Thanh Tâm nhìn Mạnh Du, sắc mặt không thay đổi: “Cô cho rằng nói như vậy là sẽ dọa được tôi?” “Tôi không cần phải lấy anh Đàm Tùng ra để dọa cô.” Nói tới đây Mạnh Du cao ngạo hơn một chút: “Cô có biết mẹ của anh ấy chết như thế nào không? Có muốn biết vì sao ba của anh ấy nhất quyết không cho anh ấy cưới cô không?” Rốt cục thì cô cũng vì điều này mà lộ ra nhược điểm, Mạnh Du cười cười đắc ý: “Nhìn dáng vẻ muốn biết mà cũng không muốn biết của cô kia kìa, muốn biết thì ngồi xuống đi tôi nói cho nghe.” Thanh Tâm nhìn chằm chằm vào Mạnh Du, cô có thật sự muốn biết không? Trước giờ Đàm Tùng không hề kể chuyện của ba mẹ anh cho cô nghe, ba năm trước mỗi lần cô hỏi anh, anh đều có vẻ né tránh. Thành ra lâu rồi cô cũng học được có những việc nên hỏi, có những việc không. Nếu đúng thời điểm anh sẽ tự mình nói với cô. Nhưng bây giờ đối với lời của Mạnh Du, cô bị lay động, không nén được những tò mò ngồi xuống đối diện với Mạnh Du. …. Ở thủ đô, vì buổi chiều còn có cuộc họp nên Đàm Tùng rất bận, không có thời gian gọi cho Thanh Tâm, đang định gọi điện thì Thịnh đi vào với vẻ mặt hình sự nói về chuyện của Thanh Mai, vợ của Kỳ Phí. “Cậu nhìn xem, cậu nghi ngờ rất đúng, người phụ nữ này có những chỗ rất kỳ lạ.” Đàm Tùng lấy tập tư liệu lên, đều là những mối quan hệ của người nhà Thanh Tâm ở thành phố. Nhưng ba mươi mấy hộ gia đình, không có một người nào tên là Thanh Mai. Đàm Tùng nghiên cứu, sờ sờ cằm mình: “Tài liệu lúc trước là cậu lấy từ Kỳ Phí?” Thịnh gật đầu: “Ừ.” Thanh Mai đã chết hơn ba mươi năm rồi, Thịnh luôn nghĩ nếu Thanh Mai có liên quan đến nhà Thanh Tâm không lý nào Kỳ Phí không biết, cũng bởi vậy mà anh sơ sót. Cuối cùng thì anh cũng nói ra suy nghĩ của mình: “Vậy có nghĩa là Kỳ Phí cố ý che giấu thân thế của Thanh Mai?” “Có thể là như thế, nhưng bên phía nhà Thanh Tâm cũng không có biểu hiện là quen biết người này, giống như là từ đâu sinh ra vậy.” Một người mà lý lịch trống trơn, như vậy thật sự rất kỳ lạ. “Nếu là như vậy không phải chứng mình có người cố tình che giấu hay sao?” Thịnh gật đầu: “Còn một việc này, tôi không biết liệu nghi ngờ này của mình có đúng không?” Đàm Tùng nhướng mày: “Chuyện gì?” “Chính là việc Thanh Mai và con gái bị bắt cóc và giết chết. Trước đó tôi đã điều tra về vụ án này, bọn người bắt cóc đó cùng chung nhóm người bắt cóc anh trai cậu.” Đàm Tùng ngây ra, Thịnh nói tiếp: “Bọn họ đều đến từ thành phố, không phải người ở đây.” “Chắc chắn là người của thành phố?” Bỗng nhiên Đàm Tùng cười lạnh: “Chẳng lẽ không phải là đám người kia sao?” Theo như đám người kia nói, là người quen của Đàm Kính. Thời trẻ Đàm Kính là con trai độc nhất trong nhà, vì thế ông ấy rất kiêu căng và ngạo mạn. Mới mười mấy tuổi đã đắc tội với người trong giới xã hội đen, ỷ vào trong nhà có tiền làm rất nhiều chuyện xấu, cũng bởi vì thế mà gây ra thù oán không ít với bọn họ. Cũng bởi vì tuổi trẻ sai lầm mà gây ra tội lỗi với vợ con, ba đứa con trai, hai người vợ đều rơi vào thảm cảnh. Cho nên Đàm Tùng cảm thấy đó chính là quả báo đến muộn. Nhưng khi nghe Đàm Tùng nói như vậy, Thịnh lắc