"Vợ cậu thích ăn những thứ như thế này sao?"
Tôi nghĩ đến Tô Xảo Xảo ở nhà, để thích nghi với cuộc sống như một con người, cô ta đã ăn uống thức ăn đồ uống bình thường như con người, nhưng chỉ có mình tôi biết, thật ra thứ cô ta thích nhất là máu gà.
Thế là tôi gật đầu thật mạnh:
"Đúng... cô ấy thích ăn lắm..."
Ông đầu bếp cúi đầu nở nụ cười nhạt, và rồi ông ta bắt đầu dạy tôi làm ra những món bánh kỳ quái. Nhìn chung công đoạn chính là nhào bột, cho vào lò nướng, sau đó khắc ra hình thù bộ phận cơ thể, đổ thêm siro đỏ vào.
Nghe có vẻ đơn giản, nhưng món tôi làm ra mùi vị không thể nào nuốt nổi, trái ngược hoàn toàn với món ăn của ông đầu bếp làm, ông ta làm đến đâu có người ăn đến đó, ai nấy đều khen nức nở.
Tình trạng như vậy kéo dài khoảng một tuần, hôm đó, bỗng nhiên ông ta hỏi tôi:
"Chàng trai trẻ, nói thật đi, có phải cậu đang tìm thầy bắt quỷ?"
"Tôi... tôi..."
Làm sao ông ta biết hay vậy?
"Ta không biết cậu nghe ngóng từ đâu, nhưng nhìn thái độ học làm bánh của cậu, có thể thấy cậu không hề tập trung vào nó, nói thẳng, cậu đang có mục đích khác."
Tôi đứng hình nghe ông ta vạch trần mình, nghĩ trong lòng, đúng vậy, đúng là tôi có mục đích khác! Tôi muốn điều tra cái chết của mẹ Tiểu Ngọc, hơn nữa thời gian ở đây tôi đã phát hiện một chuyện kỳ lạ: người đàn ông này có một gian phòng đông lạnh riêng, khóa kín như bưng, tôi không hỏi và cũng không dám hỏi về cái phòng đông lạnh đó, chỉ nghi ngờ trong lòng thôi.....
Nhưng ông ta lại hỏi về thầy bắt quỷ làm cái gì?
Ông ta... chính là thầy bắt quỷ sao?
"Đúng như cậu nghĩ, ta chính là thầy bắt quỷ."
Người đàn ông thản nhiên nói, hai hàng ria mép nhếch lên, nở một nụ cười âm u.
Tôi tròn xoe mắt không tin nổi, đúng là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt! Khổ công tìm kiếm bao lâu nay, vậy mà người đứng mặt tôi đây lại chính là người tôi đang cần tìm hay sao?
Niềm vui đến quá bất ngờ khiến tôi vứt luôn những điều kỳ quái bất thường sang một bên, kể hết với ông ta về tình trạng của Tô Xảo Xảo.
Ông ta nghe xong cũng không nói gì, chỉ nhếch môi cười ẩn ý, hỏi tôi địa chỉ nhà, nói trong vòng một tuần, ông ta sẽ có cách cứu Tô Xảo Xảo tỉnh lại.
23 giờ 55 phút.
Tôi vẫn không tài nào ngủ được, nằm trằn trọc nhìn trần nhà, nghe tiếng đồng hồ kêu "tích tắc tích tắc" mà trong lòng sốt ruột, không biết người đàn ông kia làm thế nào để giúp tôi?
Đồng hồ chỉ tròn 12 giờ đêm.
Bên nhà số 1008 vang vọng đến những âm thanh kỳ lạ, có tiếng đồ đạc đổ vỡ loảng xoảng, còn có tiếng phụ nữ khóc thảm thương, tiếng người mắng chửi nhau, thậm chí còn có tiếng đao kiếm leng keng như trong phim. Tôi rùng mình nằm nhấp nhổm không yên.
"Ở yên, đừng qua bên đó."
Con quỷ đầu từ trong gầm giường lăn ra, lên tiếng ngăn cản tôi.
Tôi biết nó có ý tốt nên nghe theo, mặc dù trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.
Buổi trưa hôm sau, tôi vẫn đều đặn đến nhà ăn của trường, mục đích muốn hỏi liệu động tĩnh đêm qua có phải do ông ta làm hay không? Kết quả, hôm nay ông ta nghỉ làm.
Tôi lại bồn chồn chờ đến nửa đêm, vẫn thẳng đến lúc kim đồng hồ chỉ tròn 12 giờ đêm, bên nhà số 1008 lại vọng ra những âm thanh y như đêm qua, có tiếng đồ đạc đổ vỡ loảng xoảng, tiếng phụ nữ khóc thảm thương, tiếng người mắng chửi nhau, tiếng đao kiếm leng keng, nói tóm lại là y như đêm hôm qua, thậm chí còn nghe rõ ràng ác liệt hơn đêm qua nữa.
Buổi trưa hôm sau, tôi lại không nhịn được đến nhà ăn tìm ông đầu bếp, nhưng ông ta vẫn chưa đến làm việc.
Đêm nay là đêm thứ ba bên nhà số 1008 có động tĩnh kỳ lạ. Vẫn là tiếng đồ đạc đổ vỡ loảng xoảng, tiếng phụ nữ khóc thảm thương, tiếng người mắng chửi nhau, tiếng đao kiếm leng keng, .....
Lần này thật sự quá sức ồn ào, âm thanh nghe chân thật như thể mọi chuyện đang diễn ra ngay trong phòng tôi vậy, tôi thậm chí còn lo lắng người nhà tôi, hàng xóm xung quanh liệu có nghe thấy không.
Đến gần sáng thì động tĩnh bên đó ngừng bặt.
Sáng sớm tôi thức dậy, chuẩn bị đến trường đi dạy, ba đêm liền thức trắng khiến tôi mệt mỏi phờ phạc trông thấy, nhưng vừa xuống đến tầng một tòa chung cư, tôi đã nghe thấy mọi người bàn tán xôn xao, tin tức nghe ngóng được làm tôi tỉnh cả ngủ.
Khu chung cư lại có người chết! Lại có liên quan đến căn số 1008!
Thi thể nạn nhân rơi từ trên cao xuống, theo như mọi người đồn thì trông rất ghê rợn không nhìn rõ mặt mũi nữa rồi, nhưng cảnh sát phán đoán, dựa theo cách ăn mặc, vị trí phát hiện nạn nhân, cộng với sự khả nghi của căn số 1008 từ trước, rất có thể nạn nhân là mẹ của Lam Yên.
Hiện trường bên trong căn số 1008, đồ đạc đổ nát tan hoang, vết máu xuất hiện khắp nơi trong nhà, rất có thể đây là một vụ giết người. Nhưng thật đáng tiếc vì mọi manh mối đều dẫn vào ngõ cụt, vụ này có lẽ cũng chìm vào quên lãng như cái chết của Triệu Quân trước đó thôi.
Tôi nghĩ đến Tô Xảo Xảo ở nhà, để thích nghi với cuộc sống như một con người, cô ta đã ăn uống thức ăn đồ uống bình thường như con người, nhưng chỉ có mình tôi biết, thật ra thứ cô ta thích nhất là máu gà.
Thế là tôi gật đầu thật mạnh:
"Đúng... cô ấy thích ăn lắm..."
Ông đầu bếp cúi đầu nở nụ cười nhạt, và rồi ông ta bắt đầu dạy tôi làm ra những món bánh kỳ quái. Nhìn chung công đoạn chính là nhào bột, cho vào lò nướng, sau đó khắc ra hình thù bộ phận cơ thể, đổ thêm siro đỏ vào.
Nghe có vẻ đơn giản, nhưng món tôi làm ra mùi vị không thể nào nuốt nổi, trái ngược hoàn toàn với món ăn của ông đầu bếp làm, ông ta làm đến đâu có người ăn đến đó, ai nấy đều khen nức nở.
Tình trạng như vậy kéo dài khoảng một tuần, hôm đó, bỗng nhiên ông ta hỏi tôi:
"Chàng trai trẻ, nói thật đi, có phải cậu đang tìm thầy bắt quỷ?"
"Tôi... tôi..."
Làm sao ông ta biết hay vậy?
"Ta không biết cậu nghe ngóng từ đâu, nhưng nhìn thái độ học làm bánh của cậu, có thể thấy cậu không hề tập trung vào nó, nói thẳng, cậu đang có mục đích khác."
Tôi đứng hình nghe ông ta vạch trần mình, nghĩ trong lòng, đúng vậy, đúng là tôi có mục đích khác! Tôi muốn điều tra cái chết của mẹ Tiểu Ngọc, hơn nữa thời gian ở đây tôi đã phát hiện một chuyện kỳ lạ: người đàn ông này có một gian phòng đông lạnh riêng, khóa kín như bưng, tôi không hỏi và cũng không dám hỏi về cái phòng đông lạnh đó, chỉ nghi ngờ trong lòng thôi.....
Nhưng ông ta lại hỏi về thầy bắt quỷ làm cái gì?
Ông ta... chính là thầy bắt quỷ sao?
"Đúng như cậu nghĩ, ta chính là thầy bắt quỷ."
Người đàn ông thản nhiên nói, hai hàng ria mép nhếch lên, nở một nụ cười âm u.
Tôi tròn xoe mắt không tin nổi, đúng là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt! Khổ công tìm kiếm bao lâu nay, vậy mà người đứng mặt tôi đây lại chính là người tôi đang cần tìm hay sao?
Niềm vui đến quá bất ngờ khiến tôi vứt luôn những điều kỳ quái bất thường sang một bên, kể hết với ông ta về tình trạng của Tô Xảo Xảo.
Ông ta nghe xong cũng không nói gì, chỉ nhếch môi cười ẩn ý, hỏi tôi địa chỉ nhà, nói trong vòng một tuần, ông ta sẽ có cách cứu Tô Xảo Xảo tỉnh lại.
23 giờ 55 phút.
Tôi vẫn không tài nào ngủ được, nằm trằn trọc nhìn trần nhà, nghe tiếng đồng hồ kêu "tích tắc tích tắc" mà trong lòng sốt ruột, không biết người đàn ông kia làm thế nào để giúp tôi?
Đồng hồ chỉ tròn 12 giờ đêm.
Bên nhà số 1008 vang vọng đến những âm thanh kỳ lạ, có tiếng đồ đạc đổ vỡ loảng xoảng, còn có tiếng phụ nữ khóc thảm thương, tiếng người mắng chửi nhau, thậm chí còn có tiếng đao kiếm leng keng như trong phim. Tôi rùng mình nằm nhấp nhổm không yên.
"Ở yên, đừng qua bên đó."
Con quỷ đầu từ trong gầm giường lăn ra, lên tiếng ngăn cản tôi.
Tôi biết nó có ý tốt nên nghe theo, mặc dù trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.
Buổi trưa hôm sau, tôi vẫn đều đặn đến nhà ăn của trường, mục đích muốn hỏi liệu động tĩnh đêm qua có phải do ông ta làm hay không? Kết quả, hôm nay ông ta nghỉ làm.
Tôi lại bồn chồn chờ đến nửa đêm, vẫn thẳng đến lúc kim đồng hồ chỉ tròn 12 giờ đêm, bên nhà số 1008 lại vọng ra những âm thanh y như đêm qua, có tiếng đồ đạc đổ vỡ loảng xoảng, tiếng phụ nữ khóc thảm thương, tiếng người mắng chửi nhau, tiếng đao kiếm leng keng, nói tóm lại là y như đêm hôm qua, thậm chí còn nghe rõ ràng ác liệt hơn đêm qua nữa.
Buổi trưa hôm sau, tôi lại không nhịn được đến nhà ăn tìm ông đầu bếp, nhưng ông ta vẫn chưa đến làm việc.
Đêm nay là đêm thứ ba bên nhà số 1008 có động tĩnh kỳ lạ. Vẫn là tiếng đồ đạc đổ vỡ loảng xoảng, tiếng phụ nữ khóc thảm thương, tiếng người mắng chửi nhau, tiếng đao kiếm leng keng, .....
Lần này thật sự quá sức ồn ào, âm thanh nghe chân thật như thể mọi chuyện đang diễn ra ngay trong phòng tôi vậy, tôi thậm chí còn lo lắng người nhà tôi, hàng xóm xung quanh liệu có nghe thấy không.
Đến gần sáng thì động tĩnh bên đó ngừng bặt.
Sáng sớm tôi thức dậy, chuẩn bị đến trường đi dạy, ba đêm liền thức trắng khiến tôi mệt mỏi phờ phạc trông thấy, nhưng vừa xuống đến tầng một tòa chung cư, tôi đã nghe thấy mọi người bàn tán xôn xao, tin tức nghe ngóng được làm tôi tỉnh cả ngủ.
Khu chung cư lại có người chết! Lại có liên quan đến căn số 1008!
Thi thể nạn nhân rơi từ trên cao xuống, theo như mọi người đồn thì trông rất ghê rợn không nhìn rõ mặt mũi nữa rồi, nhưng cảnh sát phán đoán, dựa theo cách ăn mặc, vị trí phát hiện nạn nhân, cộng với sự khả nghi của căn số 1008 từ trước, rất có thể nạn nhân là mẹ của Lam Yên.
Hiện trường bên trong căn số 1008, đồ đạc đổ nát tan hoang, vết máu xuất hiện khắp nơi trong nhà, rất có thể đây là một vụ giết người. Nhưng thật đáng tiếc vì mọi manh mối đều dẫn vào ngõ cụt, vụ này có lẽ cũng chìm vào quên lãng như cái chết của Triệu Quân trước đó thôi.