"Vậy nên anh thật sự không lấy số vũ khí đó?"
"Một món cũng không luôn?"
Nguyễn Anh vẫn không bỏ cuộc, xác nhận thêm hai ba lần nữa.
"Nói rồi, tôi không lấy, cậu thấy tôi hứa suông bao giờ chưa?" Khuôn mặt của Quý Lăng Bạch đầy vẻ không đồng tình, "Nguyễn Anh, trước đây cậu không như thế, đang êm đẹp sao cứ phải nhìn chằm chằm vào đồ của người hợp tác chung chứ?"
Nguyễn Anh nuốt một cục bất bình.
"Đúng rồi, cậu đến căn cứ 1 điều người đi, những người đã quen thi công công trình thì kéo đến căn cứ chúng ta, các máy móc phục vụ cho xây dựng cũng lấy hết đến đây, tôi muốn làm một lối đi dưới lòng đất, nối thẳng đến chỗ Tam Vô."
"Tiến độ có chậm quá không?" Nguyễn Anh hỏi.
"Không biết nữa, đến khi đó Tam Vô sẽ đưa một số tang thi tới để bổ sung thêm nhân công cho chúng ta."
Nguyễn Anh gật đầu, "Như vậy ổn đấy, tang thi không cần ngủ, chỉ cần thay phiên nhau là có thể hoạt động không cần nghỉ."
"Vậy tôi sẽ lên kế hoạch xem nên dùng đường nào ngắn nhất để làm cái đường hầm này." Nguyễn Anh vừa bước vào chế độ làm việc là quên hết cơn đau vừa rồi.
Quý Lăng Bạch đang chọn một ít người có thể tin tưởng để nói cho họ biết về tình hình của Tam Vô, dù sao hai bên hợp tác với nhau không thể chỉ có anh và Tam Vô làm được.
Quý Lăng Bạch đã chọn được một vài người rồi, đang suy nghĩ thì đột nhiên một bông tuyết bay nhẹ từ cửa sổ vào, bông tuyết này khác với bông tuyết bình thường, nó là bông tuyết bốn góc, không có màu trắng như tuyết mà là màu xanh da trời rất nhạt.
Ở giữa quấn vài vòng như mạng nhện, vừa rơi vào ngón tay anh liền hóa thành một giọt nước.
Quý Lăng Bạch sửng sốt một lúc rồi đột ngột đứng dậy và bước ra ngoài.
Trên bầu trời có một tầng mây đen mỏng, bông tuyết rất ít, nếu không nhìn kỹ thì gần như sẽ không thấy nó.
Nhưng sắc mặt của Quý Lăng Bạch lại thay đổi, xoay người đi vào phòng điều khiển ấn nút khẩn cấp.
Tiếng báo động cấp 1 vang lên ngay trong thành lũy.
Tất cả mọi người đang làm việc trong thành lũy đều sửng sốt một lúc, sau đó lập tức bỏ công việc của mình, chạy nhanh ra sân trống bên ngoài.
Mọi người đều vô cùng nghiêm túc, bởi vì báo động cấp 1 vang lên chỉ rơi vào hai trường hợp.
Một là có địch mạnh tấn công.
Hai là sắp có thảm họa xảy ra.
"Quý đội!"
"Quý đội, chuyện gì vậy?"
Lúc họ lao ra ngoài thì những bông tuyết đều đã biến mất.
Nguyễn Anh là người cuối cùng chạy đến, vừa đến nơi anh ta liền nói: "Tôi vừa thấy tuyết xanh bốn góc! Không phải ảo giác đấy chứ?"
Tuyết xanh bốn góc từng xuất hiện một lần.
Lúc ấy, khu vực Đông Hoa có tận 32 thành lũy, số người cũng nhiều hơn gấp đôi hiện tại.
Sau mạt thế, bốn mùa rối loạn, có lúc mùa hè vô cùng ngắn, có khi thì mùa thu lại dài đến đáng sợ, nhưng chỉ nhiêu đây thôi mọi người cũng quen dần. truyện ngôn tình
Mãi cho đến khi trận tuyết kỳ lạ xảy ra vào năm đó, sau đó bọn họ đã nghênh đón một trận đại hàn kỳ chưa từng có, bão tuyết hoành hành, những thành lũy yếu vì không đủ đồ chống qua mùa đông mà toàn bộ thành lũy, tất cả mọi nơi đều đông cứng thành một lớp băng dày.
Đến khi đại hàn kỳ kết thúc, những gì có thể tìm thấy chỉ còn là những thi thể bị đông cứng thành các tác phẩm điêu khắc trên băng.
Ngay cả khi cầu cứu những thành lũy khác nhiều lần cũng không giúp được gì, vì những thành lũy lớn khác cũng có người không chịu được lạnh mà chết, ngay cả thành lũy 1 cũng không ngoại lệ, bên ngoài là bão tuyết có thể giết người ngay lập tức, ai mà dám ra chứ?
Tài nguyên chống lạnh có hạn, trong điều kiện thiếu thốn tài nguyên thế này thì phải đảm bảo những người mạnh hơn và có nhiều hy vọng sống sót hơn nhận được tài nguyên trước.
Tuy tàn khốc nhưng đó là hiện thực hoang tàng sau khi lý tưởng hóa.
"Đúng vậy, là đại hàn kỳ sao?"
"Chống lạnh! Phải chống lạnh! Phải thông báo cho những thành lũy khác nữa!"
Tất cả mọi người đều nhớ đến cái lạnh thấu xương đó, cái cảm giác lạnh tê tái đến nhói tim thực sự không muốn trải qua thêm một lần nào nữa.
Nhưng nó vẫn cứ xảy ra.
Tình cờ, trong một ngày nắng ấm, vài bông tuyết rơi lất phất xuống, chẳng khác gì kẻ tử thần đang gieo rắc nỗi kinh hoàng trước khi lấy mạng vậy.
"Đừng hoảng." Quý Lăng Bạch nhìn mọi người, giọng nói bình tĩnh của anh khiến mọi người lập tức tìm được người đáng tin cậy, đều trơ mắt nhìn anh.
"Chúng ta từng trải qua đại hàn kỳ rồi, có kinh nghiệm, bắt đầu từ bây giờ, tất cả mọi người đều phải cố gắng bắt tay vào tích trữ lương thực, quần áo cho mùa đông và quan trọng nhất là phải dự trữ đầy đủ củi, khi đại hàn kỳ đến, cây có gai sẽ nhanh chóng khô lại, nhất định phải thu gom càng nhiều cây có gai càng tốt mang về đây để sưởi ấm."
Lần trước, cũng chính vì cây có gai, một loại thực vật vẫn luôn xanh tốt trong bốn mùa lại đột nhiên khô héo khiến họ trở tay không kịp, khiến mỗi thành lũy đều không có đủ nhiên liệu sưởi ấm.
Nếu có lửa thì ít nhất trong phòng sẽ không bị đóng băng, quần áo cũng không ẩm ướt, còn có thể nấu canh nóng, nước nóng, cũng không còn ai chết rét nữa.
"Vẫn đào lối đi chứ?" Nguyễn Anh nhỏ giọng hỏi.
"Đương nhiên!"
Quý Lăng Bạch khẳng định.
Càng là chuyện như vậy, anh càng hy vọng lối đi sẽ hoàn thành trước đại hàn kỳ, không biết bên chỗ Tam Vô có đủ đồ chống lạnh không, thêm cả rau xanh có tỷ lệ sống cao dưới dị năng của cô nữa.
Nhưng đại hàn kỳ hoàn toàn khác với mùa đông thông thường.
Tam Vô lúc này cũng nhìn thấy bông tuyết.
Dĩ nhiên cô biết đó là gì, năm đó nếu cô không may mắn thì suýt chút nữa đã không thể sống sót qua đại hàn kỳ rồi.
"Tang Nhất, em dẫn một đội tang thi nhỏ đến chỗ Quý Lăng Bạch đào hầm đi."
Tam Vô cũng nhận ra nên đào đường hầm này sớm một chút, nó sẽ có lợi trong đại hàn kỳ.
Cô chỉ e là không kịp.
"Tang Lĩnh, anh dẫn đàn em đi đốn củi mang về đây, đốn được bao nhiêu thì đốn, có thể chất trong những căn nhà trống trong thôn."
"Giang Thiên, Trần Nhất Tí, hai anh phụ trách gia cố thêm tường và một số căn nhà kiểu cũ nhé, đừng để chúng sập, chuồng heo, gà, vịt cũng phải chuẩn bị các phương pháp giữ ấm, có thể để chúng ở nơi ấm một chút, cỏ mục thì thu hoạch ngay từ bây giờ, phơi thành cỏ khô, giun cũng làm thành giun khô. Dụng cụ xúc tuyết cũng chuẩn bị thêm nhiều một chút."
"Lão Đinh, ông làm thêm nhiều thịt khô và cá khô, càng nhiều càng tốt, không đủ nhân lực thì nói, một số bước đơn giản thì cứ để cho tang thi giúp ông làm, ông hướng dẫn chúng xem."
"Vợ Lão Đinh, các loại vải và lông động vật, da của động vật tôi cất trước đó đều lấy ra may quần áo chống lạnh đi, không cần đẹp, làm sao cho nhanh để giữ ấm là được, miễn là mặc được thôi."
Tuy tang thi đã mất đi cảm giác lạnh nhưng nếu những tang thi cấp trung và cấp thấp có sức bền kém mà không được giữ ấm thì tay chân chúng rất dễ bị đông cứng, sau khi rã đông sẽ thường bị thối rữa.
Giống như những tang thi bị đông cứng thành băng điêu khắc trong đợt đại hàn kỳ lần trước, toàn thân đều thối rữa, vậy nên cô vẫn cần chú ý đến việc giữ ấm cho đàn em hơn.
Đúng như những gì Quý Lăng Bạch đã nói, đây là đại hàn kỳ lần hai, kinh nghiệm của mọi người đều không giống nhau.
Tam Vô giữ lại một phần nhỏ của tất cả hạt giống trong tay, phần còn lại đều được rải xuống.
Cô không biết sẽ có bao nhiêu thực vật có thể chịu được đại hàn kỳ này, cô phải chuẩn bị trước, trước đại hàn kỳ có thể thu hoạch được bao nhiêu thì thu, dù sao trời cũng sẽ càng ngày càng lạnh, như khoai tây và củ cải thì đều có thể giữ được lâu, rau xanh có thể ngâm dưa muối.
Càng nhiều thức ăn càng tốt, tang thi nhà cô có thể thiếu sưởi ấm nhưng không thể thiếu mất một miếng cơm.
Từng lệnh đều được thực hiện một cách trật tự.
Trong thành lũy 2, ngay khi nhìn thấy bông tuyết, Lão Hoa liền dẫn người ra ngoài, dù ra sao thì phải dự trữ càng nhiều cây có gai càng tốt.
Ai biết đại hàn kỳ sẽ kéo dài bao lâu?
Ngay cả Lý Ngọc Sơn, người vừa thua trận Tam Vô cũng không thể làm gì khác, ông ta huy động toàn bộ thành lũy chuẩn bị chống lạnh, những tâm tư khác đều biến mất.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều bận rộn.
Nhưng cũng có vài điểm không nhất quán.
Ví dụ như sau khi thành lũy 18 không còn nữa, thì thành lũy xếp hạng cuối cùng chính là thành lũy 17.
Bảo chủ của thành lũy 17 đang đen mặt ngồi tại chỗ, bên cạnh hắn là năm sáu người đàn ông vẻ mặt trông rất khó coi, "Trình Thắng bảo chủ, mọi người bên dưới đều không nghe theo mệnh lệnh chia nhóm làm việc của chúng ta mà đều chỉ lo chuẩn bị đồ cho mình."
Trình Thắng tức giận vỗ bàn, "Một hai người họ thật có bản lĩnh, cảm thấy mình tự lo được à! Những món đồ lớn như vậy mà chỉ dựa vào họ kéo về đây? Nhiều người dễ làm, không hiểu sao?"
Hắn cảm thấy chức vị bảo chủ của mình thật vô vị.
Lúc hắn lên làm bảo chủ chính là thiên thời địa lợi nhân hòa, cũng mang theo chút may mắn nữa, đúng lúc việc tranh đoạt vị trí không nhiều, người mạnh cũng không có bao nhiêu.
Đội ngũ do hắn lãnh đạo đã phá được vòng vây, ban đầu còn đè ép được, về sau người tài giỏi trong thành lũy càng ngày càng nhiều, mà dị năng của hắn lại không tiến triển chút nào.
