông ta còn có lựa chọn nào khác hay sao?” Thịnh không còn lời nào để nói. Đàm Tùng gạt tàn thuốc, vô cảm nói tiếp: “Huống chi cái ông ta muốn chính là có người kế nghiệp tập đoàn. Đám người đó có thể tóm lấy công ty bất cứ lúc nào.” Kể từ khi ông ấy kế nhiệm, ông ấy luôn vì công ty mà sống trong mấy thập niên liền, ông ta sợ những người đó cướp công ty, tất cả mọi thứ ông ấy làm đều là vì công ty Anh lạnh lùng cười: “Lòng tham con người khiến người ta thật chán ghét.” Mấy chục năm này, những con người đó hưởng lợi từ công ty không ít nhưng thế nào cũng không thể thỏa mãn được. Bọn họ muốn chia năm xẻ bảy. Cho dù Đàm Tùng không đam mê quyền lực nhưng đối mặt với những con người này, anh không thể tự chắp tay mà dâng cho họ được. Những con người đó còn đáng ghét hơn nhiều so với Đàm Tùng nghĩ, mấy năm nay Thịnh là người bên cạnh Đàm Kính, tiếp xúc với bọn họ không ít, rất rõ bọn họ có bao nhiêu ghê tởm. Bọn họ muốn chân chính trở thành quý tộc, cho nên bất chấp mọi thứ để đạt được điều đó. “Lòng tham của con người là vô đáy. Chủ tịch cũng bởi vì điều này mà lo lắng không ít, tuổi lại càng ngày càng lớn. Bây giờ cậu về rồi, nhìn ra được bọn họ cũng rất nóng vội. Cho nên mới mong cậu nhanh chóng kế nhiệm tập đoàn.” Nói tới đây, Thịnh thăm dò hỏi: “Nếu thật sự cần phải đính hôn với Mạnh Du để có được những cổ phần đó, vậy thì cậu phải làm sao bây giờ?” Kỳ Phí không có con gái, nếu ông ấy tình nguyện nhường cổ phần là tốt rồi, nhưng nếu không nhượng lại thì ít nhất cũng phải làm ông ấy trong đại hội cổ đông hứa hẹn trao cho Đàm Tùng. Chỉ cần 15% đó của ông ấy cộng với 40% anh có, thì anh có thể yên ổn ngồi ở vị trí chủ tịch, những con người đó không thể gây sự gì được nữa. Đàm Tùng nhìn Thịnh một cái: “Không phải nói còn có cậu sao?” Thịnh ngây ngốc: “Tôi?” Đàm Tùng cười cười: “Cậu có thể làm bạn giường được đấy.” Thịnh cười gượng: “Này, cậu đùa kiểu này không thấy vui chút nào.” Đàm Tùng nhướn mày: “Khi nào cậu thấy tôi đùa chưa.” “?” Thịnh đang ngớ người thì Đàm Tùng đi đến bên giường, nhìn những tấm ảnh rải rác, anh quay qua nói: “Giúp tôi cất những tấm ảnh này vào ngăn kéo.” Đợi sau khi anh hồi phục vết thương, anh nhất định sẽ trừng phạt cô, đây chính là chứng cứ. Thịnh ngây ngốc làm theo, trong đầu vẫn cứ vướng mắc chuyện khi nãy: “Này, rốt cục là cậu có ý gì?” Đàm Tùng nhìn Thịnh lấy những tấm ảnh nói: “Cậu nói xem, nếu Đàm Kính biết được cậu ở sau lưng ông ấy làm nội gián cho tôi thì sẽ thế nào?” Thịnh cho người chụp những tấm ảnh đó đến lừa gạt anh, nhưng Đàm Kính vừa quay lưng đi đã tung tăng chạy tới đây thông báo là cô chỉ vì bị bệnh. Nếu Đàm Kính biết được người mình vẫn luôn tín nhiệm lại ở sau lưng làm bậy, không biết sẽ có biểu cảm gì? Nhưng có đôi khi anh nghĩ không lý nào ông ấy lại không biết, chẳng qua chỉ là không muốn ảnh hưởng đến toàn cục nhiều mà thôi. Thịnh cứng người lại: “Tôi không tiếc mạng sống mình vì cậu, cậu không thể bán đứng tôi như thế chứ?” Đàm Tùng cười cười: “Nhưng theo tôi lại thấy thay vì một nhát dao, bây giờ tôi phải chịu hai nhát.” “…” Thịnh cảm thấy khó chịu: “Được rồi, cậu muốn thế nào, nói đi.” Thái độ Đàm Tùng thoải mái: “Chính là như lời tôi nói.” Thịnh trợn trắng mắt nói: “Này, cô ta là muốn cưới cậu, nhưng cho dù tôi thật tình cưới cô ta đi, thì ba cậu sẽ đồng ý sao? Càng miễn bàn hơn là đống cổ phần đó.” Đàm Tùng lạnh nhạt liếc mắt nhìn Thịnh: “Nếu cô ta bắt buộc phải cưới cậu thì sao?” “?” Thịnh cảm thấy bất an, không thể không cưới, chỉ có thể có một lý do, anh vội lắc đầu: “Đàm Tùng, đừng bắt tôi làm chuyện đó, tôi không làm được.” Anh tự nhận định mình không phải là người đàn ông tốt, nhưng về chuyện nam nữ này vẫn là nên cẩn trọng thì hơn. Với lại từ nhỏ anh đã được đào tạo trở thành thư ký của chủ tịch, cũng không rảnh quan tâm đến yêu đương. Đàm Tùng nheo mắt nhìn anh như đang suy nghĩ khả năng có thể trong chuyện này. Thịnh bị Đàm Tùng nhìn mà lạnh sống lưng, vội vàng nói: “Cậu đừng nghĩ nhiều quá, chuyện này không thể trở thành hiện thực được. Bây giờ cậu chỉ cần chuyên tâm dưỡng vết thương, chờ tay tốt lại rồi, chúng ta cùng nghĩ cách.” Đàm Tùng nhìn chăm chăm: “Chờ tay tốt? Chỉ sợ là cô ta đã bước chân vào nhà tôi rồi, huống hồ tôi cảm thấy chuyện này rất có thể trở thành hiện thực.” Thịnh đơ người ra, lời còn chưa nói đã nghe thấy Đàm Tùng lên tiếng: “Nửa tháng sau, cậu thay tôi đính hôn.” … Tại bệnh viện, Thanh Tâm đang được truyền nước. Lam Dung ngồi ở bên mép giường lẳng lặng nhìn cô yên ổn ngủ. Nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi, Lam Dung nhịn không được nhăn chặt mày. Anh chắc chắn anh chính là người mà Đàm Tùng không thích ở bên cạnh co nhất. Nhưng kể từ khi xảy ra chuyện lần trước, không những anh ta cho anh đến thăm Thanh Tâm, mà còn bảo anh hãy chăm sóc tốt cho cô. Nếu không phải là bất đắc dĩ, anh ta sẽ nhờ vả anh sao? Lam Dung cười tự giễu, anh thừa nhận là bản thân mình có ý đồ khi cô gọi cho anh ở sân bay mà không phải là Đàm Tùng. Nếu như Đàm Tùng đính hôn với người đàn ông khác, có phải là anh sẽ có cơ hội đúng không? Nhưng nhìn tình huống này, anh đã không còn cơ hội nào nữa rồi. Lam Dung rũ mắt nhìn Thanh Tâm, chỉ sợ qua nhiều năm rồi, nhưng anh vẫn chẳng thể nào quên được hình bóng cô khi đó. Thuở thiếu thời, cô vẫn còn là một cô bé mộc mạc. Anh nghĩ khi đó cô không nên cười với anh, bởi vì nụ cười của cô khiến anh không thể nào dứt ra được. Trên thực tế anh biết khi đó là cô cười với Tiêu Anh đang ở đằng sau anh. Không biết qua bao lâu, Thanh Tâm mở bừng mắt, nhìn thấy Lam Dung trước mặt cô có hơi thất vọng. Lam Dung cố giấu những cảm xúc trong lòng, sờ sờ trán cô: “Em thấy khỏe hơn chưa?” Thanh Tâm gật đầu: “Khỏe hơn nhiều rồi.” Lam Dung rót cho cô một cốc nước: “Uống nước nào.” Cô nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.” Lam Dung cười cười, anh nhìn cô uống nước, đang suy nghĩ làm như thế nào để nhắc đến chuyện trở về thành phố. Ở lại đây lâu không an toàn cho cô, nhưng anh sợ là cô vẫn còn yếu. Nhưng chưa đợi anh nhắc, cô đã nói: “Chờ em uống thuốc xong, chúng ta trở về, bây giờ mua vé máy bay được chưa?” “Em…” “Em không sao rồi, không sốt nữa, uống thuốc là khỏi thôi.” Thanh Tâm cũng không ngốc, với tình hình này có lẽ anh đang bị ba anh giám sát, ngay cả nhắn tin cho cô cũng dùng số khác. Cô đã không giúp được anh, thì cũng không nên làm gánh nặng cho anh.” Sau khi uống thuốc xong, Lam Dung đưa cô ra sân bay. Khi máy bay sắp cất cánh, Thanh Tâm yên tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Lam Dung không biết cô đang nghĩ gì, chỉ có thể an ủi: “Anh ta sẽ không sao đâu, em yên tâm đi.” “Em không sao, chỉ là…” Cô do dự nói làm Lam Dung nghi ngờ hỏi: “Chỉ là cái gì?” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ rồi quyết định nói cho anh nghe về chuyện lần trước gặp mặt Mạnh Du. Nghe xong, Lam Dung cau mày nói: “Em tin là thật?” “Tuy rằng em chưa gặp qua ông ngoại nhưng em nhớ khi còn nhỏ mẹ em có nói qua, ông ngoại là một người rất lương thiện, không thể nào làm ra mấy chuyện đó được. Nhưng Mạnh Du có gan bịa đặt những câu chuyện đó sao? “Chuyện này đúng là có nhiều điểm rất đáng ngờ, nếu thật ông ngoại em làm, thì ba của Đàm Tùng có thể để yên cho nhà em bấy lâu nay sao? “Mạnh Du nói đó là bởi vì trong tay ông ngoại em có nhược điểm của ba anh ấy.” “Nhưng ông ngoại em đã qua đời hơn hai mươi năm rồi.” “Cho nên em nghi ngờ có khi nào ba em biết chuyện gì không?” Lam Dung nghĩ nghĩ rồi nói: “Lúc nãy em nói là Mạnh Du bảo chuyện xảy ra ba mươi mấy năm trước?” Cô gật đầu: “Đúng vậy, anh trai của Đàm Tùng bị bắt cóc vào thời điểm đó.” “Vậy ba mươi mấy năm trước ba em và mẹ em đã quen nhau rồi sao?” Nếu tính thì khi đó mẹ cô mới mười mấy tuổi. Thanh Tâm gật đầu: “Khi đó ông ngoại em tự mình sáng lập ra công ty, ba em chính là công nhân làm cho ông ngoại em, bởi vì thấy có năng lực nên ông ngoại mới trọng dụng.” Nghe vậy Lam Dung thay đổi sắc mặt: “Nếu thật là có chuyện này, có khi nào ba em có liên quan trong chuyện này không?” Trong lòng Thanh Tâm căng thẳng, liệu ông ta có gan làm chuyện này không? … Ở thành phố, Tình Thủy trở về nhà. Kể từ ngày hôm qua nói chuyện với Thanh Tâm, trong lòng bà rất bất an. Bà là người hiểu rõ tình cảm của Thanh Ly đối với Mạnh An nhất, bà sợ có thể con bé sẽ làm ra chuyện gì đó ngu ngốc. Bà đã gọi cho Thanh Ly rất nhiều lần nhưng mãi vẫn không được, cho nên chỉ có thể trở về xem thử. Không nghĩ tới vừa mới bước vào cửa đã đụng phải chồng mình. Từ sau lần ở bệnh viện, hai người đã lâu lắm rồi không gặp nhau, đột nhiên chạm mặt, hai người liền sửng sốt. “Bà trở về làm gì?” Đối với thái độ chán ghét này, bà cười lạnh: “Cho dù có như thế nào thì tôi vẫn là còn là vợ ông trên pháp lý, sao tôi lại không được trở về?” “Vợ của tôi?” Mấy từ này thật đúng là xa lạ, ông ngồi xuống ghế sô pha nói: “Tình Thủy, bà là người như thế nào tôi biết rất rõ. Niệm tình hơn hai mươi năm tình cảm tôi chừa cho bà ít mặt mũi, nhưng nếu như không biết điều, cũng đừng trách tôi vô tình.” Bà tức giận: “Tôi thì có tội gì chứ? Tôi vì cái công ty của ông mà mệt đến chết đi sống lại, thế mà bây giờ ông lại cố ý uy hiếp tôi.” “Vì công ty? Bà đừng cho rằng tôi không biết mưu đồ của bà. Vì cái gì thì bà tự biết. Tôi không đuổi bà ra khỏi nhà vì những chuyện lén lút sau lưng tôi là may mắn lắm rồi.” Tình Thủy chợt run rẩy, nhưng vẫn mạnh miệng: “Tôi làm cái gì chứ? Ông đừng có mà ngậm máu phun người. Nếu công ty không có tôi, thì bây giờ nó có phát triển như thế không? Tâm tư của ông như thế nào tôi lại không biết? Nhiều năm như vậy một mình ông hưởng trọn miếng bánh lớn, nói cái gì mà khi có được 20% cổ phần kia sẽ cho tôi một ít. Nhưng kết quả thế nào? Ông để con nhỏ chết tiệt đó chạy đến công ty sỉ nhục tôi. Đây chính là tình cảm bao nhiêu năm qua?” Bà phẫn nộ nhìn ông: “Phải nói ra ông muốn qua cầu rút ván, ông cho rằng đuổi tôi đi thì ông có thể độc chiếm hết thảy hay sao? Nằm mơ đi.” “Bà…” Những lời này kích động đến ông không nhẹ, suýt chút nữa bệnh tim tái phát. Tình Thủy cười lạnh, dứt khoát xoay người đi tìm Thanh Ly, bỏ qua ánh mắt hung ác nham hiểm của ông. Nhìn bóng dáng đắc ý đó, một mùi máu tanh xộc lên, ánh mắt của ông giống như là muốn ăn thịt người. Trong lúc hai người cãi nhau không chú ý tới những người làm vẫn giả bộ làm việc nhưng đã nghe hết thảy mọi chuyện. Mà lúc này ở ngã rẽ lầu, Thanh Ly đang dựa vào tường, không ngừng suy nghĩ đến cuộc cãi vã của bọn họ.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK