Hạ Minh Triết nhìn thị vệ đưa Cố Minh Hiên đi xa, tự nhủ với lòng, ngươi rốt cuộc đang hy vọng điều gì? Cũng đã ba năm rồi, một tin tức cũng không có, vậy thì hắn có thể trông chờ gì vào một đứa trẻ cùng họ với y đây?
Hạ Nhật Tâm vỗ vai hắn nói: “Triết nhi, ngươi có vẻ rất thích tiểu oa nhi kia”
“đệ không có”, Hạ Minh Triết lắc đầu, “chỉ là cảm thấy đứa bé đó có chút quen thuộc thôi”
“đệ nói ta mới để ý, tiểu oa nhi kia có vài phần giống ngươi lúc nhỏ”, Hạ Nhật Tâm xoa cằm
“chắc là trùng hợp thôi”, nói xong, Hạ Minh Triết quay người trở lại tửu lâu
“có lẽ vậy”, Hạ Nhật Tâm nhìn hướng thị vệ rời đi một lát, sau đó cũng đi theo sau hắn
Lúc Cố Hi và Lý Ái Hoa làm xong hoa đăng, quay đầu lại đã không thấy Cố Minh Hiên đâu
Hai người vội tìm xung quanh tửu lâu, không thấy người đâu thì lại đi tìm một vòng lớn bên ngoài, đương lúc bọn họ định báo quan thì thấy Cố Minh Hiên được một nam nhân lạ mặt bế về
Cố Hi vội nhận lấy Cố Minh Hiên từ tay hắn, sau khi biết người này là thị vệ của nam nhân trước đó thì nhờ hắn gửi lời cảm tạ tới ân nhân, còn nói nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì tới Mộc hoa viên tìm cậu
Người nọ nói “nói không có gì” rồi đi mất
Cố Hi bế Cố Minh Hiên trở về Mộc hoa viên, Lý Ái Hoa cũng về theo, trải qua chuyện hồi nãy, bọn họ đã không còn tâm trạng nào thả hoa đăng nữa
Suốt cả đường đi, Cố Hi không nói lời nào, Lý Ái Hoa cũng không dám nói gì, Cố Minh Hiên lại càng không dám lên tiếng, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại nhất có thể
Về đến nơi, Cố Hi bảo Lý Ái Hoa về phòng nghỉ ngơi, sau đó cậu thay y phục ngồi vào thư án tiếp tục nghiên cứu sách dược vật đang còn dang dở
Cố Minh Hiên chờ một lúc lâu cũng không thấy Cố Hi nói chuyện với mình, mắt hạnh lại ầng ậng nước, bé tiến lại gần nắm chặt lấy vạt áo cậu
“cha, cha ơi, Hiên nhi sai rồi, cha đừng giận, đừng không để ý đến Hiên nhi, sau này Hiên nhi sẽ không chạy lung tung nữa… hức…”
Cố Hi nhìn con khóc thì xót đứt ruột, vội ôm bé vào lòng dỗ dành, cậu biết mình làm vậy rất quá đáng nhưng nếu không cho Cố Minh Hiên một bài học, bé lại tự ý rời đi lần nữa thì chưa chắc sẽ gặp phải người tốt như hôm nay, cậu thật sự không biết mình sẽ sống ra sao nếu không có Hiên nhi
“cha ơi, cha đừng giận Hiên nhi nữa mà…hức…”
“Hiên nhi, con có biết hôm nay cha đã lo lắng như thế nào không? Sau này con muốn cái gì, muốn đi đâu thì phải nói với cha hoặc Hoa thúc thúc một tiếng, nếu không cha sẽ tức giận”
“Hiên nhi nhớ rồi, sau này Hiên nhi sẽ không làm vậy nữa”, Cố Minh Hiên ôm chặt Cố Hi, dụi mặt vào lồng ngực cậu thút tha thút thít nói
“được rồi, không khóc nữa, con mau thay giày rồi lên giường ngủ đi”
“vâng”, Cố Minh Hiên chạy nhanh đi lau mặt, sau đó là cởi giày rồi leo lên giường, kéo chăn cao, chừa mỗi khuôn mặt nhỏ bé ửng hồng vì làm mọi việc quá nhanh bên ngoài
“cha ơi”
“sao thế?”
“con lỡ tặng hoa đăng cha làm cho thúc thúc tốt bụng rồi”
“thúc thúc tốt bụng? Là người đưa con về ấy hả?”
“không không, là thúc thúc nhờ người đưa con về cơ”, Cố Minh Hiên quơ quơ tay miêu tả hình dáng của Hạ Minh Triết
Cố Hi nghĩ người đó chắc hẳn là chủ tử của thị vệ kia, là người cùng lúc đoán đúng câu đố với cậu ở tửu lâu
“cha, cha có giận con vì tự ý tặng đồ cha làm cho người khác không?”, Cố Minh Hiên lại kéo chăn lên, để lộ mỗi cặp mắt hạnh to tròn, lúng liếng nhìn khắp nơi
“sao cha lại giận? Biết báo đáp người giúp đỡ mình mới là người hiểu chuyện”
“cha, vậy có phải Hiên nhi rất hiểu chuyện, là một bé ngoan không?”, đôi mắt Cố Minh Hiên long lanh nhìn cậu
Cố Hi mỉm cười nhéo nhẹ cánh mũi bé: “đúng vậy, Hiên nhi là bé ngoan, đến giờ đi ngủ rồi, bé ngoan mau ngủ đi”
Cố Minh Hiên được cha khen thì cười đến chỉ thấy răng không thấy mắt, một hồi sau mới mỹ mãn chìm vào giấc ngủ.