*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*nguồn: pinterest*
- -------------------------------
Cố Ỷ gửi định vị cho Trương Gia Hào. Nữ cảnh sát chở Cố Ỷ trên một xe. Trương Gia Hào sẽ đi chung với Lý Diễm Hồng trên một xe khác. Đi chung xe với Cố Ỷ còn có một nam cảnh sát. Hắn ngồi ghế sau cùng với cô.
Nữ cảnh sát nhiều lần nhìn Cố Ỷ thông qua kính chiếu hậu. Dường như chị ta có nhiều vấn đề muốn hỏi cô nhưng chị ta biết lúc này không phải thời điểm thích hợp.
Cục cảnh sát cách thành tây rất xa. Tuy giờ này không phải giờ cao điểm nhưng cũng phải một mất một khoảng thời gian chạy xe mới đến. Trời còn sớm nhưng Cố Ỷ đã rất đói bụng vì sáng giờ cô chưa kịp ăn gì. Trong khi đó, Khương Tố Ngôn đã no nê.
Viên cảnh sát bên cạnh đưa một thanh socola cho Cố Ỷ: 'Đã làm phiền cô cả ngày nay, nếu cô không chê thì ăn socola lót dạ, đợi chuyện này kết thúc, hãy đi ăn cơm.'
Đương nhiên, Cố Ỷ không chê. Cô nhận thanh socola, ăn mấy miếng đã hết sạch.
Xe đến nơi đã là 1h30 trưa, mặt trời đã lên đỉnh đầu chói chang cũng là lúc nóng nhất trong ngày. Đây là cũng thời điểm Khương Tố Ngôn không vui lòng ra ngoài nhất. Nàng chỉ muốn ỷ trong bóng của Cố Ỷ, không muốn làm gì.
Cố Ỷ bước xuống xe không bao lâu đã thấy Lý Diễm Hồng. Tạo hình của bà ta đúng tiêu chuẩn kẻ phạm tội với đôi tay bị còng phía trước. Cô do dự một hồi, sau đó đề nghị với Trương Gia Hào: 'Có thể mở còng tay cho bà ta không? Lý Nhân đã thành quỷ, em ấy không biết chuyện mà mẹ em đã làm. Nếu Lý Diễm Hồng đị gặp em ấy với hình dáng này, nói không tốt cho em.'
Trương Gia Hào im lặng suy nghĩ. Cố Ỷ nói tiếp: 'Xin anh tin tưởng tôi. Lý Diễm Hồng chắc chắn sẽ không chạy trốn bởi vì thi thể con gái bà ta còn đang ở dưới sông. Nếu không sự trợ giúp của cảnh sát, bà ta không thể tìm được. Chỉ cần điểm này thôi đủ để Lý Diễm Hồng không bỏ chạy.'
Trương Gia Hào thở dài, lấy ra chìa khóa từ trong túi và tháo còng tay cho Lý Diễm Hồng. Cảnh sát đứng tại chỗ, chỉ có Cố Ỷ và Lý Diễm Hồng đi về hướng gầm cầu.
Lý Diễm Hồng chưa bước vào gầm cầu đã thấy con gái bà ta ở đó. Lý Nhân đang đứng cửa gầm cầu. Trước mặt em là ánh dương rực rỡ, sau lưng là gầm cầu u ám. Lý Diễm Hồng bật khóc, lệ rơi như mưa, giọng run rẩy gọi Lý Nhân: 'Nhân Nhân...'
Lý Nhân vội vàng từ cửa gầm cầu nhào ra ngoài. Thân ảnh của em bước vào ánh mặt trời nóng bỏng. Ánh nắng thiêu đốt toàn thân em nhưng em không thấy đau đớn vì ngay khoảng khắc này em chỉ muốn được nhào vào cái ôm ấm áp của mẹ.
Đáng tiếc, Lý Diễm Hồng không thể ôm được em. Hai mẹ con, người dương kẻ âm, âm dương cách biệt, muốn ôm nhưng không thể.
