Cặp mắt mèo xinh đẹp nhìn thẳng vào cô.
Tam Vô cạn lời.
Là ai đã vùng vẫy đòi sống đòi chết khi cô chạm vào người trước kia?
Hóa ra mèo biến dị vẫn là mèo sao?
Sự kiêu ngạo vô hình của nó thật là....
"Xét việc vừa rồi mày chỉ Vương Thành cho tao nên tao sẽ ôm mày lần nữa." Tam Vô nhấc Quý Lăng Bạch từ dưới đất lên, tiện tay khẽ chạm vào cánh của nó.
Quý Lăng Bạch vô thức run rẩy, khi anh sắp nổi giận thì cô lại bóp chân anh hai cái.
Được voi đòi tiên!
Nhưng ngay khi vừa vào tới cửa, Tam Vô đã bỏ anh sang một bên không chút lưu luyến.
Quỳ Quỳ vui vẻ dụi vào vai Tam Vô, còn ngạo mạn lấy lá của mình đẩy đẩy Quý Lăng Bạch.
Đừng có ý nghĩ muốn quyến rũ chủ nhân của nó.
Quý Lăng Bạch vô cùng tức giận, hoa hướng dương trà xanh! Làm như người phụ nữ này hiếm lắm ấy.
"Được rồi Quỳ Quỳ." Tam Vô tưới cho nó một muỗng nước sau khi đã lọc sạch, Quỳ Quỳ rõ ràng vui hơn hẳn.
"Đi nấu cơm thôi." Tam Vô sờ bụng của mình.
Trước hết cô thả hai con cá trích nhỏ vào cái ao vừa được sửa sang lại, tình cờ là một đực một cái.
"Phải lớn nhanh một chút, sinh cá con mới được." Tam Vô cười híp mắt đưa tay vào trong ao, lọc sạch toàn bộ nước bên trong.
Quý Lăng Bạch ở phía sau nhìn cô thả cá vào trong nước, trong lòng thầm khinh thường.
Một cô gái ngu ngốc, lẽ nào cô không biết nước bên ngoài không thể trực tiếp dùng để nuôi cá sao?
Ngày mai tỉnh dậy chắc chắn hai con cá đó sẽ chết.
Quý Lăng Bạch rung cánh, anh sẽ không nhắc cô.
Ai bảo cô vừa vào cửa đã ném anh vào góc tường chứ.
Tam Vô bưng một cái nồi to bất thường, lúc cô đang đào củ cải thì phát hiện chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi củ cải đã tăng thêm kích cỡ rất nhiều.
"Không biết đến khi năng lực của mình được thăng lên trung cấp, hiệu quả có tốt hơn hay không?" Tam Vô thầm nghĩ trong lòng.
Cô hầm một nồi canh thịt đầy, củ cải được ninh mềm nhũn, loại củ cải trắng này vốn đã càng nấu càng thơm.
Cuối cùng cô hái một nắm rau xanh mềm nấu cùng.
"Tiếc là không có tinh chất gà* gì hết, nếu có ớt thì càng tốt." Tam Vô dùng muỗng múc một muỗng canh, canh vẫn còn bốc hơi nóng.
*Tinh chất gà là thực phẩm bổ sung dinh dưỡng dạng lỏng, được tạo thành từ tinh chất cô đặc được tinh chế từ nguyên liệu chính là gà. Nó là một chất bổ sung dinh dưỡng phổ biến ở Đông Nam Á
Quý Lăng Bạch dựng lỗ mũi.
Có phải vì anh đói không?
Tại sao cơm Tam Vô nấu lại có vẻ thơm như vậy.
Tam Vô nhận ra củ cải và rau xanh nhà cô dù có lớn đến đâu thì vẫn tươi và mềm, giữ được hương vị ngon nhất.
Một dãy gần góc tường kia có hơn chục hạt hoa hướng dương.
Nhưng những cây hoa hướng dương đó không biến dị.
"Xem ra là do vận may sao?" Tam Vô nhìn bàn tay của mình.
Không biết sau khi thăng cấp xác suất trồng ra thực vật biến dị có tăng không.
"Tang Nhất, qua ăn cơm đi." Tam Vô quay đầu nhìn Quý Lăng Bạch, suy nghĩ một chút, "Tiểu Bạch, mày cũng tới ăn đi."
Quý Lăng Bạch tức giận nhìn cô, ai là Tiểu Bạch chứ?
Tiếc là bây giờ vết thương của anh quá nghiêm trọng, dị năng cũng chưa khôi phục được bao nhiêu, chỉ có thể duy trì dáng vẻ thú mà không nói nên lời.
Tam Vô mang ba cái chén lớn ra.
Tang Nhất đương nhiên không thể dùng chung muỗng với bọn họ, vì vậy Tam Vô chỉ có thể gắp ra cho cậu ăn một mình, dù sao độc của tang thi là truyền qua nước bọt và máu.
Mặc dù cô có thể lọc sạch độc của tang thi nếu trúng lần đầu tiên, nhưng tốt hơn hết là nên phân biệt.
Canh gà thơm ngon hơn canh thịt khô rất nhiều.
Hơn nữa thịt gà vốn đã ngon hơn thịt heo, ngay cả củ cải trắng cũng thấm đầy nước thịt.
Quý Lăng Bạch nhìn những miếng thịt trong bát mình, dè dặt và mất tự nhiên cắn một cái.
Chỉ một miếng cắn, vẻ mặt Quý Lăng Bạch liền đông lại.
Trong thành lũy anh là người được ăn thức ăn ngon nhất, ngay cả những thứ như canh thịt này anh cũng đã uống không ít.
Vị thịt của Tam Vô ngon hơn gấp mấy lần thịt của các đầu bếp trong thành lũy, chưa kể, điều quan trọng nhất là vừa cắn một miếng thịt, anh cảm nhận được hạch dị năng trong cơ thể mình đang nóng lên, tốc độ hồi phục vết thương và sức mạnh nhanh hơn rất nhiều.
Chẳng lẽ cô có dị năng mang tính hồi phục? Chẳng qua là dị năng mang tính hồi phục dù là bất cứ ai trong thành lũy đều sẽ là miếng bánh thơm ngon, còn đến lượt tên Vương Thành kia tới trước mặt cô khoe khoang?
Quý Lăng Bạch không nghĩ ra.
"Ăn ngon không?" Tam Vô cười nhìn Quý Lăng Bạch bên cạnh, "Sao nào Tiểu Bạch? Giờ còn muốn chạy hay không?"
Bây giờ cô đã là tán hộ, tương đối tự do, đồng thời cũng phải chịu nguy hiểm và khủng hoảng gấp mấy lần dân cư.
Đương nhiên bên cạnh có càng nhiều chiến lực càng tốt.
Con mèo biến dị này có chỉ số IQ rất cao, có khi là người xuất sắc nhất trong tầng cấp cao.
Vốn dĩ Tam Vô lo là sau khi nó hồi phục sẽ tấn công các cô, nhưng nếu như có thể hợp tác, chắc hẳn rất tốt.
Quý Lăng Bạch quay đầu nhìn Tam Vô.
Nếu anh ở cạnh người phụ nữ này, dị năng sẽ khôi phục rất nhanh.
Hơn nữa, lần này anh không chỉ chiến đấu với vương thi, mà quan trọng hơn là anh cần lấy một thứ rất quan trọng từ thành lũy 18.
Nói cách khác, anh sẽ ở đây một khoảng thời gian rất dài.
"Ưm..." Anh khẽ hừ một tiếng, đặt chân vào lòng bàn tay Tam Vô.
Dù sao anh cũng sẽ rời đi sau khi xong việc, về phần người phụ nữ này, lúc đó anh sẽ cân nhắc xem có nên bắt về thành lũy 1 không.
Tam Vô nắm chặt bàn chân của nó, thầm nghĩ, con mèo biến dị này đồng ý là được.
Đợi đến khi nó hồi phục một chút liền đưa nó ra ngoài săn động vật biến dị, tiện thể xem xem có thể kiếm thêm thực vật biến dị hay nuôi thêm vài tang thi cấp cao không.
Đợi khi chiến lực của cô tăng thêm, lúc đó nếu không nghe lời cô sẽ chỉnh đốn nó.
Hai người, mỗi người mang theo lòng dạ xấu xa cuối cùng cũng đạt được sự hợp tác tạm thời.
"Bang bang bang!"
Quỳ Quỳ đang trông cửa phơi nắng đột nhiên đập cửa dữ dội.
"Sao vậy, Quỳ Quỳ?" Tam Vô đặt cái chén không sang một bên, đi tới cửa cẩn thận mở.
Một cái đầu nhỏ từ bên ngoài nhòm vào, cặp sừng dê xiêu xiêu vẹo vẹo không ra hình dáng nhô lên trên đầu cô bé lắc qua lắc lại.
"Là người sao?"
Tam Vô sợ hết hồn, cô nhớ là không có tán hộ nào sống gần đây.
Hơn nữa, những đứa trẻ sau mạt thế đều được chăm sóc rất tốt, sao lại để một mình cô bé chạy đến đây?
Nhưng khi đứa bé kia ngẩng đầu lên, cô liền đụng phải một đôi mắt đục ngầu không có thần và đôi môi hơi xanh đen của cô bé.
Không phải người.... Là tang thi.
Tang thi nhỏ trông chỉ mới 5 tuổi, trước khi bị tấn công hẳn là được nuôi trắng trẻo mập mạp, vì bây giờ đứng trước mặt cô là một đứa bé có da thịt.
"Bạch!" Hoa hướng dương nâng lá lên định vỗ đầu cô bé.
Nơi đây là lãnh thổ của chủ nhân nó, những kẻ xông vào đều là địch, ý thức lãnh thổ của hoa hướng dương rất mạnh.
Tam Vô bị hoa hướng dương đẩy lùi về sau.
"Quỳ Quỳ, đợi đã...." Cô còn chưa dứt lời thì đột nhiên nhìn thấy đứa bé trước mặt mình nắm lấy chiếc lá lớn và mạnh của Quỳ Quỳ, hất mạnh sang một bên.
Một tiếng "Ầm" vang lên, hoa hướng dương bị đập xuống đất, đau đớn bắt đầu vặn vẹo dữ dội.
Đôi mắt Tam Vô co rút, chợt lui về sau, "Tang Nhất!"
Không thể nào!
Tang thi trẻ con không thể mạnh như vậy.
Tang Nhất lập tức đi tới trước mặt cô, nhưng đứa bé không tấn công nữa.
Tang thi nhỏ nghiêng đầu nhìn chằm chằm bát canh bốc hơi nóng phía sau Tam Vô, từ từ nghiêng đầu nói một chữ.
"Ăn!"
Chữ này giống như một quả bom vừa được thả xuống, phát nổ khiến da đầu Tam Vô tê dại.