*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*nguồn: Pinterest*
- ------------------------------
Khương Tố Ngôn rất thích nhiệt độ của Cố Ỷ. Nhiệt độ đó cao hơn nhiệt độ của nàng gấp mấy lần. Chỉ cần nàng dùng đầu ngón tay chạm vào đã cảm thấy một dòng nước ấm từ đầu ngón tay chậm rãi chảy xuôi vào lòng.
Nàng thích cảm giác như thế. Không một con quỷ nào không thích nó. Bởi vì quỷ đều lạnh lẽo, lạnh hơn băng. Quỷ càng mạnh sẽ càng lạnh.
Trái tim không đập sẽ liên tục tỏa khí lạnh, đông cứng toàn thân, thậm chí lan tràn ra bên ngoài như muốn mọi sinh linh khác đều biết: Bọn chúng là vật chết bị chán ghét nhất thế gian.
Sự ấm áp của nhân loại khác với mặt trời. Khương Tố Ngôn ghét vầng thái dương. Tuy ánh nắng của nó không thể tổn thương nàng nhưng nàng vẫn căm ghét nó. Nhiệt lượng của thứ đó thiêu đốt làn da hoàn toàn khác biệt với sự ấm áp của nhân loại. Nếu kẻ đó là một con quỷ yếu ớt, nó không chỉ ghét mặt trời, nó còn né mặt trời vì ánh nắng sẽ khiến nó bị thương.
Quỷ yếu hơn nữa chỉ cần đứng ánh nắng sẽ bị hồn phi phách tán ngay lập tức.
Tuy nhiên, sự ấm áp của nhân loại thì khác. Nó khiến nàng luôn muốn tiếp cận, luôn muốn gần gũi với Cố Ỷ từng phút từng giây. Nàng muốn cùng cô tiếp xúc da thịt, áp sát vào nhau không một khe hở. Nàng muốn hấp thu sự ấm áp của cô để sưởi ấm cho thân thể lạnh lẽo vĩnh cửu của nàng.
Nàng yêu Cố Ỷ?
Khương Tố Ngôn biết câu trả lời là không. Nàng xem Cố Ỷ là vật sở hữu của riêng mình. Đây là chấp niệm đến từ một ngàn năm dài đằng đẵng của nàng.
Nàng bị cưỡng chế đày xuống âm phủ, làm bạn với lũ quỷ nhưng nàng biết nàng đã bị ép ký một hôn ước. Chỉ cần có một củ cà rốt được treo phía trước, nàng cam tâm làm con lừa và ở âm phủ một ngàn năm.
Cố Ỷ thuộc về nàng, chỉ có thể thuộc về một mình nàng.
Chấp niệm ấy đã được chôn tận đáy lòng nàng suốt một ngàn năm. Nó quanh quẩn trong thâm tâm nàng trong vô số ngày đêm không hề ngừng nghỉ. Nó đã trở thành động lực duy nhất thúc đẩy nàng trở thành quỷ vương chốn âm phủ. Nàng muốn thoát khỏi âm phủ, lên được nhân gian và hưởng dụng cống phẩm độc thuộc về nàng.
Thế nhưng, Cố Ỷ đã dám bỏ rơi nàng, bỏ quên túi tóc – vật môi ước duy nhất giữa hai nàng - ở trên xe.
Khương Tố Ngôn không nổi giận là chuyện không thể nào. Nàng giận đến mức muốn phát điên. Vào thời điểm ấy, suýt chút nữa nàng đã thẳng tay kéo Cố Ỷ xuống âm phủ chung với mình. Khi đó, nàng gần như đã dùng hết mọi sức lực để khắc chế bản thân. Nàng đã ra lệnh cho gã tài xế tiếp tục lái xe về trước vì chỉ cần chiếc xe dừng lại trong phút chốc, nàng sợ bản thân sẽ không thể tiếp tục kiềm chế được cơn giận mà ra tay với cô.
Thế nhưng, khi Cố Ỷ thật sự bước đến đối diện nàng và hạ giọng nói câu xin lỗi. Khóe mắt của người con gái đó đỏ ửng trông rất đáng thương.
Khi đó, Khương Tố Ngôn bỗng mềm lòng đến lạ thường. Và khi cô nói với nàng ba chữ 'về nhà thôi!', quả thật nàng phải thừa nhận rằng nàng đã bị xúc động. Trái tim đã chết cách đây một ngàn năm của nàng, nàng cảm thấy nó đã bất thình lình nảy lên ngay tại thời điểm ấy.
Có lẽ nàng, đã thích cô một chút.
