• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Ái Hoa cảnh giác nhìn người đang đứng bên ngoài, cậu chỉ dám để cánh cửa hé ra một chút, đủ để người bên ngoài nhìn thấy mình chứ không mở to hết cỡ.

“Sao ngươi lại ở đây?”

Hà Chí Tinh bị phản ứng của cậu chọc cười, phất tay để hộ vệ lui về sau một đoạn xa hơn.

“Ta phụng mệnh của Vương gia, tới đây hộ tống Thế tử vào cung.”

“Ngươi muốn mang Hiên nhi rời khỏi đây để tiến cung á?”. Lý Ái Hoa nghe Hà Chí Tinh nói xong, tâm tình lập tức trở nên căng thẳng. Cậu nghe người ta đồn rằng, trong cung nơi nào cũng tràn đầy cạm bẫy, nguy hiểm. Hiên nhi chỉ mới 3 tuổi, làm sao có thể đối mặt với những thứ kinh khủng đó đây?

Hà Chí Tinh đứng bên ngoài, bị Lý Ái Hoa chặn cửa cũng không tức giận. Nhìn thần sắc cậu thay đổi liên tục, Hà Chí Tinh khó khăn lắm mới không cười ra tiếng.

Sao trên đời lại có người đơn giản như vậy nhỉ? Nghĩ cái gì đều viết hết lên mặt rồi.

“Không được… Ta làm sao để tin ngươi có nói dối hay không? Nhỡ ngươi làm gì đó gây hại cho Hiên nhi thì ta biết phải ăn nói với tiểu Hi như thế nào đây?”

“Lý công tử, đêm hôm đó ngươi đã gặp ta ở trong phủ Duệ vương rồi đúng không? Đây không phải là minh chứng đáng tin cậy nhất rồi sao?”

“Nhưng…nhưng mà…”

“Lý công tử yên tâm, ta đưa Thế tử đi như thế nào thì lúc trở về vẫn sẽ y nguyên như thế”. Nhìn ra được sự do dự của cậu, Hà Chí Tinh giơ ra thẻ bài của Duệ vương, chắc nịch đảm bảo. Có Hoàng thượng cẩn thận dặn dò thêm lần hai, có cho hắn một trăm lá gan cũng không dám đụng đến một sợi tóc của tiểu Thế tử.

Lý Ái Hoa nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hà Chí Tinh, lại nhớ đến lời nói trước khi rời đi của Hạ Minh Triết, cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, mở cửa cho Hà Chí Tinh vào trong.

Hai đứa bé Cố Minh Hiên và Giang Quỳnh đã chơi xong từ lâu, ngay khi biết được Cố Hi đã bị người khác đưa đi, Cố Minh Hiên buồn ra mặt. Giang Quỳnh im lặng ngồi bên cạnh, không biết nói gì để an ủi bé. Chỉ có Lý Ái Hoa vẫn thường xuyên chạy lên lầu để theo dõi tình hình của Giang Hữu Lâm.

“Hiên nhi, lại đây nào”. Lý Ái Hoa vẫy tay, Cố Minh Hiên thấy là Hoa thúc thúc gọi thì nhanh nhẹn nhảy từ trên ghế xuống để tới chỗ cậu.

“Hoa thúc thúc, làm sao vậy?”

“Hiên nhi, con có muốn tới chỗ cha không?”

Cố Minh Hiên nghe Lý Ái Hoa nói xong, ngay lập tức trả lời: “Có ạ!”

“Nếu vậy thì con phải ngoan ngoãn đi cùng người này, có được không?”

Hà Chí Tinh nhìn ngón tay đang chỉ về phía mình, trong lòng không rõ là tư vị gì. Từ trước đến giờ chưa từng có ca nhi nào lại đối xử với hắn như vậy, cứ như là đối thủ truyền kiếp của nhau, đến tên cũng chả muốn gọi thẳng, cũng may là không còn dùng từ nam nhân thối như trước nữa.