đầu: “Trước kia tôi cũng nghĩ là giống nhau, nhưng sau khi kiểm tra lại một lần nữa thì chắc chắc bọn họ không có liên quan.” Sắc mặt của Đàm Tùng không tốt lắm, không biết là anh đang nghĩ gì, cho đến khi tàn thuốc cháy vào đầu ngón tay, anh mới giật mình. “Nếu là người của thành phố thì có quan hệ với ai mới được?” Thịnh lắc đầu: “Dù sao cũng là chuyện của ba mươi mấy năm trước, bây giờ không có nhiều manh mối lắm, tra cũng phải hơi mất thời gian.” Đàm Tùng thở dài: “Vậy tiếp tục điều tra, bao lâu cũng được, những chi tiết nhỏ nhất cũng không được bỏ qua.” Nếu lúc trước là vì cổ phần của Kỳ Phí, nhưng bây giờ anh biết chuyện này còn có liên quan đến nhà Thanh Tâm, cho nên không thể qua loa được. Thịnh gật đầu đồng ý, lúc này mới nhìn thấy một tay kia đặt trên đùi không nhúc nhích, trên trán đổ không ít mồ hôi. Anh thở dài: “Tôi thấy cậu nên hoãn cuộc họp lại, đi bệnh viện một chút, muốn trở thành tàn phế sao?” Ánh mắt dừng lại trên cánh tay mình, cuối cùng vẫn là gật đầu. Lúc đi đến bãi đỗ xe, Đàm Tùng sắp lên xe thì đột nhiên khựng lại. Anh quay đầu nhìn thấy một chiếc xe màu đen chạy thẳng tới… …. Khi Mạnh Du rời đi, chỉ còn lại Thanh Tâm ngồi đấy. Cô nhớ đến vẻ mặt đắc ý của cô ta, mặc kệ không có tâm trí mà nghĩ đến, bây giờ cô chỉ biết mình sẽ không thể nào cùng với Đàm Tùng ở bên nhau nữa. Bởi vì ba anh trai của Đàm Tùng chết, còn có mẹ anh là có liên quan đến ông ngoại của cô sao? Chắc là không…Sẽ không thể nào… Sắc mặt Thanh Tâm trắng nhợt, cô lấy di động ra, muốn hỏi Đàm Tùng chuyện này nhưng ngón tay run run không thể nào ấn đúng số được. Nếu như Đàm Tùng không biết chuyện này, cô nói với anh, có khi nào anh sẽ hận cô không? Trong đầu Thanh Tâm rất hỗn loạn, cô không muốn tin lời của Mạnh Du nói đâu, ông ngoại cô là người thế nào thì cô biết rõ, rất nhân hậu và lương thiện, không thể nào làm ra những chuyện đó được. Nhưng cô không cách nào không tin cho được, sự việc đã ba mươi mấy năm trước, cô ta nói dựa vào chuyện này mà công ty ông ngoại cô mới được sáng lập. Ba mươi mấy năm trước, vậy ba cô có biết chuyện này không? Thanh Tâm hít sâu vài hơi, cố gắng làm mình bình tĩnh lại, cô nghĩ đến lời của anh trước đó, anh nói mặc kệ có chuyện long trời lở đất gì đi chăng nữa thì cũng phải nói cho anh biết. Nghĩ như vậy cô liền ấn nút gọi cho anh. Điện thoại vang lên thật lâu mới có người bắt máy. “Đàm Tùng…” “Cô Thanh Tâm đúng không?” Thanh Tâm nhìn lại số điện thoại, đây chắc chắn là số của Đàm Tùng: “Anh là…” “Tôi là trợ lý của Đàm Tùng, cô có thể gọi tôi là Thịnh.” Thanh Tâm mím môi nói: “Vậy xin hỏi…Đàm Tùng, anh ấy…” Thịnh im lặng một chút mới nói: “Bây giờ cậu ấy đang ở bệnh viện…” Thanh Tâm hết hồn. Bệnh viện? “Anh ấy… ao vậy?” Thịnh do dự nói: “Không cẩn thận bị xe đụng phải…” Thanh Tâm giật mình làm rơi điện thoại xuống đất, một giọng nói vang lên “Cô có biết cái mà cô gọi là yêu có một ngày sẽ hại chết anh ấy không?” Cô sẽ hại chết anh sao? Cô rất yêu anh, sao có thể hại chết anh được. Thanh Tâm như người điên dại, bắt xe chạy thẳng ra sân bay, cô muốn đến nơi đó tìm