Không liên quan đến tình yêu cũng không phải tình thân, càng không phải tình bạn. Khương Tố Ngôn biết Cố Ỷ không yêu nàng và, tương tự, nàng cũng không thích Cố Ỷ. Hai nàng không yêu nhau. Cho dù hai nàng đã làm chuyện vợ chồng thân mật nhất thế gian, hai nàng cũng không có một chút tình yêu trong đó. Đó là khế ước, là điều lệ không thể không tuân thủ. Sự yêu thích của Khương Tố Ngôn chưa hẳn đã sâu sắc hơn sự ưa thích của con người đối với chó hay mèo nhưng quả thật nàng đã thích cô đôi chút.
Tựa như con người sẽ thích sự ấm áp của vầng thái dương vào mùa đông, sẽ thích hoa mọc khắp núi đồi vào mùa xuân...
Thích như vậy đó.
Khương Tố Ngôn nghĩ thế nên đã nắm tay của Cố Ỷ. Tay của người con gái này vừa mịn vừa mềm và ấm nóng. Khi cầm vào, nó cho nàng một cảm giác cực kỳ ấm áp. Đợi khi Cố Ỷ dùng lực kéo, nàng sẽ dựa thế đó mà đan chặt tay và đứng lên.
Khương Tố Ngôn nhìn nụ cười của Cố Ỷ dành cho nàng. Nụ cười ấy tràn đầy vẻ lấy lòng và xen lẫn tiếng thở phào nhẹ nhàng khó phát giác.
Nàng sẽ không thấy buồn bực vì những hành động nhỏ đó của cô. Ngược lại, nàng thấy chúng thú vị, thậm chí là đáng yêu.
Bởi vì Cố Ỷ sinh động. Từng cử chỉ, từng hành vi và từng biểu cảm của cô đều đang chứng tỏ: Cô là người sống.
Bản thân Cố Ỷ thở phào nhẹ nhõm khi thấy Khương Tố Ngôn đã trở lại bên cạnh cô. Điều đó biểu thị cho việc chuyện này triệt để chấm dứt. Nếu còn có lần sau, có khi Khương Tố Ngôn sẽ thật sự kéo cô xuống âm phủ.
Tuy câu chuyện của hai nàng đã được giải quyết êm đẹp nhưng không đồng nghĩa chuỗi sự việc tại căn hầm đã kết thúc bởi vì trước mặt hai nàng vẫn còn n tiểu quỷ chưa được xử lý. Cố Ỷ nhìn con đại quỷ và một đám tài xế xe buýt ăn mặc như người đang đứng sau lưng nó.
Khi ánh mắt của cô quét ngang, con đại quỷ nỗ lực thu nhỏ thân thể nó hết sức có thể. Thế nhưng, nó đã ăn quá nhiều, khổ người đã quá to lớn vốn không thể nào co nhỏ lại.
Cố Ỷ nhấc chân đi vài bước về hướng đám quỷ. Hiển nhiên, Khương Tố Ngôn cũng đi theo cô. Lũ quỷ vội vàng lùi dần về sau. Kẻ mà chúng sợ không phải Cố Ỷ mà là Khương Tố Ngôn đang đứng đằng sau. Giờ phút này, Cố Ỷ đã có lại cảm giác cáo mượn oai hùm trước đó. Có nàng cạnh bên, cảm giác an toàn cũng tăng vùn vụt hơn bình thường!
Tuy con đại quỷ đã cố co ro thân thể nhưng khi nó ngổi xổm, thân thể nó cũng đã cao bằng Cô Ỷ. Bây giờ tầm mắt của họ đang song song nhau. Cô gọi tên của con đại quỷ. Nó ngây ngô trả lời. Quả nhiên, nó chính là tên tài xế xe buýt 'đêm số 4' đã chết vì tai nạn giao thông trong lúc làm việc vào bảy năm trước.
Phải tán thưởng nó một câu vì nó đã thành công trong việc điều hành công ty xe buýt ma.
Trước đó, Cố Ỷ đẫ hỏi tên tài xế xe buýt kia nhưng nó không thể cho cô một đáp án hài lòng về tình huống hiện tại của cô đối với quỷ giới. Tuy nhiên, con đại quỷ trước mặt cô thì khác. Có lẽ, nó sẽ biết chút thông tin.
'Mày biết tao là ai không?'
Con đại quỷ tên Chu Mỗ sửng sốt, sau đó nhìn Khương Tố Ngôn, lại nhìn sang Cố Ỷ. Cuối cùng nó vẫn gật đầu và trả lời: 'Cố Ỷ'.
Đôi mắt của Cố Ỷ lóe lên vẻ kinh ngạc nhưng nhanh chóng biến mất. Cô quay đầu nhìn Khương Tố Ngôn. Nếu tên Chu Mỗ dám giờ trò 'lúc nãy cô đã tự nói tên cô cho tôi biết' trước mặt cô, cô sẽ lập tức bảo nàng nuốt ngay nó vào bụng.
