Tần Dực bước vào căn phòng, hắn đi vào sâu bên trong. Ánh mắt người đàn ông lóe lên chút ý cười, giầy da dẫm lên sợi dây thừng đã được cởi bỏ. Nếu nhìn kĩ một chút trên dây thừng còn dính một ít máu, chắc người phụ nữ kia đã cố gắng thoát khỏi đây rồi bỏ trốn. Tần Dực biết hiện tại Vưu Thi đang trốn ở đâu nhưng hắn sẽ không đi tìm, chỉ cần cô ta không lao đầu vào chỗ chết.
Dù sao thì bảo bối nhỏ của hắn đang cần một chút an ủi. Tống An đáng yêu của hắn đã mở lòng rồi, Tần Dực chỉ cần cố gắng một chút nữa thôi. Đêm qua cô ở căn biệt thự nọ làm gì Tần Dực đều biết hết, hắn cố tình không qua. Sáng nay đưa Tần Nhan đi học cũng không gặp Tống An, hỏi thì mới biết cô ấy xin nghỉ một ngày.
Tần Dực đưa con gái tới mầm non liền quay xe hướng về phía căn biệt thự.
Sau cơn mưa lớn đêm qua cả con đường đều ẩm ướt, không khí cũng lạnh hơn. Đêm qua Tống An không ngủ được nên đã dậy sớm chạy bộ, để đầu óc thư giãn nên cô đã cố tình xin vắng mặt một hôm. Chạy được một lát thì khát nước, Tống An ghé vào siêu thị gần đó để mua một chai.
“Cảm ơn quý khách đã ghé qua.”
Tống An vặn chai nước, chưa kịp uống bên tai đã văng vẳng tiếng nói quen thuộc, là tên khốn chết tiệt đó nguồn cơn của tất cả sự việc.
“Ô tôi tưởng mình nhìn lầm nhưng hóa ra là cô thật à.”
Viễn Thành lất phất đi tới, giọng gã chẳng được êm tai mà như một con gà bị đau họng.
“Đã lâu không gặp.”
Tống An thu hồi tầm mắt, cô xoáy chai nước lại.
“Hóa ra cô vẫn còn nhớ tôi à, tiếc thật đấy giá như hồi đó cô đồng ý hẹn hò với tôi thì tốt quá.”
Gã nói xong ánh mắt lại chuyển tới vòng một căng tròn của người phụ nữ đối diện. Ánh mắt ghê tởm đó làm da Tống An nổi lên một tầng da gà.
“Anh vẫn như vậy, vẫn đê tiện như ngày xưa.”
Viễn Thành bật cười, muốn đặt tay lên vai Tống An nhưng cô đã chính xác né đi. Dù đã lâu nhưng người như cô vẫn là hợp gu gã nhất, thi thoảng gã vẫn nhớ lại khi đó, chẳng qua là hồi niên thiếu lòng tự trọng quá cao bị từ chối một lần liền tự ái. Nếu không gã sẽ ép người này đến đường cùng rồi bắt buộc phải chọn gã.
“Cảm ơn vì lời khen, bây giờ tôi bận việc hẹn khi khác chúng ta tâm sự cùng nhau.”
Gã quay lưng rời đi, trước khi bóng dáng biến mất gã đã quay lại nhìn Tống An một cái. Cô vẫn đứng đó, ánh mắt đen sâu thăm thẳm không một cảm xúc dư thừa.
…
Vưu Thi vất vả lắm mới trốn được khỏi đó, cô ta sợ hãi chạy thẳng tới căn chung cư cao cấp mình đứng tên. Giữa đường Vưu Thi gặp Viễn Thành cũng đang trở về, gã ta đang phấn khởi vì gặp được nữ thần trong quá khứ mà không để ý biểu cảm người phụ nữ ngồi bên cạnh.
“Em có biết hôm nay anh đã gặp ai không?” Gã ta vuốt cằm, ánh mắt đầy hưng phấn.
Vưu Thi bắt gặp biểu cảm hưng phấn của gã, cô ta nghiến răng, tức cười nói: “Tống An?”