Đôi tay của Lý Diễm Hồng xuyên qua Nhân Nhân. Điều đó khiến Lý Diễm Hồng ngẩn người. Không có quỷ nhập thân, bà ta không thể chạm vào quỷ nhưng bà ta vẫn nhìn thấy Nhân Nhân vì đó là di chứng của việc bị ác quỷ nhập.
Cố Ỷ chứng kiến cảnh tượng mẹ con đầy thương tâm kia, không đành lòng nên đã khẩn cầu Khương Tố Ngôn: 'Tôi muốn giúp em ấy, lão bà...cầu xin cô.'
Khương Tố Ngôn đáp: 'Ta cũng phải tính luôn việc này.'
'Được' Cố Ỷ không biết Khương Tố Ngôn muốn cái gì nhưng nàng đã lên tiếng, cô đành đồng ý vì cô biết nàng sẽ không hại mình. Sương đen chậm rãi tràn ra, lan đến hai mẹ con Lý Diễm Hồng, sau đó quấn quanh họ.
Hồn lực của Khương Tố Ngôn quá mạnh mẽ đủ giúp nàng ảnh hưởng đến thực tại. Nàng không cần ngoại lực cũng có thể giúp mẹ con Lý Diễm Hồng ôm nhau, không cần phù chú 'hiện hình' như Cố Ỷ cũng có thể khiến người bình thường thấy được quỷ.
Thân thể của Lý Nhân bị đốt cháy dưới ánh nắng như ả ác quỷ. Lý Diễm Hồng vội ôm lấy em, lấy thân che cho em khỏi sự thiêu đốt của mặt trời, cố gắng bảo vệ con gái mình khỏi những tổn thương. Đây là việc mà Lý Diễm Hỗng đã không thể làm vào hôm Nhân Nhân mất tích.
Vào vô số đêm mất ngủ, Lý Diễm Hồng luôn nghĩ nếu như bà ta bảo vệ tốt Nhân Nhân, nếu như bà ta luôn để Nhân Nhân ngay bên cạnh, bà ta nhất định sẽ không để em xảy ra chuyện. Dù tính mạng không còn, bà ta cũng không để Nhân Nhân chịu tổn thương.
Lý Diễm Hồng hạnh phúc ôm chặt Nhân Nhân như ôm cả thế giới vào lòng. Bà ta là một người mẹ đơn thân nên Nhân Nhân chính là tất cả của bà ta, là toàn bộ thế giới. Không có Nhân Nhân, bà ta chẳng còn gì. Đứa con bé bỏng chính là trụ cột trong sinh mạng của bà ta, là toàn bộ hy vọng.
Thế nhưng, thế giới của Lý Diễm Hồng đã bị người ta cướp đi.
Lý Diễm Hồng nâng niu gương mặt Nhân Nhân. Bà ta chưa từng thấy con gái mình lạnh giá như thế này. Khuôn mặt em không huyết sắc, một hơi ấm cũng không có, chỉ có nước lạnh băng. Khoảng cách hai mẹ con quá gần đủ để Lý Diễm Hồng ngửi được mùi tanh của nước sông trên người của Nhân Nhân.
Nhân Nhân nhìn Lý Diễm Hồng ôm mặt mình, nhìn ánh mắt của mẹ đang nhìn mình. Nước từ tóc em men theo gương mặt rơi vào tay mẹ. Giờ phút này, Nhân Nhân rất muốn lùi lại.
Tuy nhiên, Lý Diễm Hồng không muốn em rời khỏi vòng tay mình. Bà ta ôm chặt Nhân Nhân hơn: 'Nhân Nhân...Nhân Nhân của mẹ...' Nhân Nhân bật khóc khi nghe tiếng gọi của Lý Diễm Hồng. Em dựa sát vào lòng mẹ mặc kệ những giọt nước không ngừng rơi ra từ thân thể: 'Mẹ ơi, mẹ ơi, con sợ lắm! Nơi đó vừa lạnh vừa tối, con sợ lắm! Con rất nhớ mẹ!'
Lý Diễm Hồng khóc theo Nhân Nhân. Nước mắt của bà ta rơi vào tóc em hòa vào giọt nước trên người em: 'Mẹ xin lỗi, do mẹ đến trễ, do mẹ không đúng, bây giờ mẹ mới đến.'
Hai mẹ con khóc thật lâu. Nhân Nhân dịu dàng nói: 'Mẹ ơi, cám ơn mẹ đã đến đây gặp con...'
Lý Diễm Hồng lau nước mắt, xoa đầu Nhân Nhân: 'Đứa con ngốc nghếch, nói khờ cái gì vậy. Mẹ xin lỗi con mới phải, mẹ đến trễ... xin lỗi Nhân Nhân.'
Cố Ỷ muốn đi ra xa để không gian riêng tư cho hai mẹ con nhưng đã bị Nhân Nhân gọi lại: 'Chị ơi...' Cô quay lại nhìn Nhân Nhân. Em cười tươi nhìn cô, lệ lại rơi. Biểu cảm hoàn toàn giống hệt như nữ quỷ khi ôm được đứa con vào lòng.
'Cám ơn chị, em đã về nhà.'
Cố Ỷ phất tay áo ý bảo không có gì nhưng câu nói kế tiếp của Nhân Nhân đã khiến Cố Ỷ phải ngây người vì ngạc nhiên.
'Em xin lỗi chị, em không để đưa hồn lực cho chị, hồn lực mẹ em quá mỏng manh, em không muốn mẹ em chết...Em phải đưa hồn lực cho mẹ em.'
Cố Ỷ cười rạng rỡ đáp: 'Không có gì.'
Từ lúc đầu, cô đã không muốn nửa hồn lực còn lại của Nhân Nhân. Em cho Lý Diễm Hồng cũng tốt vì hồn lực của bà ta còn quá ít, bị ả kia ăn hết lần này đến lần khác. Bà ta sống được bao lâu còn là một ẩn số vì trường hợp người chết vì hết hồn lực trên thế gian này có quá nhiều. Quyển nhập môn cho người mới cũng đề cập không ít trường hợp tương tự.
'Cám ơn chị.'
Thời gian trùng phùng hạnh phúc vốn luôn ngẳn ngủi. Thật ra, Nhân Nhân cũng không thể kiên trì lâu được nữa. Quỷ muốn lưu lại trên thế gian phải chấp nhận tiêu hao hồn lực. Nhân Nhân chỉ còn lại một nửa hồn lực, còn phải lưu lại đây chờ đợi trùng phùng, sớm muộn gì em cũng sẽ bị tiêu hao hết hồn lực. Em vừa lao ra ánh mặt trời và bị ánh nắng thiêu đốt vốn đã bị tổn thất một ít hồn lực. Vì vậy, em không muốn tiếp tục lãng phí.
Sau khi tỏ lòng biết ơn đối với Cố Ỷ, Nhân Nhân đã quay lại nhìn mẹ em và cười đáng yêu: 'Cảm ơn mẹ, có thể trở thành con gái của mẹ, con thấy mình rất may mắn. Vào giây phút cuối cùng này, được gặp lại mẹ, con thấy rất thỏa mãn.'
Lý Diễm Hồng ý thức được điều gì đó nên vội lắc đầu níu kéo: 'Đừng đi! Nhân Nhân đừng đi! Đừng rời bỏ mẹ!'
Nhân Nhân không nói thêm lời nào. Một lát sau, em biến thành từng điểm sáng.
Lý Diễm Hồng ôm chặt lấy em đến khi ôm vào hư không. Bà ta ngẩng đầu nhìn những điểm sáng. Những điểm sáng ấy bắt đầu bao quanh và dần dần dung nhập vào thân thể của Lý Diễm Hồng để nuôi dưỡng hồn phách đang dần khô cạn của bà ta. Hồn phách bà ta giờ đây tựa như một dòng sông cạn khô một lần nữa được rót đầy nước. Thế nhưng, Lý Diễm Hồng không muốn điều đó. Bà ta giơ ta muốn tiếp lấy những điểm sáng nhưng không thể. Bà ta chản nản quỳ xuống đất, gọi tên em: 'Nhân Nhân...'
Cố Ỷ thở dài than thở. Thật ra cô vốn chưa dẫn Nhân Nhân về nhà của em, nhà theo nghĩa vật lý hẳn là ngôi nhà mà Nhân Nhân và Lý Diễm Hồng sinh sống nhưng Nhân Nhân đã hoàn thành tâm nguyện. Em thỏa mãn rời khỏi nhân gian. Bởi vì, đối với em, nhà xưa nay không phải ngôi nhà họ đang sống mà là được trở về bên cạnh Lý Diễm Hồng.
Đợi sau khi hồn lực của Nhân Nhân dung nhập hết vào thân thể của Lý Diễm Hồng, Cố Ỷ mới bước đến gần vỗ vai bà ta: 'Đi thôi, chúng ta dẫn Nhân Nhân về nhà, thi thể của Nhân Nhân vẫn còn dưới đáy sông.'
Lý Diễm Hồng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Cố Ỷ, sau đó gật đầu. Bà ta nhẹ giọng nói: 'Cảm ơn.' sau đó vội vàng đứng dậy. Cố Ỷ không đáp lại, chỉ dẫn bà ta đến vị trí mà trước đó Nhân Nhân đã chỉ cô. Trương Gia Hào cũng dẫn cả đội đi theo.
Trương Gia Hào đến gần Lý Diễm Hồng và còng tay bà ta lại, sau đó lấy bộ đàm bắt đầu hò hét huy động nhân viên.
Ngay lúc Cố Ỷ nói địa điểm là con sông bên thành tây, Trương Gia Hào đã liên lạc với nhân viên bên này để chuẩn bị. Bọn họ ở cách đó không xa nên việc vớt thi thể của Nhân Nhấn diễn ra rất nhanh. Chẳng bao lâu, thi thể em đã được vớt lên.
Đó là một cái bao bố màu vàng, miệng bao bị cột chặt bởi dây thừng.
Sau khi nhân viên chuyên nghiệp mở bao ra, dù Cố Ỷ đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn phải hoảng hốt thét lên. Do cái túi đã ngâm trong nước sông quá lâu nên thi thể đã không còn dáng vẻ vốn có của Nhân Nhân. Tình trạng thi thể quá thê thảm khiến Cố Ỷ muốn nôn mửa.
Cô đã như vậy huống chi mẹ của Nhân Nhân – Lý Diễm Hồng.
Khi nhìn thấy cái bao bố, Lý Diễm Hồng lập tức kích động muốn tiến gần hơn nhưng đã bị hai cảnh sát kề sát ngăn lại. Lý Diễm Hồng không thể khống chế được bản thân. Bà ta muốn nhào tới cái bao. Cảnh sát phải tốn rất nhiều sức lực mới cản được bà ta.
Ngoài Lý Diễm Hồng, vẫn còn một kẻ khác được dẫn đến hiện trường. Kẻ đó chính là tên nam sinh đã bị Cố Ỷ lôi đến cục cảnh sát – Vĩ Vĩ. Nó bị còng tay và lôi đến đây để xác nhận hiện trường.
Khi nhìn thấy Vĩ Vĩ, Lý Diễm Hồng đột nhiên bình tĩnh lại. Vẻ bình tĩnh của bà ta đến quá đột ngột nhưng đôi mắt đã tràn đầy nỗi căm hận. Bà ta đã giết hai đứa, một đứa bị thương nhưng chủ mưu vẫn chưa bị phát hiện, vẫn còn mạnh khỏe mà đứng đây. Đổi lại là người khác, ai sẽ cam tâm buông tay?
Cảnh tượng ấy nằm trọn vào tầm mắt của Cố Ỷ. Đây có lẽ là sự yên tĩnh trước phong ba.
- -------------------
Tác giả:
Lý Diễm Hồng: Không dễ kết thúc tại đây.
- ----------------------
CHÚC MỪNG NĂM MỚI 2024!
Mến chúc quý độc giả dễ thương của tui đây:
Năm mới năm may
Một năm đủ đầy
Lộc đến đầy tay
Hạnh phúc bủa vây
Gia đình sum vầy
Tình nhân vẫy tay
Nụ hôn nồng cháy cháy cháy!
Thân mến
Lạc Văn
*nguồn: pinterest*
- -------------------------------
Cố Ỷ gửi định vị cho Trương Gia Hào. Nữ cảnh sát chở Cố Ỷ trên một xe. Trương Gia Hào sẽ đi chung với Lý Diễm Hồng trên một xe khác. Đi chung xe với Cố Ỷ còn có một nam cảnh sát. Hắn ngồi ghế sau cùng với cô.
Nữ cảnh sát nhiều lần nhìn Cố Ỷ thông qua kính chiếu hậu. Dường như chị ta có nhiều vấn đề muốn hỏi cô nhưng chị ta biết lúc này không phải thời điểm thích hợp.
Cục cảnh sát cách thành tây rất xa. Tuy giờ này không phải giờ cao điểm nhưng cũng phải một mất một khoảng thời gian chạy xe mới đến. Trời còn sớm nhưng Cố Ỷ đã rất đói bụng vì sáng giờ cô chưa kịp ăn gì. Trong khi đó, Khương Tố Ngôn đã no nê.
Viên cảnh sát bên cạnh đưa một thanh socola cho Cố Ỷ: 'Đã làm phiền cô cả ngày nay, nếu cô không chê thì ăn socola lót dạ, đợi chuyện này kết thúc, hãy đi ăn cơm.'
Đương nhiên, Cố Ỷ không chê. Cô nhận thanh socola, ăn mấy miếng đã hết sạch.
Xe đến nơi đã là 1h30 trưa, mặt trời đã lên đỉnh đầu chói chang cũng là lúc nóng nhất trong ngày. Đây là cũng thời điểm Khương Tố Ngôn không vui lòng ra ngoài nhất. Nàng chỉ muốn ỷ trong bóng của Cố Ỷ, không muốn làm gì.
Cố Ỷ bước xuống xe không bao lâu đã thấy Lý Diễm Hồng. Tạo hình của bà ta đúng tiêu chuẩn kẻ phạm tội với đôi tay bị còng phía trước. Cô do dự một hồi, sau đó đề nghị với Trương Gia Hào: 'Có thể mở còng tay cho bà ta không? Lý Nhân đã thành quỷ, em ấy không biết chuyện mà mẹ em đã làm. Nếu Lý Diễm Hồng đị gặp em ấy với hình dáng này, nói không tốt cho em.'
Trương Gia Hào im lặng suy nghĩ. Cố Ỷ nói tiếp: 'Xin anh tin tưởng tôi. Lý Diễm Hồng chắc chắn sẽ không chạy trốn bởi vì thi thể con gái bà ta còn đang ở dưới sông. Nếu không sự trợ giúp của cảnh sát, bà ta không thể tìm được. Chỉ cần điểm này thôi đủ để Lý Diễm Hồng không bỏ chạy.'
Trương Gia Hào thở dài, lấy ra chìa khóa từ trong túi và tháo còng tay cho Lý Diễm Hồng. Cảnh sát đứng tại chỗ, chỉ có Cố Ỷ và Lý Diễm Hồng đi về hướng gầm cầu.
Lý Diễm Hồng chưa bước vào gầm cầu đã thấy con gái bà ta ở đó. Lý Nhân đang đứng cửa gầm cầu. Trước mặt em là ánh dương rực rỡ, sau lưng là gầm cầu u ám. Lý Diễm Hồng bật khóc, lệ rơi như mưa, giọng run rẩy gọi Lý Nhân: 'Nhân Nhân...'
Lý Nhân vội vàng từ cửa gầm cầu nhào ra ngoài. Thân ảnh của em bước vào ánh mặt trời nóng bỏng. Ánh nắng thiêu đốt toàn thân em nhưng em không thấy đau đớn vì ngay khoảng khắc này em chỉ muốn được nhào vào cái ôm ấm áp của mẹ.
Đáng tiếc, Lý Diễm Hồng không thể ôm được em. Hai mẹ con, người dương kẻ âm, âm dương cách biệt, muốn ôm nhưng không thể.
Đôi tay của Lý Diễm Hồng xuyên qua Nhân Nhân. Điều đó khiến Lý Diễm Hồng ngẩn người. Không có quỷ nhập thân, bà ta không thể chạm vào quỷ nhưng bà ta vẫn nhìn thấy Nhân Nhân vì đó là di chứng của việc bị ác quỷ nhập.
Cố Ỷ chứng kiến cảnh tượng mẹ con đầy thương tâm kia, không đành lòng nên đã khẩn cầu Khương Tố Ngôn: 'Tôi muốn giúp em ấy, lão bà...cầu xin cô.'
Khương Tố Ngôn đáp: 'Ta cũng phải tính luôn việc này.'
'Được' Cố Ỷ không biết Khương Tố Ngôn muốn cái gì nhưng nàng đã lên tiếng, cô đành đồng ý vì cô biết nàng sẽ không hại mình. Sương đen chậm rãi tràn ra, lan đến hai mẹ con Lý Diễm Hồng, sau đó quấn quanh họ.
Hồn lực của Khương Tố Ngôn quá mạnh mẽ đủ giúp nàng ảnh hưởng đến thực tại. Nàng không cần ngoại lực cũng có thể giúp mẹ con Lý Diễm Hồng ôm nhau, không cần phù chú 'hiện hình' như Cố Ỷ cũng có thể khiến người bình thường thấy được quỷ.
Thân thể của Lý Nhân bị đốt cháy dưới ánh nắng như ả ác quỷ. Lý Diễm Hồng vội ôm lấy em, lấy thân che cho em khỏi sự thiêu đốt của mặt trời, cố gắng bảo vệ con gái mình khỏi những tổn thương. Đây là việc mà Lý Diễm Hỗng đã không thể làm vào hôm Nhân Nhân mất tích.
Vào vô số đêm mất ngủ, Lý Diễm Hồng luôn nghĩ nếu như bà ta bảo vệ tốt Nhân Nhân, nếu như bà ta luôn để Nhân Nhân ngay bên cạnh, bà ta nhất định sẽ không để em xảy ra chuyện. Dù tính mạng không còn, bà ta cũng không để Nhân Nhân chịu tổn thương.
Lý Diễm Hồng hạnh phúc ôm chặt Nhân Nhân như ôm cả thế giới vào lòng. Bà ta là một người mẹ đơn thân nên Nhân Nhân chính là tất cả của bà ta, là toàn bộ thế giới. Không có Nhân Nhân, bà ta chẳng còn gì. Đứa con bé bỏng chính là trụ cột trong sinh mạng của bà ta, là toàn bộ hy vọng.
Thế nhưng, thế giới của Lý Diễm Hồng đã bị người ta cướp đi.
Lý Diễm Hồng nâng niu gương mặt Nhân Nhân. Bà ta chưa từng thấy con gái mình lạnh giá như thế này. Khuôn mặt em không huyết sắc, một hơi ấm cũng không có, chỉ có nước lạnh băng. Khoảng cách hai mẹ con quá gần đủ để Lý Diễm Hồng ngửi được mùi tanh của nước sông trên người của Nhân Nhân.
Nhân Nhân nhìn Lý Diễm Hồng ôm mặt mình, nhìn ánh mắt của mẹ đang nhìn mình. Nước từ tóc em men theo gương mặt rơi vào tay mẹ. Giờ phút này, Nhân Nhân rất muốn lùi lại.
Tuy nhiên, Lý Diễm Hồng không muốn em rời khỏi vòng tay mình. Bà ta ôm chặt Nhân Nhân hơn: 'Nhân Nhân...Nhân Nhân của mẹ...' Nhân Nhân bật khóc khi nghe tiếng gọi của Lý Diễm Hồng. Em dựa sát vào lòng mẹ mặc kệ những giọt nước không ngừng rơi ra từ thân thể: 'Mẹ ơi, mẹ ơi, con sợ lắm! Nơi đó vừa lạnh vừa tối, con sợ lắm! Con rất nhớ mẹ!'
Lý Diễm Hồng khóc theo Nhân Nhân. Nước mắt của bà ta rơi vào tóc em hòa vào giọt nước trên người em: 'Mẹ xin lỗi, do mẹ đến trễ, do mẹ không đúng, bây giờ mẹ mới đến.'
Hai mẹ con khóc thật lâu. Nhân Nhân dịu dàng nói: 'Mẹ ơi, cám ơn mẹ đã đến đây gặp con...'
Lý Diễm Hồng lau nước mắt, xoa đầu Nhân Nhân: 'Đứa con ngốc nghếch, nói khờ cái gì vậy. Mẹ xin lỗi con mới phải, mẹ đến trễ... xin lỗi Nhân Nhân.'
Cố Ỷ muốn đi ra xa để không gian riêng tư cho hai mẹ con nhưng đã bị Nhân Nhân gọi lại: 'Chị ơi...' Cô quay lại nhìn Nhân Nhân. Em cười tươi nhìn cô, lệ lại rơi. Biểu cảm hoàn toàn giống hệt như nữ quỷ khi ôm được đứa con vào lòng.
'Cám ơn chị, em đã về nhà.'
Cố Ỷ phất tay áo ý bảo không có gì nhưng câu nói kế tiếp của Nhân Nhân đã khiến Cố Ỷ phải ngây người vì ngạc nhiên.
'Em xin lỗi chị, em không để đưa hồn lực cho chị, hồn lực mẹ em quá mỏng manh, em không muốn mẹ em chết...Em phải đưa hồn lực cho mẹ em.'
Cố Ỷ cười rạng rỡ đáp: 'Không có gì.'
Từ lúc đầu, cô đã không muốn nửa hồn lực còn lại của Nhân Nhân. Em cho Lý Diễm Hồng cũng tốt vì hồn lực của bà ta còn quá ít, bị ả kia ăn hết lần này đến lần khác. Bà ta sống được bao lâu còn là một ẩn số vì trường hợp người chết vì hết hồn lực trên thế gian này có quá nhiều. Quyển nhập môn cho người mới cũng đề cập không ít trường hợp tương tự.
'Cám ơn chị.'
Thời gian trùng phùng hạnh phúc vốn luôn ngẳn ngủi. Thật ra, Nhân Nhân cũng không thể kiên trì lâu được nữa. Quỷ muốn lưu lại trên thế gian phải chấp nhận tiêu hao hồn lực. Nhân Nhân chỉ còn lại một nửa hồn lực, còn phải lưu lại đây chờ đợi trùng phùng, sớm muộn gì em cũng sẽ bị tiêu hao hết hồn lực. Em vừa lao ra ánh mặt trời và bị ánh nắng thiêu đốt vốn đã bị tổn thất một ít hồn lực. Vì vậy, em không muốn tiếp tục lãng phí.
Sau khi tỏ lòng biết ơn đối với Cố Ỷ, Nhân Nhân đã quay lại nhìn mẹ em và cười đáng yêu: 'Cảm ơn mẹ, có thể trở thành con gái của mẹ, con thấy mình rất may mắn. Vào giây phút cuối cùng này, được gặp lại mẹ, con thấy rất thỏa mãn.'
Lý Diễm Hồng ý thức được điều gì đó nên vội lắc đầu níu kéo: 'Đừng đi! Nhân Nhân đừng đi! Đừng rời bỏ mẹ!'
Nhân Nhân không nói thêm lời nào. Một lát sau, em biến thành từng điểm sáng.
Lý Diễm Hồng ôm chặt lấy em đến khi ôm vào hư không. Bà ta ngẩng đầu nhìn những điểm sáng. Những điểm sáng ấy bắt đầu bao quanh và dần dần dung nhập vào thân thể của Lý Diễm Hồng để nuôi dưỡng hồn phách đang dần khô cạn của bà ta. Hồn phách bà ta giờ đây tựa như một dòng sông cạn khô một lần nữa được rót đầy nước. Thế nhưng, Lý Diễm Hồng không muốn điều đó. Bà ta giơ ta muốn tiếp lấy những điểm sáng nhưng không thể. Bà ta chản nản quỳ xuống đất, gọi tên em: 'Nhân Nhân...'
Cố Ỷ thở dài than thở. Thật ra cô vốn chưa dẫn Nhân Nhân về nhà của em, nhà theo nghĩa vật lý hẳn là ngôi nhà mà Nhân Nhân và Lý Diễm Hồng sinh sống nhưng Nhân Nhân đã hoàn thành tâm nguyện. Em thỏa mãn rời khỏi nhân gian. Bởi vì, đối với em, nhà xưa nay không phải ngôi nhà họ đang sống mà là được trở về bên cạnh Lý Diễm Hồng.
Đợi sau khi hồn lực của Nhân Nhân dung nhập hết vào thân thể của Lý Diễm Hồng, Cố Ỷ mới bước đến gần vỗ vai bà ta: 'Đi thôi, chúng ta dẫn Nhân Nhân về nhà, thi thể của Nhân Nhân vẫn còn dưới đáy sông.'
Lý Diễm Hồng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Cố Ỷ, sau đó gật đầu. Bà ta nhẹ giọng nói: 'Cảm ơn.' sau đó vội vàng đứng dậy. Cố Ỷ không đáp lại, chỉ dẫn bà ta đến vị trí mà trước đó Nhân Nhân đã chỉ cô. Trương Gia Hào cũng dẫn cả đội đi theo.
Trương Gia Hào đến gần Lý Diễm Hồng và còng tay bà ta lại, sau đó lấy bộ đàm bắt đầu hò hét huy động nhân viên.
Ngay lúc Cố Ỷ nói địa điểm là con sông bên thành tây, Trương Gia Hào đã liên lạc với nhân viên bên này để chuẩn bị. Bọn họ ở cách đó không xa nên việc vớt thi thể của Nhân Nhấn diễn ra rất nhanh. Chẳng bao lâu, thi thể em đã được vớt lên.
Đó là một cái bao bố màu vàng, miệng bao bị cột chặt bởi dây thừng.
Sau khi nhân viên chuyên nghiệp mở bao ra, dù Cố Ỷ đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn phải hoảng hốt thét lên. Do cái túi đã ngâm trong nước sông quá lâu nên thi thể đã không còn dáng vẻ vốn có của Nhân Nhân. Tình trạng thi thể quá thê thảm khiến Cố Ỷ muốn nôn mửa.
Cô đã như vậy huống chi mẹ của Nhân Nhân – Lý Diễm Hồng.
Khi nhìn thấy cái bao bố, Lý Diễm Hồng lập tức kích động muốn tiến gần hơn nhưng đã bị hai cảnh sát kề sát ngăn lại. Lý Diễm Hồng không thể khống chế được bản thân. Bà ta muốn nhào tới cái bao. Cảnh sát phải tốn rất nhiều sức lực mới cản được bà ta.
Ngoài Lý Diễm Hồng, vẫn còn một kẻ khác được dẫn đến hiện trường. Kẻ đó chính là tên nam sinh đã bị Cố Ỷ lôi đến cục cảnh sát – Vĩ Vĩ. Nó bị còng tay và lôi đến đây để xác nhận hiện trường.
Khi nhìn thấy Vĩ Vĩ, Lý Diễm Hồng đột nhiên bình tĩnh lại. Vẻ bình tĩnh của bà ta đến quá đột ngột nhưng đôi mắt đã tràn đầy nỗi căm hận. Bà ta đã giết hai đứa, một đứa bị thương nhưng chủ mưu vẫn chưa bị phát hiện, vẫn còn mạnh khỏe mà đứng đây. Đổi lại là người khác, ai sẽ cam tâm buông tay?
Cảnh tượng ấy nằm trọn vào tầm mắt của Cố Ỷ. Đây có lẽ là sự yên tĩnh trước phong ba.
- -------------------
Tác giả:
Lý Diễm Hồng: Không dễ kết thúc tại đây.
- ----------------------
CHÚC MỪNG NĂM MỚI 2024!
Mến chúc quý độc giả dễ thương của tui đây:
Năm mới năm may
Một năm đủ đầy
Lộc đến đầy tay
Hạnh phúc bủa vây
Gia đình sum vầy
Tình nhân vẫy tay
Nụ hôn nồng cháy cháy cháy!
Thân mến
Lạc Văn