Cố Ỷ nở nụ cười khoe tám cái răng trắng đúng chuẩn: 'Vì sao biết tao?'
Chu Mỗ ấp úng nhưng vẫn trả lời: 'Lũ quỷ ở Lễ Phong, chỉ cần là kẻ có chút bản lĩnh đều biết cô là ai. Nhất là kẻ chuyên chạy xe buýt như tôi, biết rất nhiều tin tức. Mọi con quỷ đều bàn tán về cô. Kẻ nào ăn được cô, kẻ đó sẽ mạnh nhất! Có, có khi sẽ mạnh hơn...vị luôn ở bên cạnh cô.' Khi nói câu cuối cùng, Chu Mỗ vội hạ mí mắt, lén nhìn Khương Tố Ngôn. Hình như nó sợ câu cuối cùng sẽ đắc tội với nàng. Không nói, không đắc tội cũng không sao hết. Dù sao tụi nó vẫn sẽ làm đồ ăn vặt cho nàng.
Cố Ỷ có vẻ hứng thú với những câu nói trước đó hơn: 'Tao nghĩ mày đã ăn không ít người rồi đúng không. Tại sao mày vẫn nghĩ việc ăn tao sẽ giúp mày mạnh hơn? Tao biết mệnh cách của tao không tốt, nhưng cũng không đến mức khiến mày muốn ăn tao để mạnh hơn vợ tao được.' Cô vừa nói vừa chỉ tay về phía nàng: 'Nàng là quỷ ngàn năm, chỉ cần ăn một mình tao là có thể bù đắp một ngàn năm công lực. Mày nghĩ điều đó khả thi?'
Cố Ỷ trào phúng Chu Mỗ. Nào ngờ, Chu Mỗ lại dứt khoát gật đầu khẳng định: 'Khả thi... cô thì khác, cô không giống những người khác, nói ra thì không thấy sự khác biệt. Cô rất thơm, thơm vô cùng...' Nó vừa nói vừa nuốt nước bọt: 'Chỉ cần ăn cô, thì cái gì cũng không sợ...'
'Tại sao?' Cố Ỷ trầm mặc nghiêm nghị. Tuy cô biết bản thân mình hút quỷ nhưng không nghĩ bản thân sẽ hút quỷ bằng cách đó. Huống chi, khi ba chữ 'cô rất thơm' xuất phát từ miệng của một con quỷ vừa béo vừa bụng phệ gớm ghiếc, điều đó thật khiến cô thấy ghê tởm.
Thế nhưng, cô vẫn muốn tiếp tục hỏi, hỏi rõ ràng lý do vì sao lũ quỷ cứ liên tục đến tìm cô như tre già măng mọc, không một ngày ngơi nghỉ.
Đối với vấn đề đó, Chu Mỗ lắc đầu: 'Tôi cũng không biết...'
Cuộc đàm luận đến đây đã không còn lý do tất yếu để tiếp tục. Dù Cố Ỷ cố gắng hỏi tiếp cũng không thu hoạch được gì. Trong đám quỷ này, nếu Chu Mỗ đã không biết, những con còn lại tất nhiên cũng không biết.
Cố Ỷ nhăn nhẹ mày, nhẹ nhàng nói: 'Lão bà, ăn hết bọn chúng đi.'
Cô vừa dứt lời, một đợt khí lạnh từ phía sau lưng ùa đến. Một tiếng 'vèo' cất lên, mười mấy dải lụa đỏ tản ra từ đằng sau lưng cô, chắn phía trước cô, nhanh chóng trói chặt lũ quỷ. Một lát sau, những dải lụa đỏ lại vèo rụt trở về.
Tiếng 'kẹt kẹt kẹt' vang lên phía sau lưng của Cố Ỷ. Cô không dám quay lại nhìn. Thậm chí, cô còn nghe tiếng thét chói tai của lũ quỷ đằng sau cách cô không xa. Một lát sau, không còn tiếng thét nào vang lên nữa giống như bị ai đó bịt miệng, ngay cả một âm tiết cũng không bị lọt ra ngoài.
Tuy nhiên, Cố Ỷ vẫn nghe được loáng thoáng đâu đó lời năn nỉ cầu xin của tên tài xế xe buýt: 'Tha cho tôi đi! Cầu xin cô! Tôi bị ép buộc!'
'Tôi chỉ muốn nhìn người nhà của tôi! Tôi cũng không muốn làm vậy! Tha cho tôi đi!' Từng tiếng nói cứ văng vẳng bên tai. Hiển nhiên chúng đều thuộc về những con quỷ vẫn chưa bị Khương Tố Ngôn ăn vào bụng. Cố Ỷ quay người lại, vừa lúc bắt gặp cảnh nàng đang ăn một con quỷ tài xế xe buýt. Nàng há miệng, môi đỏ dán vào đầu gã tài xế, sau đó một ngụm cắn xuống.
Cảnh tưởng thật kích thích bởi vì những gã tài xế này đều đang giả trang, nhìn chúng không giống quỷ. Thay vào đó, chúng càng giống người hơn. Ai nhìn thấy cảnh này chắc hẳn sẽ bủn rủn tay chân.
Thế nhưng, Cố Ỷ thì khác vì cô rất rõ ràng những thứ này là quỷ.
Bọn chúng đã nối giáo cho giặc. Có lẽ bọn chúng đã bị ép buộc nhưng hoặc nhiều hoặc ít bọn chúng đã dẫn nhiều người sống về cho tên Chu Mỗ trong suốt bảy năm qua.
Xét xử tội của bọn chúng không phải là công việc của Cố Ỷ nhưng người hiện thế lại không có cách nào định tội bọn chúng kể cả người đó là quan tòa. Thế giới của quỷ nên để quỷ đến giải quyết. Để Khương Tố Ngôn ăn bọn chúng chính là biện pháp tốt nhất.
Cố Ỷ không hề có một chút lòng trắc ẩn dành cho bọn chúng. Ngược lại, cô thấy chúng đáng đời. Vả lại, cô cũng không muốn cho chúng sự cảm thông. Cô bây giờ đã là Bồ Tát sang sông tự thân khó đảm bảo, chẳng lẽ còn dư sức để tội nghiệp đám quỷ? Huống chi bọn chúng vốn không đáng để thông cảm.
'Lúc tụi bây lừa gạt người ta lên xe buýt, có từng nghĩ họ cũng có người nhà không?'
Câu nói của Cố Ỷ vừa vang lên, không còn một con quỷ nào dám cầu xin tha thứ nữa. Không phải bọn chúng đã từ bỏ hy vọng mà chúng biết cầu xin Cô Ỷ cũng vô dụng. Chúng bắt đầu vùng vẫy nhưng vùng vẫy cũng vô dụng trước mặt của Khương Tố Ngôn. Một lát sau, nàng đã ăn xong bữa tiệc.
Món chính là đại quỷ Chu Mỗ vì nó đã làm quỷ được bảy năm. Nó còn là ông chủ công ty xe buýt ma nên hồn lực nó phong phú. Mặc dù nó không thể sánh bằng những đại quỷ dưới âm phủ nhưng hồn lực của nó cũng thuộc dạng dồi dào ở chốn dương gian. Trong khoảng thời gian ở dương gian của Khương Tố Ngôn, Chu Mỗ là con quỷ có nhiều hồn lực nhất mà nàng từng ăn. Những con tiểu quỷ còn lại xem như là bánh ngọt tráng miệng cho nàng. Tuy hồn lực của mỗi con đều ít ỏi nhưng nhiều con gộp lại cũng là một lượng đáng kể.
Bữa ăn này cũng là bữa ăn thịnh soạn nhất kể từ khi Khương Tố Ngôn đến dương gian.
Còn là một bữa tiệc đứng tự chọn vô cùng thịnh soạn.
Khương Tố Ngôn ăn xong, lau miệng và bước đến trước mặt Cố Ỷ: 'Nàng phải nghĩ cách bồi tội cho ta, không phải chỉ cần nói lời xin lỗi là xong chuyện.' Dứt lời, nàng chui vào bóng của Cố Ỷ, váy đỏ chậm rãi biến mất. Nhịp đập trái tim của cô bỗng chốc tăng nhanh sau khi cô nghe xong lời nói của nàng.
Việc báo đáp lần trước đã làm tay cô mỏi nhừ không nhấc lên nổi. Những bộ hán phục cũng đã khiến cô xót xa vô bờ.
Lần này...
Ước chừng, túi tiền tiếp tục bị xẹp xuống và ngón tay tiếp tục bị co cơ...
Sau khi lũ quỷ biến mất, đám người đã bớt lo lắng nhưng vẫn còn nhìn Cố Ỷ bằng ánh mắt sợ hãi rụt rè. Bởi vì họ biết nữ quỷ ở chung với họ mấy ngày qua là quỷ của Cố Ỷ.
Sau đó, Trương Gia Hào dẫn đội chạy đến và dẫn đám người trong hầm trú ẩn ra ngoài.
Kể từ khi bước ra khỏi căn hầm, chân đạp trên đất và mắt nhìn thấy ánh đèn xanh đỏ của xe cảnh sát, đám người đó mới chân chính cảm thấy mình sống sót. Bọn họ bắt đầu khóc. Tiếng khóc vang dội hơn cả lúc còn ở trong hầm. Giờ phút này, họ không cần lo gì cả, chỉ muốn khóc một trận cho hả dạ.
Tựa như tới tận bây giờ, bọn họ mới thật sự được cứu rỗi.
*nguồn: Pinterest*
- ------------------------------
Khương Tố Ngôn rất thích nhiệt độ của Cố Ỷ. Nhiệt độ đó cao hơn nhiệt độ của nàng gấp mấy lần. Chỉ cần nàng dùng đầu ngón tay chạm vào đã cảm thấy một dòng nước ấm từ đầu ngón tay chậm rãi chảy xuôi vào lòng.
Nàng thích cảm giác như thế. Không một con quỷ nào không thích nó. Bởi vì quỷ đều lạnh lẽo, lạnh hơn băng. Quỷ càng mạnh sẽ càng lạnh.
Trái tim không đập sẽ liên tục tỏa khí lạnh, đông cứng toàn thân, thậm chí lan tràn ra bên ngoài như muốn mọi sinh linh khác đều biết: Bọn chúng là vật chết bị chán ghét nhất thế gian.
Sự ấm áp của nhân loại khác với mặt trời. Khương Tố Ngôn ghét vầng thái dương. Tuy ánh nắng của nó không thể tổn thương nàng nhưng nàng vẫn căm ghét nó. Nhiệt lượng của thứ đó thiêu đốt làn da hoàn toàn khác biệt với sự ấm áp của nhân loại. Nếu kẻ đó là một con quỷ yếu ớt, nó không chỉ ghét mặt trời, nó còn né mặt trời vì ánh nắng sẽ khiến nó bị thương.
Quỷ yếu hơn nữa chỉ cần đứng ánh nắng sẽ bị hồn phi phách tán ngay lập tức.
Tuy nhiên, sự ấm áp của nhân loại thì khác. Nó khiến nàng luôn muốn tiếp cận, luôn muốn gần gũi với Cố Ỷ từng phút từng giây. Nàng muốn cùng cô tiếp xúc da thịt, áp sát vào nhau không một khe hở. Nàng muốn hấp thu sự ấm áp của cô để sưởi ấm cho thân thể lạnh lẽo vĩnh cửu của nàng.
Nàng yêu Cố Ỷ?
Khương Tố Ngôn biết câu trả lời là không. Nàng xem Cố Ỷ là vật sở hữu của riêng mình. Đây là chấp niệm đến từ một ngàn năm dài đằng đẵng của nàng.
Nàng bị cưỡng chế đày xuống âm phủ, làm bạn với lũ quỷ nhưng nàng biết nàng đã bị ép ký một hôn ước. Chỉ cần có một củ cà rốt được treo phía trước, nàng cam tâm làm con lừa và ở âm phủ một ngàn năm.
Cố Ỷ thuộc về nàng, chỉ có thể thuộc về một mình nàng.
Chấp niệm ấy đã được chôn tận đáy lòng nàng suốt một ngàn năm. Nó quanh quẩn trong thâm tâm nàng trong vô số ngày đêm không hề ngừng nghỉ. Nó đã trở thành động lực duy nhất thúc đẩy nàng trở thành quỷ vương chốn âm phủ. Nàng muốn thoát khỏi âm phủ, lên được nhân gian và hưởng dụng cống phẩm độc thuộc về nàng.
Thế nhưng, Cố Ỷ đã dám bỏ rơi nàng, bỏ quên túi tóc – vật môi ước duy nhất giữa hai nàng - ở trên xe.
Khương Tố Ngôn không nổi giận là chuyện không thể nào. Nàng giận đến mức muốn phát điên. Vào thời điểm ấy, suýt chút nữa nàng đã thẳng tay kéo Cố Ỷ xuống âm phủ chung với mình. Khi đó, nàng gần như đã dùng hết mọi sức lực để khắc chế bản thân. Nàng đã ra lệnh cho gã tài xế tiếp tục lái xe về trước vì chỉ cần chiếc xe dừng lại trong phút chốc, nàng sợ bản thân sẽ không thể tiếp tục kiềm chế được cơn giận mà ra tay với cô.
Thế nhưng, khi Cố Ỷ thật sự bước đến đối diện nàng và hạ giọng nói câu xin lỗi. Khóe mắt của người con gái đó đỏ ửng trông rất đáng thương.
Khi đó, Khương Tố Ngôn bỗng mềm lòng đến lạ thường. Và khi cô nói với nàng ba chữ 'về nhà thôi!', quả thật nàng phải thừa nhận rằng nàng đã bị xúc động. Trái tim đã chết cách đây một ngàn năm của nàng, nàng cảm thấy nó đã bất thình lình nảy lên ngay tại thời điểm ấy.
Có lẽ nàng, đã thích cô một chút.
Không liên quan đến tình yêu cũng không phải tình thân, càng không phải tình bạn. Khương Tố Ngôn biết Cố Ỷ không yêu nàng và, tương tự, nàng cũng không thích Cố Ỷ. Hai nàng không yêu nhau. Cho dù hai nàng đã làm chuyện vợ chồng thân mật nhất thế gian, hai nàng cũng không có một chút tình yêu trong đó. Đó là khế ước, là điều lệ không thể không tuân thủ. Sự yêu thích của Khương Tố Ngôn chưa hẳn đã sâu sắc hơn sự ưa thích của con người đối với chó hay mèo nhưng quả thật nàng đã thích cô đôi chút.
Tựa như con người sẽ thích sự ấm áp của vầng thái dương vào mùa đông, sẽ thích hoa mọc khắp núi đồi vào mùa xuân...
Thích như vậy đó.
Khương Tố Ngôn nghĩ thế nên đã nắm tay của Cố Ỷ. Tay của người con gái này vừa mịn vừa mềm và ấm nóng. Khi cầm vào, nó cho nàng một cảm giác cực kỳ ấm áp. Đợi khi Cố Ỷ dùng lực kéo, nàng sẽ dựa thế đó mà đan chặt tay và đứng lên.
Khương Tố Ngôn nhìn nụ cười của Cố Ỷ dành cho nàng. Nụ cười ấy tràn đầy vẻ lấy lòng và xen lẫn tiếng thở phào nhẹ nhàng khó phát giác.
Nàng sẽ không thấy buồn bực vì những hành động nhỏ đó của cô. Ngược lại, nàng thấy chúng thú vị, thậm chí là đáng yêu.
Bởi vì Cố Ỷ sinh động. Từng cử chỉ, từng hành vi và từng biểu cảm của cô đều đang chứng tỏ: Cô là người sống.
Bản thân Cố Ỷ thở phào nhẹ nhõm khi thấy Khương Tố Ngôn đã trở lại bên cạnh cô. Điều đó biểu thị cho việc chuyện này triệt để chấm dứt. Nếu còn có lần sau, có khi Khương Tố Ngôn sẽ thật sự kéo cô xuống âm phủ.
Tuy câu chuyện của hai nàng đã được giải quyết êm đẹp nhưng không đồng nghĩa chuỗi sự việc tại căn hầm đã kết thúc bởi vì trước mặt hai nàng vẫn còn n tiểu quỷ chưa được xử lý. Cố Ỷ nhìn con đại quỷ và một đám tài xế xe buýt ăn mặc như người đang đứng sau lưng nó.
Khi ánh mắt của cô quét ngang, con đại quỷ nỗ lực thu nhỏ thân thể nó hết sức có thể. Thế nhưng, nó đã ăn quá nhiều, khổ người đã quá to lớn vốn không thể nào co nhỏ lại.
Cố Ỷ nhấc chân đi vài bước về hướng đám quỷ. Hiển nhiên, Khương Tố Ngôn cũng đi theo cô. Lũ quỷ vội vàng lùi dần về sau. Kẻ mà chúng sợ không phải Cố Ỷ mà là Khương Tố Ngôn đang đứng đằng sau. Giờ phút này, Cố Ỷ đã có lại cảm giác cáo mượn oai hùm trước đó. Có nàng cạnh bên, cảm giác an toàn cũng tăng vùn vụt hơn bình thường!
Tuy con đại quỷ đã cố co ro thân thể nhưng khi nó ngổi xổm, thân thể nó cũng đã cao bằng Cô Ỷ. Bây giờ tầm mắt của họ đang song song nhau. Cô gọi tên của con đại quỷ. Nó ngây ngô trả lời. Quả nhiên, nó chính là tên tài xế xe buýt 'đêm số 4' đã chết vì tai nạn giao thông trong lúc làm việc vào bảy năm trước.
Phải tán thưởng nó một câu vì nó đã thành công trong việc điều hành công ty xe buýt ma.
Trước đó, Cố Ỷ đẫ hỏi tên tài xế xe buýt kia nhưng nó không thể cho cô một đáp án hài lòng về tình huống hiện tại của cô đối với quỷ giới. Tuy nhiên, con đại quỷ trước mặt cô thì khác. Có lẽ, nó sẽ biết chút thông tin.
'Mày biết tao là ai không?'
Con đại quỷ tên Chu Mỗ sửng sốt, sau đó nhìn Khương Tố Ngôn, lại nhìn sang Cố Ỷ. Cuối cùng nó vẫn gật đầu và trả lời: 'Cố Ỷ'.
Đôi mắt của Cố Ỷ lóe lên vẻ kinh ngạc nhưng nhanh chóng biến mất. Cô quay đầu nhìn Khương Tố Ngôn. Nếu tên Chu Mỗ dám giờ trò 'lúc nãy cô đã tự nói tên cô cho tôi biết' trước mặt cô, cô sẽ lập tức bảo nàng nuốt ngay nó vào bụng.
