*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảnh Thiên đau đến mức ngồi thở hổn hển trong xe, nhưng khóe môi cô lại cong lên.
Đau thì đau. Không đau lần này thì sau này cô sẽ còn bị tiềm thức của nguyên chủ khống chế. Những cơn đau này cũng… khó xử quá.
Cuối cùng, Cảnh Thiên đau đến mức mất tỉnh táo, ngất lịm đi.
Khi cô tỉnh lại, lại là một căn phòng bệnh, cũng là quản gia Từ mặc bộ quần áo tương tự, nhìn cô bằng ánh mắt tương tự.
Cảnh Thiên: ..
Cảnh Thiên tưởng mình lại quay về khoảnh khắc tỉnh lại trước đó, cô nhìn quản gia Từ, không lên tiếng.
“Mợ chủ tỉnh rồi à? Mơ thấy khó chịu ở đầu không?”
Cảnh Thiên nhìn quản gia Từ, thờ ơ hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Mợ chủ quên rồi à? Ban nãy mợ ngất xỉu ở lề đường đấy. Giờ mợ có thấy khó chịu ở đầu không?”
Cảnh Thiên cảm nhận cơ thể của mình.
Cơn đau trước đó đã hoàn toàn biến mất, vẩn đục chìm sâu trong người cũng đã không còn.
Cảnh Thiên nhận ra, có lẽ cơn đau trước đó chính là chấp niệm cuối cùng của nguyên chủ trong cơ thể. Bây giờ cô đã kiểm soát được cơ thể này hoàn toàn rồi.
“Xe có hệ thống định vị à?”
“Hả?”
Quản gia Từ không phản ứng kịp.
Dường như mạch suy nghĩ của mợ chủ mãi mãi không thể cùng một đường thẳng với ông ta.
“Giờ vẫn chưa đến buổi trưa, tối ngất xỉu ở lề đường chưa lâu, tôi mới chỉ dừng xe ở lề đường một lúc mà ông đã đưa tôi đến viện rồi. Chắc hẳn chiếc xe kia có hệ thống định vị, không thì các ông cũng sẽ không phát hiện ra tôi không lái xe một lúc lâu, có khả năng là đã xảy ra chuyện rồi.”
Đối mặt với mợ chủ có trí thông minh đã lên đến một mức độ nhất định, quản gia Từ đáp ngay: “Nhà họ Chiến lớn mạnh nên rất nhiều người nhòm ngó. Để phòng ngừa chuyện gì bất trắc, cậu ba đã lắp đặt hệ thống định vị lên tất cả các xe trong nhà. Đây là vì sự an toàn của tất cả mọi người trong nhà họ Chiến.”
Cảnh Thiên nhướn mày, tức là Chiến Lê Xuyên biết rất rõ rằng hôm nay cô đã đi đâu.
Thế hôm nay cô có tính là bị Chiến Lê Xuyên bắt gian không?
Chắc là không đâu nhỉ?
Bởi vì cô đi để rạch mặt chia tay mà.
Quản gia Từ thấy Cảnh Thiên ngẩn ngơ như bị bắt gian thật, ông nhận ra rồi thì suýt nữa giậm chân vì tức. “Mợ chủ, chắc không phải mơ lại đi gặp tình nhân kia của mợ đấy chứ?”
Cảnh Thiên: …
Gặp thì có gặp thật, nhưng mà cô đến đó để chia tay mà!
Quản gia Từ thầy cô ngập ngừng muốn nói lại thôi nên đấm ngực giậm chân, bắt đầu màn giáo dục lý luận gia đình dài dòng của ông ta: “Mợ chủ ơi là mợ chủ, sao mợ lại nghĩ quẩn thể? Mợ nói xem cậu chủ nhà tôi, trừ việc phải nằm trên giường không thể động đậy ra thì có chỗ nào không sánh nổi đàn ông bên ngoài?”
Thấy Cảnh Thiên không nói gì, quản gia Từ nói tiếp: “Sáng nay mợ cứu cậu ba, mẹ biết ấn tượng của cụ chủ về mợ đã thay đổi nhiều đến mức nào không?”
“Không cần khách sáo, đây là việc tôi nên làm.” Cảnh Thiên nở nụ cười công nghiệp.
Quản gia Từ …
“Mợ chủ, mợ đừng tưởng mợ cứu cậu chủ thì có thể ngoại tình. Cậu ba là báu vật của cụ chủ, nếu cụ biết mợ ngoại tình thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mợ đầu. Mợ từ bỏ tình cảm với người đàn ông đó đi! Không thì sau này tôi cũng khó xử lắm!”