Viễn Thành vẫn chưa nhận ra, gã ta ngồi dậy nhìn thẳng vào đôi mắt đang tức tối người phụ nữ đối diện: “Đúng rồi, là cô ta đó. Trước anh nghe nói cô ta đi nước ngoài để chữa bệnh tâm lý, giờ lại dám quay lại.”
“Trông anh có vẻ thích thú nhỉ?”
Tới nước này Viễn Thành mới nhận ra Vưu Thi lạ, biểu cảm vặn vẹo không thể khống chế của cô ả làm gã thót tim. Móng tay cô ả cũng ghim sâu vào tay gã, Viễn Thành nhăn nhó vì đau đớn nhưng vẫn cố nén cơn giận dữ nhẹ giọng dỗ dành con sư tử cái đang tức giận.
“Cổ tay em làm sao thế này.” Gã ta gỡ móng tay đang ghim chặt vào da thịt, dù đau nhức vẫn cố tỏ ra lo lắng cho cổ tay Vưu Thi, phần da thịt mềm nõn trước kia nay lại bị in một vết hằn dữ tợn, tím tái.
“Là ai làm thế!.” Gã ta tức giận quát lên.
Dù vậy thái độ người phụ nữ trước mặt vẫn không giảm xuống, cô ta không để tâm tới Viễn Thành, con ngươi vì cả đêm không ngủ và căng thẳng nên hằn lên chút tia máu.
“Anh sẽ không phản bội em đúng không?”
Viễn Thành không do dự ôm cô ta vào lòng, gã ta cảm thấy tinh thần Vưu Thi không ổn định thầm mắng bậy trong lòng một tiếng.
“Anh không biết em đã gặp chuyện gì nhưng Vưu Thi à, anh sẽ không bỏ rơi em.”
Ít nhất là không phải bây giờ, gã còn thiếu nợ nếu rời xa cô ta ai cho gã tiền để trả nợ. Nghĩ vậy Viễn Thành nói càng ngọt, nói nhiều đến mức cổ họng khô khan thái độ Vưu Thi mới dịu xuống.
Viễn Thành âm thầm thở dài.
Gã hôn một cái lên trán Vưu Thi, ánh mắt toàn là đau lòng.
“Giờ thì nói cho anh biết được không.”
Vưu Thi cũng muốn nói ra lắm nhưng nghĩ tới gương mặt đáng sợ của người đàn ông cổ họng nghẹn lại không phát ra được âm thanh nào.
“Không có gì, không có gì cả.”
Cô ta cắn chặt môi.
Dù sao thì bảo bối nhỏ của hắn đang cần một chút an ủi. Tống An đáng yêu của hắn đã mở lòng rồi, Tần Dực chỉ cần cố gắng một chút nữa thôi. Đêm qua cô ở căn biệt thự nọ làm gì Tần Dực đều biết hết, hắn cố tình không qua. Sáng nay đưa Tần Nhan đi học cũng không gặp Tống An, hỏi thì mới biết cô ấy xin nghỉ một ngày.
Tần Dực đưa con gái tới mầm non liền quay xe hướng về phía căn biệt thự.
Sau cơn mưa lớn đêm qua cả con đường đều ẩm ướt, không khí cũng lạnh hơn. Đêm qua Tống An không ngủ được nên đã dậy sớm chạy bộ, để đầu óc thư giãn nên cô đã cố tình xin vắng mặt một hôm. Chạy được một lát thì khát nước, Tống An ghé vào siêu thị gần đó để mua một chai.
“Cảm ơn quý khách đã ghé qua.”
Tống An vặn chai nước, chưa kịp uống bên tai đã văng vẳng tiếng nói quen thuộc, là tên khốn chết tiệt đó nguồn cơn của tất cả sự việc.
“Ô tôi tưởng mình nhìn lầm nhưng hóa ra là cô thật à.”
Viễn Thành lất phất đi tới, giọng gã chẳng được êm tai mà như một con gà bị đau họng.
“Đã lâu không gặp.”
Tống An thu hồi tầm mắt, cô xoáy chai nước lại.
“Hóa ra cô vẫn còn nhớ tôi à, tiếc thật đấy giá như hồi đó cô đồng ý hẹn hò với tôi thì tốt quá.”
Gã nói xong ánh mắt lại chuyển tới vòng một căng tròn của người phụ nữ đối diện. Ánh mắt ghê tởm đó làm da Tống An nổi lên một tầng da gà.
“Anh vẫn như vậy, vẫn đê tiện như ngày xưa.”
Viễn Thành bật cười, muốn đặt tay lên vai Tống An nhưng cô đã chính xác né đi. Dù đã lâu nhưng người như cô vẫn là hợp gu gã nhất, thi thoảng gã vẫn nhớ lại khi đó, chẳng qua là hồi niên thiếu lòng tự trọng quá cao bị từ chối một lần liền tự ái. Nếu không gã sẽ ép người này đến đường cùng rồi bắt buộc phải chọn gã.
“Cảm ơn vì lời khen, bây giờ tôi bận việc hẹn khi khác chúng ta tâm sự cùng nhau.”
Gã quay lưng rời đi, trước khi bóng dáng biến mất gã đã quay lại nhìn Tống An một cái. Cô vẫn đứng đó, ánh mắt đen sâu thăm thẳm không một cảm xúc dư thừa.
…
Vưu Thi vất vả lắm mới trốn được khỏi đó, cô ta sợ hãi chạy thẳng tới căn chung cư cao cấp mình đứng tên. Giữa đường Vưu Thi gặp Viễn Thành cũng đang trở về, gã ta đang phấn khởi vì gặp được nữ thần trong quá khứ mà không để ý biểu cảm người phụ nữ ngồi bên cạnh.
“Em có biết hôm nay anh đã gặp ai không?” Gã ta vuốt cằm, ánh mắt đầy hưng phấn.
Vưu Thi bắt gặp biểu cảm hưng phấn của gã, cô ta nghiến răng, tức cười nói: “Tống An?”
Viễn Thành vẫn chưa nhận ra, gã ta ngồi dậy nhìn thẳng vào đôi mắt đang tức tối người phụ nữ đối diện: “Đúng rồi, là cô ta đó. Trước anh nghe nói cô ta đi nước ngoài để chữa bệnh tâm lý, giờ lại dám quay lại.”
“Trông anh có vẻ thích thú nhỉ?”
Tới nước này Viễn Thành mới nhận ra Vưu Thi lạ, biểu cảm vặn vẹo không thể khống chế của cô ả làm gã thót tim. Móng tay cô ả cũng ghim sâu vào tay gã, Viễn Thành nhăn nhó vì đau đớn nhưng vẫn cố nén cơn giận dữ nhẹ giọng dỗ dành con sư tử cái đang tức giận.
“Cổ tay em làm sao thế này.” Gã ta gỡ móng tay đang ghim chặt vào da thịt, dù đau nhức vẫn cố tỏ ra lo lắng cho cổ tay Vưu Thi, phần da thịt mềm nõn trước kia nay lại bị in một vết hằn dữ tợn, tím tái.
“Là ai làm thế!.” Gã ta tức giận quát lên.
Dù vậy thái độ người phụ nữ trước mặt vẫn không giảm xuống, cô ta không để tâm tới Viễn Thành, con ngươi vì cả đêm không ngủ và căng thẳng nên hằn lên chút tia máu.
“Anh sẽ không phản bội em đúng không?”
Viễn Thành không do dự ôm cô ta vào lòng, gã ta cảm thấy tinh thần Vưu Thi không ổn định thầm mắng bậy trong lòng một tiếng.
“Anh không biết em đã gặp chuyện gì nhưng Vưu Thi à, anh sẽ không bỏ rơi em.”
Ít nhất là không phải bây giờ, gã còn thiếu nợ nếu rời xa cô ta ai cho gã tiền để trả nợ. Nghĩ vậy Viễn Thành nói càng ngọt, nói nhiều đến mức cổ họng khô khan thái độ Vưu Thi mới dịu xuống.
Viễn Thành âm thầm thở dài.
Gã hôn một cái lên trán Vưu Thi, ánh mắt toàn là đau lòng.
“Giờ thì nói cho anh biết được không.”
Vưu Thi cũng muốn nói ra lắm nhưng nghĩ tới gương mặt đáng sợ của người đàn ông cổ họng nghẹn lại không phát ra được âm thanh nào.
“Không có gì, không có gì cả.”
Cô ta cắn chặt môi.