Cố Ỷ nở nụ cười khoe tám cái răng trắng đúng chuẩn: 'Vì sao biết tao?'
Chu Mỗ ấp úng nhưng vẫn trả lời: 'Lũ quỷ ở Lễ Phong, chỉ cần là kẻ có chút bản lĩnh đều biết cô là ai. Nhất là kẻ chuyên chạy xe buýt như tôi, biết rất nhiều tin tức. Mọi con quỷ đều bàn tán về cô. Kẻ nào ăn được cô, kẻ đó sẽ mạnh nhất! Có, có khi sẽ mạnh hơn...vị luôn ở bên cạnh cô.' Khi nói câu cuối cùng, Chu Mỗ vội hạ mí mắt, lén nhìn Khương Tố Ngôn. Hình như nó sợ câu cuối cùng sẽ đắc tội với nàng. Không nói, không đắc tội cũng không sao hết. Dù sao tụi nó vẫn sẽ làm đồ ăn vặt cho nàng.
Cố Ỷ có vẻ hứng thú với những câu nói trước đó hơn: 'Tao nghĩ mày đã ăn không ít người rồi đúng không. Tại sao mày vẫn nghĩ việc ăn tao sẽ giúp mày mạnh hơn? Tao biết mệnh cách của tao không tốt, nhưng cũng không đến mức khiến mày muốn ăn tao để mạnh hơn vợ tao được.' Cô vừa nói vừa chỉ tay về phía nàng: 'Nàng là quỷ ngàn năm, chỉ cần ăn một mình tao là có thể bù đắp một ngàn năm công lực. Mày nghĩ điều đó khả thi?'
Cố Ỷ trào phúng Chu Mỗ. Nào ngờ, Chu Mỗ lại dứt khoát gật đầu khẳng định: 'Khả thi... cô thì khác, cô không giống những người khác, nói ra thì không thấy sự khác biệt. Cô rất thơm, thơm vô cùng...' Nó vừa nói vừa nuốt nước bọt: 'Chỉ cần ăn cô, thì cái gì cũng không sợ...'
'Tại sao?' Cố Ỷ trầm mặc nghiêm nghị. Tuy cô biết bản thân mình hút quỷ nhưng không nghĩ bản thân sẽ hút quỷ bằng cách đó. Huống chi, khi ba chữ 'cô rất thơm' xuất phát từ miệng của một con quỷ vừa béo vừa bụng phệ gớm ghiếc, điều đó thật khiến cô thấy ghê tởm.
Thế nhưng, cô vẫn muốn tiếp tục hỏi, hỏi rõ ràng lý do vì sao lũ quỷ cứ liên tục đến tìm cô như tre già măng mọc, không một ngày ngơi nghỉ.
Đối với vấn đề đó, Chu Mỗ lắc đầu: 'Tôi cũng không biết...'
Cuộc đàm luận đến đây đã không còn lý do tất yếu để tiếp tục. Dù Cố Ỷ cố gắng hỏi tiếp cũng không thu hoạch được gì. Trong đám quỷ này, nếu Chu Mỗ đã không biết, những con còn lại tất nhiên cũng không biết.
Cố Ỷ nhăn nhẹ mày, nhẹ nhàng nói: 'Lão bà, ăn hết bọn chúng đi.'
Cô vừa dứt lời, một đợt khí lạnh từ phía sau lưng ùa đến. Một tiếng 'vèo' cất lên, mười mấy dải lụa đỏ tản ra từ đằng sau lưng cô, chắn phía trước cô, nhanh chóng trói chặt lũ quỷ. Một lát sau, những dải lụa đỏ lại vèo rụt trở về.
Tiếng 'kẹt kẹt kẹt' vang lên phía sau lưng của Cố Ỷ. Cô không dám quay lại nhìn. Thậm chí, cô còn nghe tiếng thét chói tai của lũ quỷ đằng sau cách cô không xa. Một lát sau, không còn tiếng thét nào vang lên nữa giống như bị ai đó bịt miệng, ngay cả một âm tiết cũng không bị lọt ra ngoài.
Tuy nhiên, Cố Ỷ vẫn nghe được loáng thoáng đâu đó lời năn nỉ cầu xin của tên tài xế xe buýt: 'Tha cho tôi đi! Cầu xin cô! Tôi bị ép buộc!'
'Tôi chỉ muốn nhìn người nhà của tôi! Tôi cũng không muốn làm vậy! Tha cho tôi đi!' Từng tiếng nói cứ văng vẳng bên tai. Hiển nhiên chúng đều thuộc về những con quỷ vẫn chưa bị Khương Tố Ngôn ăn vào bụng. Cố Ỷ quay người lại, vừa lúc bắt gặp cảnh nàng đang ăn một con quỷ tài xế xe buýt. Nàng há miệng, môi đỏ dán vào đầu gã tài xế, sau đó một ngụm cắn xuống.
Cảnh tưởng thật kích thích bởi vì những gã tài xế này đều đang giả trang, nhìn chúng không giống quỷ. Thay vào đó, chúng càng giống người hơn. Ai nhìn thấy cảnh này chắc hẳn sẽ bủn rủn tay chân.
Thế nhưng, Cố Ỷ thì khác vì cô rất rõ ràng những thứ này là quỷ.
Bọn chúng đã nối giáo cho giặc. Có lẽ bọn chúng đã bị ép buộc nhưng hoặc nhiều hoặc ít bọn chúng đã dẫn nhiều người sống về cho tên Chu Mỗ trong suốt bảy năm qua.
Xét xử tội của bọn chúng không phải là công việc của Cố Ỷ nhưng người hiện thế lại không có cách nào định tội bọn chúng kể cả người đó là quan tòa. Thế giới của quỷ nên để quỷ đến giải quyết. Để Khương Tố Ngôn ăn bọn chúng chính là biện pháp tốt nhất.
Cố Ỷ không hề có một chút lòng trắc ẩn dành cho bọn chúng. Ngược lại, cô thấy chúng đáng đời. Vả lại, cô cũng không muốn cho chúng sự cảm thông. Cô bây giờ đã là Bồ Tát sang sông tự thân khó đảm bảo, chẳng lẽ còn dư sức để tội nghiệp đám quỷ? Huống chi bọn chúng vốn không đáng để thông cảm.
'Lúc tụi bây lừa gạt người ta lên xe buýt, có từng nghĩ họ cũng có người nhà không?'
Câu nói của Cố Ỷ vừa vang lên, không còn một con quỷ nào dám cầu xin tha thứ nữa. Không phải bọn chúng đã từ bỏ hy vọng mà chúng biết cầu xin Cô Ỷ cũng vô dụng. Chúng bắt đầu vùng vẫy nhưng vùng vẫy cũng vô dụng trước mặt của Khương Tố Ngôn. Một lát sau, nàng đã ăn xong bữa tiệc.
Món chính là đại quỷ Chu Mỗ vì nó đã làm quỷ được bảy năm. Nó còn là ông chủ công ty xe buýt ma nên hồn lực nó phong phú. Mặc dù nó không thể sánh bằng những đại quỷ dưới âm phủ nhưng hồn lực của nó cũng thuộc dạng dồi dào ở chốn dương gian. Trong khoảng thời gian ở dương gian của Khương Tố Ngôn, Chu Mỗ là con quỷ có nhiều hồn lực nhất mà nàng từng ăn. Những con tiểu quỷ còn lại xem như là bánh ngọt tráng miệng cho nàng. Tuy hồn lực của mỗi con đều ít ỏi nhưng nhiều con gộp lại cũng là một lượng đáng kể.
Bữa ăn này cũng là bữa ăn thịnh soạn nhất kể từ khi Khương Tố Ngôn đến dương gian.
Còn là một bữa tiệc đứng tự chọn vô cùng thịnh soạn.
Khương Tố Ngôn ăn xong, lau miệng và bước đến trước mặt Cố Ỷ: 'Nàng phải nghĩ cách bồi tội cho ta, không phải chỉ cần nói lời xin lỗi là xong chuyện.' Dứt lời, nàng chui vào bóng của Cố Ỷ, váy đỏ chậm rãi biến mất. Nhịp đập trái tim của cô bỗng chốc tăng nhanh sau khi cô nghe xong lời nói của nàng.
Việc báo đáp lần trước đã làm tay cô mỏi nhừ không nhấc lên nổi. Những bộ hán phục cũng đã khiến cô xót xa vô bờ.
Lần này...
Ước chừng, túi tiền tiếp tục bị xẹp xuống và ngón tay tiếp tục bị co cơ...
Sau khi lũ quỷ biến mất, đám người đã bớt lo lắng nhưng vẫn còn nhìn Cố Ỷ bằng ánh mắt sợ hãi rụt rè. Bởi vì họ biết nữ quỷ ở chung với họ mấy ngày qua là quỷ của Cố Ỷ.
Sau đó, Trương Gia Hào dẫn đội chạy đến và dẫn đám người trong hầm trú ẩn ra ngoài.
Kể từ khi bước ra khỏi căn hầm, chân đạp trên đất và mắt nhìn thấy ánh đèn xanh đỏ của xe cảnh sát, đám người đó mới chân chính cảm thấy mình sống sót. Bọn họ bắt đầu khóc. Tiếng khóc vang dội hơn cả lúc còn ở trong hầm. Giờ phút này, họ không cần lo gì cả, chỉ muốn khóc một trận cho hả dạ.
Tựa như tới tận bây giờ, bọn họ mới thật sự được cứu rỗi.