Thật ra thì Lý Ái Hoa cũng không hẳn là ghét cay ghét đắng Hà Chí Tinh, đơn giản là vì Hà Chí Tinh có liên quan đến Hạ Minh Triết nên bị cậu ghét lây mà thôi.1

Cố Minh Hiên nhìn theo cánh tay của Lý Ái Hoa, thấy Hà Chí Tinh đang nở nụ cười thân thiện với mình liền ngay lập tức gật đầu, nói: “Dạ được. Thúc Thúc, chúng ta đi luôn được không? Hiên nhi muốn gặp cha thật nhanh.”

“Được chứ”. Hà Chí Tinh hài lòng gật đầu, ít ra thì tiểu ca nhi còn rất hiểu chuyện, không có gây thêm khó dễ cho hắn. Có lời của cậu, tiểu Thế tử sẽ không quá bài xích bọn họ.

Trước khi lên xe, Cố Minh Hiên nhớ tới bạn nhỏ vừa mới chơi đùa cùng mình, bé kéo tay áo Hà Chí Tinh rồi chỉ về phía Giang Quỳnh đang im lặng đứng sau cánh cửa, nói:

“Thúc thúc, chúng ta có thể đưa Giang Quỳnh ca ca theo không?”

“Thế tử muốn để đứa bé ấy đi cùng với chúng ta?”. Hà Chí Tinh nhìn về hướng Cố Minh Hiên chỉ tay, thấy là một hài tử lạ mặt thì hỏi lại.

“Đúng vậy, Hiên nhi đi rồi, Giang Quỳnh ca ca sẽ rất buồn chán. Hoa thúc thúc còn phải chăm sóc đệ đệ trên lầu, Hiên nhi đã hứa phải chăm sóc cho Giang Quỳnh ca ca thật tốt, vậy nên hãy để Giang Quỳnh ca ca đi theo bên cạnh Hiên nhi đi.”

Lý Ái Hoa nghe bé nói xong thì suýt chút nữa ngã ngửa, Hà Chí Tinh lại được một trận cười to. Chỉ riêng Giang Quỳnh là nhân vật chính của câu nói lại không biểu hiện gì nhiều, vành tai lặng lẽ đỏ lên.1

“Hiên nhi, những lời như thế sau này không được nói tùy tiện như vậy nghe chưa? Con có biết từ chăm sóc của mình có ý nghĩa như thế nào không?”. Lý Ái Hoa hận sắt không thành thép mà nhìn Cố Minh Hiên, cũng may là Giang Quỳnh không phải ca nhi, nếu không thì lời nói của Cố Minh Hiên không khác gì hứa hẹn sau này sẽ ‘chăm sóc’ cho con nhà người ta cả đời.1

“Tại sao ạ? Thúc thúc tốt bụng cũng từng nói như vậy với cha mà.”

Lại là Hạ Minh Triết! Lý Ái Hoa tức đến thở không ra hơi. Đúng là đồ lưu manh, sao lại để trẻ con nghe thấy những lời đó chứ?

Hà Chí Tinh cười xong rồi, rốt cuộc cũng gật đầu nói: “Nếu Thế tử đã yêu cầu thì thuộc hạ không dám trái lệnh. Chúng ta lên xe thôi.”

Cố Minh Hiên nghe hắn nói xong thì cười tít mắt, chạy lại dắt tay Giang Quỳnh trèo lên xe ngựa. Trước khi đi còn không quên vẫy tay tạm biệt. Lý Ái Hoa nhìn hai đứa nhỏ, rốt cuộc cũng phải dặn dò đi đường cẩn thận, còn nói thêm: “Hiên nhi, nếu trên đường đi người này có bắt nạt con, nhớ kĩ, khi đến nơi thì kể lại toàn bộ cho thúc thúc tốt bụng của con, nghe rõ chưa?”

Cố Minh Hiên không cảm thấy lời này có gì bất thường, nhanh chóng gật đầu đồng ý.

* Ở trong thế giới mình xây dựng ra, hai người trạc tuổi nhau, không có quan hệ ruột thịt, không phải là đại phu thì từ 'chăm sóc' không khác gì một lời hẹn ước sẽ bảo vệ và chăm nom cho người kia đến cuối đời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK