Con bé cúi rầu rĩ cúi đầu nói không có.
Tôi quay sang nhìn Tô Xảo Xảo, chắc cô ấy cũng hiểu ý tôi, nó đã có ơn cứu tôi, tôi không thể thấy chết mà không cứu được. Tôi tính là đêm nay cứ cho Tiểu Ngọc ở nhà mình một đêm, sau đó tính sau. Tô Xảo Xảo không nói gì, tôi thở phào, xem ra cô ấy không phản đối.
[...]
Sáng hôm sau tôi mới hỏi rõ ngọn ngành, nghe được câu trả lời từ chính miệng Tiểu Ngọc, tôi choáng váng không tin nổi vào tai mình.
Trước đó nó vẫn đi làm thêm ở quán bia, nhưng gần đây bị đuổi việc. Tôi hỏi lý do tại sao thì nó nhất định không nói. Nên nó lại quay về căn nhà nát trước đây, bán rau kiếm sống, vào khoảng rạng sáng nó thường ra bãi rác nhặt ve chai đi bán. Đó là lý do vì sao hôm đó nó gặp tôi và cứu tôi.
Tôi thở dài, sao đứa trẻ này lại mệnh khổ như vậy chứ.
Tôi bàn với cha mẹ, giữ nó ở lại làm người giúp việc, chúng tôi sẽ lo ăn ở và trả lương cho nó, tích cóp lại sau này lấy chồng hay làm vốn làm ăn thì là việc của nó. Cha mẹ tôi tính thương người, tất nhiên đồng ý. Còn về phần Tô Xảo Xảo, dù cô ấy ghét Tiểu Ngọc, nhưng tôi lựa lời khuyên bảo, cuối cùng cô ấy cũng đồng ý.
Mọi chuyện vẫn yên ổn cho đến một tháng sau.
Tô Xảo Xảo đã mang bầu đến tháng thứ tám, sắp sinh rồi nên phải đặc biệt cẩn thận. Mỗi tối trước khi cô ấy đi ngủ, Tiểu Ngọc sẽ pha một ly sữa cho cô ấy uống. Nhưng hôm đó đã xảy ra chuyện......
Cả nhà tôi ngồi ở phòng khách xem ti vi, Tiểu Ngọc đang ở trong phòng bếp pha sữa cho Tô Xảo Xảo. Cô ấy đột nhiên từ ghế đứng dậy, đi về phía phòng bếp. Tôi hỏi cô ấy muốn ăn cái gì, để tôi đi lấy thì cô ấy lắc đầu, nói muốn đích thân đi dặn Tiểu Ngọc pha sữa cho đủ liều lượng, không thiếu không thừa. Dạo gần đây cứ mấy ngày lại pha hết một hộp sữa, nhà chúng tôi không thiếu tiền mua sữa, nhưng phung phí như vậy cũng không nên.
Tô Xảo Xảo vừa đi được một lúc thì từ phòng bếp bỗng vọng ra âm thanh đồ đạc đổ vỡ, sau đó là tiếng hét thất thanh. Chúng tôi hoảng sợ chạy vào, thấy cả Tô Xảo Xảo và Tiểu Ngọc đều ngã sõng soài trên nền nhà! Cả nhà tôi luống cuống vội gọi xe đưa Tô Xảo Xảo vào bệnh viện, vì quá lo lắng cho cô ấy mà chúng tôi đã quên mất Tiểu Ngọc, bỏ mặc nó nằm đó.
[...]
Bác sĩ nói Tô Xảo Xảo bị động thai, khả năng cao sẽ sinh sớm. Cả nhà tôi thấp thỏm lo lắng, ngồi trên ghế chờ mà lòng tôi nóng như lửa đốt. Mẹ tôi ngồi bên cạnh sớm đã khóc sưng húp hai mắt:
"Sao lại ra nông nỗi này được chứ? Đang yên đang lành làm sao lại bị ngã rồi động thai được?"
Nghe câu nói của mẹ, tôi mới sực nhớ ra. Camera trong nhà có kết nối với điện thoại của tôi, tôi vội vàng mở ra xem.
Lúc Tô Xảo Xảo đi vào, Tiểu Ngọc đang làm gì đó với ly sữa của cô ấy. Từ góc độ của camera có thể thấy nó đang ăn bớt liều lượng sữa, nhưng từ góc độ của Tô Xảo Xảo, nhất định cô ấy sẽ nghĩ nó đang giở trò. Cô ấy bước đến giật ly sữa trong tay Tiểu Ngọc ném xuống đất, hai người họ xảy ra tranh cãi, không tránh khỏi động tay động chân, cuối cùng cả hai đều ngã sõng soài trên sàn nhà.
Chúng tôi xem xong đều giận sôi người, tôi định quay về nhà mắng chửi Tiểu Ngọc một trận, tại sao chúng tôi đối xử với nó tốt như vậy, mà nó lại đối đáp với chúng tôi như thế? Nhưng nghĩ đến Tô Xảo Xảo bên trong phòng sinh đang lành ít dữ nhiều, tôi quyết định ở đây chờ đến khi nào cô ấy qua cơn nguy kịch đã rồi tính sau.
Tô Xảo Xảo vật lộn trong đó cả đêm, đến sáng hôm sau thì đứa bé cũng được đưa ra ngoài, vì sinh thiếu tháng nên nó nhẹ cân hơn bình thường, nhưng nhìn chung tình trạng vẫn ổn, không có gì đáng lo.
Tô Xảo Xảo phải sinh mổ, vì mất quá nhiều sức cộng với tác dụng của thuốc mê, cô ấy vẫn còn chưa tỉnh lại. Cha mẹ tôi nghe bác sĩ nói nguy hiểm đã qua, không cần phải lo lắng, lại nhìn đến đứa bé mới sinh là một đứa cháu trai, họ mừng rớt nước mắt, luôn miệng tạ ơn trời phật phù hộ.
Mẹ tôi nói cần phải về nhà chuẩn bị nhiều thứ để vào viện chăm con dâu và cháu trai, thế là tôi cùng bà trở về nhà. Lúc này tôi mới có thời gian nghĩ đến Tiểu Ngọc, lửa giận trong lòng lại ngùn ngụt bốc lên.
Về đến nhà, vừa bước vào cửa, cả hai mẹ con tôi đều lớn tiếng gọi:
"Tiểu Ngọc! Ra đây!!!"
Không có ai trả lời, chúng tôi tức giận đi vào trong nhà, càng đi tôi càng thấy kỳ lạ. Hình như trong nhà có... mùi máu tươi???
Đến khi bước vào phòng bếp, cảnh tượng trước mắt làm tôi trợn tròn mắt không tin nổi, còn mẹ tôi thì đã sớm ngã ngồi xuống sàn hét toáng lên.
Tiểu Ngọc đang nằm giữa một vũng máu, người cuộn tròn co quắp, hai tay ôm bụng, mắt nhắm nghiền. Tôi nghĩ trong lòng, không xong rồi, máu chảy nhiều như vậy, với dáng nằm như vậy, trời ơi, mong là không phải trường hợp tồi tệ như tôi nghĩ. Tôi tức tốc đưa Tiểu Ngọc đến bệnh viện.
Tôi quay sang nhìn Tô Xảo Xảo, chắc cô ấy cũng hiểu ý tôi, nó đã có ơn cứu tôi, tôi không thể thấy chết mà không cứu được. Tôi tính là đêm nay cứ cho Tiểu Ngọc ở nhà mình một đêm, sau đó tính sau. Tô Xảo Xảo không nói gì, tôi thở phào, xem ra cô ấy không phản đối.
[...]
Sáng hôm sau tôi mới hỏi rõ ngọn ngành, nghe được câu trả lời từ chính miệng Tiểu Ngọc, tôi choáng váng không tin nổi vào tai mình.
Trước đó nó vẫn đi làm thêm ở quán bia, nhưng gần đây bị đuổi việc. Tôi hỏi lý do tại sao thì nó nhất định không nói. Nên nó lại quay về căn nhà nát trước đây, bán rau kiếm sống, vào khoảng rạng sáng nó thường ra bãi rác nhặt ve chai đi bán. Đó là lý do vì sao hôm đó nó gặp tôi và cứu tôi.
Tôi thở dài, sao đứa trẻ này lại mệnh khổ như vậy chứ.
Tôi bàn với cha mẹ, giữ nó ở lại làm người giúp việc, chúng tôi sẽ lo ăn ở và trả lương cho nó, tích cóp lại sau này lấy chồng hay làm vốn làm ăn thì là việc của nó. Cha mẹ tôi tính thương người, tất nhiên đồng ý. Còn về phần Tô Xảo Xảo, dù cô ấy ghét Tiểu Ngọc, nhưng tôi lựa lời khuyên bảo, cuối cùng cô ấy cũng đồng ý.
Mọi chuyện vẫn yên ổn cho đến một tháng sau.
Tô Xảo Xảo đã mang bầu đến tháng thứ tám, sắp sinh rồi nên phải đặc biệt cẩn thận. Mỗi tối trước khi cô ấy đi ngủ, Tiểu Ngọc sẽ pha một ly sữa cho cô ấy uống. Nhưng hôm đó đã xảy ra chuyện......
Cả nhà tôi ngồi ở phòng khách xem ti vi, Tiểu Ngọc đang ở trong phòng bếp pha sữa cho Tô Xảo Xảo. Cô ấy đột nhiên từ ghế đứng dậy, đi về phía phòng bếp. Tôi hỏi cô ấy muốn ăn cái gì, để tôi đi lấy thì cô ấy lắc đầu, nói muốn đích thân đi dặn Tiểu Ngọc pha sữa cho đủ liều lượng, không thiếu không thừa. Dạo gần đây cứ mấy ngày lại pha hết một hộp sữa, nhà chúng tôi không thiếu tiền mua sữa, nhưng phung phí như vậy cũng không nên.
Tô Xảo Xảo vừa đi được một lúc thì từ phòng bếp bỗng vọng ra âm thanh đồ đạc đổ vỡ, sau đó là tiếng hét thất thanh. Chúng tôi hoảng sợ chạy vào, thấy cả Tô Xảo Xảo và Tiểu Ngọc đều ngã sõng soài trên nền nhà! Cả nhà tôi luống cuống vội gọi xe đưa Tô Xảo Xảo vào bệnh viện, vì quá lo lắng cho cô ấy mà chúng tôi đã quên mất Tiểu Ngọc, bỏ mặc nó nằm đó.
[...]
Bác sĩ nói Tô Xảo Xảo bị động thai, khả năng cao sẽ sinh sớm. Cả nhà tôi thấp thỏm lo lắng, ngồi trên ghế chờ mà lòng tôi nóng như lửa đốt. Mẹ tôi ngồi bên cạnh sớm đã khóc sưng húp hai mắt:
"Sao lại ra nông nỗi này được chứ? Đang yên đang lành làm sao lại bị ngã rồi động thai được?"
Nghe câu nói của mẹ, tôi mới sực nhớ ra. Camera trong nhà có kết nối với điện thoại của tôi, tôi vội vàng mở ra xem.
Lúc Tô Xảo Xảo đi vào, Tiểu Ngọc đang làm gì đó với ly sữa của cô ấy. Từ góc độ của camera có thể thấy nó đang ăn bớt liều lượng sữa, nhưng từ góc độ của Tô Xảo Xảo, nhất định cô ấy sẽ nghĩ nó đang giở trò. Cô ấy bước đến giật ly sữa trong tay Tiểu Ngọc ném xuống đất, hai người họ xảy ra tranh cãi, không tránh khỏi động tay động chân, cuối cùng cả hai đều ngã sõng soài trên sàn nhà.
Chúng tôi xem xong đều giận sôi người, tôi định quay về nhà mắng chửi Tiểu Ngọc một trận, tại sao chúng tôi đối xử với nó tốt như vậy, mà nó lại đối đáp với chúng tôi như thế? Nhưng nghĩ đến Tô Xảo Xảo bên trong phòng sinh đang lành ít dữ nhiều, tôi quyết định ở đây chờ đến khi nào cô ấy qua cơn nguy kịch đã rồi tính sau.
Tô Xảo Xảo vật lộn trong đó cả đêm, đến sáng hôm sau thì đứa bé cũng được đưa ra ngoài, vì sinh thiếu tháng nên nó nhẹ cân hơn bình thường, nhưng nhìn chung tình trạng vẫn ổn, không có gì đáng lo.
Tô Xảo Xảo phải sinh mổ, vì mất quá nhiều sức cộng với tác dụng của thuốc mê, cô ấy vẫn còn chưa tỉnh lại. Cha mẹ tôi nghe bác sĩ nói nguy hiểm đã qua, không cần phải lo lắng, lại nhìn đến đứa bé mới sinh là một đứa cháu trai, họ mừng rớt nước mắt, luôn miệng tạ ơn trời phật phù hộ.
Mẹ tôi nói cần phải về nhà chuẩn bị nhiều thứ để vào viện chăm con dâu và cháu trai, thế là tôi cùng bà trở về nhà. Lúc này tôi mới có thời gian nghĩ đến Tiểu Ngọc, lửa giận trong lòng lại ngùn ngụt bốc lên.
Về đến nhà, vừa bước vào cửa, cả hai mẹ con tôi đều lớn tiếng gọi:
"Tiểu Ngọc! Ra đây!!!"
Không có ai trả lời, chúng tôi tức giận đi vào trong nhà, càng đi tôi càng thấy kỳ lạ. Hình như trong nhà có... mùi máu tươi???
Đến khi bước vào phòng bếp, cảnh tượng trước mắt làm tôi trợn tròn mắt không tin nổi, còn mẹ tôi thì đã sớm ngã ngồi xuống sàn hét toáng lên.
Tiểu Ngọc đang nằm giữa một vũng máu, người cuộn tròn co quắp, hai tay ôm bụng, mắt nhắm nghiền. Tôi nghĩ trong lòng, không xong rồi, máu chảy nhiều như vậy, với dáng nằm như vậy, trời ơi, mong là không phải trường hợp tồi tệ như tôi nghĩ. Tôi tức tốc đưa Tiểu Ngọc đến bệnh viện.