Những người tài giỏi đó lại bắt đầu thành lập một đội nhỏ, sau đó các đội ngũ ấy càng ngày càng lớn mạnh, bọn họ liền bắt đầu mất khống chế.
Xem thường quyết định của hắn, bằng mặt không bằng lòng thực thi nhiệm vụ đã là chuyện như cơm bữa.
Mấy người bên dưới liếc nhìn Trình Thắng, do dự một lúc rồi nói: "Chủ yếu là những người đó có cơ thể cường tráng, họ cảm thấy những người có thể lực kém như trẻ con hay người già mà cùng ra ngoài sẽ lãng phí thời gian và hiệu suất của họ."
"Mỗi người bọn họ đều có một đội riêng...." Người đang nói càng lúc càng nhỏ giọng, vì mặt của Trình Thắng đã đen đến đáng sợ.
"Một đám ích kỷ chỉ lo thân mình! Tất cả bọn chúng!" Hắn quét sạch đồ trên bàn xuống, tức giận đến phát điên, cằm run rẩy bất thường.
"Bảo chủ, lỡ thành lũy không đủ đồ chống lạnh thì sao ạ?" Có người lo lắng nói: "Lúc những người đó sắp chết cóng, họ sẽ làm loạn trong thành lũy, đại hàn kỳ lần trước ấy, hầu như đều có chuyện người trong thành lũy tàn sát lẫn nhau vì những vật liệu đó.
Chỉ có những thành lũy quản lý tốt mới không xảy ra loại chuyện đó.
"Không biết lần này thành lũy chúng ta có gặp rắc rối gì không nữa? Nếu truyền đi thì biết để mặt mũi ở đâu?" Một người quản lý xoa mặt nói.
Trừ Trình Thắng ra thì bảo chủ của những thành lũy khác đều ít nhất phải có sự uy tín này.
Mặc dù bọn họ cảm thấy chuyện Trình Thắng từ chức chỉ là vấn đề trong hai năm tới thôi nhưng nếu vẫn còn phát sinh chuyện tranh giành quyền lợi trong thành lũy thì người khổ nhất vẫn là cư dân thôi.
Trình Thắng mệt mỏi ngồi tại chỗ, rũ tay thở dài: "Bỏ qua những tên không nghe lời đi, sắp xếp những người có thể làm trước, dự trữ được bao nhiêu thì được bấy nhiêu."
"Nếu thật sự không đủ...." Trình Thắng cắn răng, "Thì trước đại hàn kỳ tôi sẽ mặt dày tới những thành lũy khác và những đội lớn mượn chút tài nguyên vậy."
"Cũng không thể khiến chúng ta gặp rắc rối được."
"Đúng, đúng!" Vài người quản lý đồng ý, "Thành lũy 1 là thành lũy lớn nhất, chắc chắn sẽ cho chúng ta!"
"Còn nữa... Người phụ nữ mới chiến đấu cùng chúng ta chống lại thi triều lần trước ấy, cô ta mang theo toàn bộ tang thi, tang thi cần gì quần áo chứ? Thật lãng phí, để cô ta giữ đủ cho mình thôi, những thứ khác cho chúng ta là được."
"Đúng thế, những con quỷ đó làm sao quan trọng bằng mạng người của thành lũy chúng ta?"
"Đúng vậy, cô ta nhất định sẽ cho mượn, nếu không cho thì chúng ta sẽ thông báo cho tất cả thành lũy biết, để mọi người gây áp lực cho cô ta, chỉ là một cô gái nhỏ thôi, cô ta sẽ nhượng bộ chuyện lớn mà."
Dường như nhìn thấy một đường lui hoàn hảo, tất cả mọi người đều thả lỏng tâm trạng.
Trình Thắng vô thức muốn lắc đầu, đây chẳng phải là đang bắt nạt người ta sao?
Thủ đoạn thật quá xấu xa.
Nhưng nghĩ đến những người già yếu bệnh tật và những kẻ đang lăm lăm vị trí của hắn, chỉ chờ hắn phạm phải sai lầm lớn và thay thế hắn một cách chính đáng thì câu nói "không thể" cuối cùng vẫn mắc trong cổ họng hắn không thể thốt ra.