anh. Trong đầu cô bây giờ chỉ còn lại mỗi hình bóng của anh. Lúc tới sân bay thủ đô đã là sáu giờ chiều, cô gọi điện thoại cho anh nhưng là tắt máy. Trời bây giờ cũng đã sẩm tối. Cô bất lực phải đi đâu để tìm anh bây giờ, cô không có hỏi anh ở bệnh viện nào? Đột nhiên cô có cảm giác sụp đổ, cô suy sụp ngồi thụp xuống, nhìn dòng người qua lại. Lát sau cô mới sực nhớ lại còn có Lam Dung, cô vội vàng gọi cho anh. Điện thoại vang lên hai tiếng, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ, còn có một chút kinh ngạc: “Thanh Tâm?” Cô nuốt nước mắt vào trong, giọng run rẩy: “Lam Dung, anh có thể giúp em tìm Đàm Tùng được không?” Cô biết là mình ích kỷ nhưng ngoại trừ anh ra, cô chẳng biết cầu cứu ai cả. Lam Dung kinh ngạc không thôi, hỏi cô đang ở đâu, nghe được cô đang ở sân bay, liền tắt máy chạy tới ngay. Thanh Tâm ngồi đợi ở sảnh, cô nắm chặt điện thoại trong tay, cách năm phút là lại gọi cho anh một lần nhưng vẫn là tắt máy. Cô không biết mình đợi bao lâu, cho đến khi có người vỗ vỗ vai. Cô ngơ ngẩn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lam Dung trước mặt. Hơi thở của anh hơi gấp, bất đắc dĩ nhìn cô: “Sao di động lại tắt máy?” Thanh Tâm rất muốn trả lời đã gọi nhiều lần nhưng không được. Nhưng khi nhìn thấy anh thở dốc không ngừng, cô chỉ cảm thấy hơi khó chịu. Mắt cô đỏ hồng, như một đứa trẻ phạm sai tội. Lam Dung cũng không hỏi nhiều, chỉ nắm lấy tay cô đi ra ngoài: “Được rồi, đi thôi, anh dẫn em đi tìm Đàm Tùng.” Lúc lên xe ngồi để đến bệnh viện, Lam Dung cảm giác được bàn tay cô rất lạnh, nhưng lại đổ mồ hôi không ngừng. Anh an ủi cô: “Em đừng lo lắng quá, chắc chắn anh ta sẽ không sao đâu.” Lúc này Thanh Tâm mới quay đầu lại nhìn Lam Dung, giọng nghèn nghẹn: “Sao anh biết được anh ấy nằm ở bệnh viện nào?” “Trước đó có quen biết mấy người ở bên cạnh Đàm Tùng, cho nên gọi qua hỏi.” Trước đó, chắc là lúc cô xảy ra chuyện. Thanh Tâm gật đầu, hỏi: “Vậy… nh ấy thế nào?” Lam Dung nhíu mày: “Tình hình thế nào cũng chưa rõ, do đó là bệnh viện tư nhân cho nên ba anh ta cho người phong tỏa nơi đó rồi, ai cũng không được vào, ngay cả người của anh ta cũng không được.” Sắc mặt Thanh Tâm không tốt lắm, Lam Dung nói thêm: “Nhưng đến bây giờ cũng không có tìn gì xấu, không phải tốt rồi sao?” Lam Dung nói như vậy cũng có lý nhưng bây giờ ba anh không cho bất cứ người nào đi vào, vậy cô có thể gặp anh không? Khi xe đến bệnh viện, quả nhiên như lời Lam Dung nói, bệnh viện bây giờ được bảo vệ rất cẩn mật. Vừa mới chạy vào cổng đã có vệ sĩ chặn lại không cho vào. Lam Dung bước xuống nói mấy câu, nói một hồi vẫn là không được. Thanh Tâm sốt suột nhìn quanh bệnh viện, đột nhiên nhìn thấy Mạnh Du, cô đột nhiên trở nên căng thẳng. Đúng là âm hồn không tan. Cô ta đã nghe được tin anh vào bệnh viện nên mới vội vàng chạy tới đây? Mạnh Du thấy tình cảnh của bọn họ, không ngừng dùng ánh mắt châm chọc. Lam Dung thấy Thanh Tâm thế này, anh nghĩ nghĩ lấy điện thoại ra nói: “Để anh gọi lại cho Đàm Tùng, không chừng anh ta đã khởi động máy lại rồi.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK