Chuyện Chu Hàm đến hỏi thăm, Phó Thu đã kể lại cho Khổng Hi Nhan, nhân tiện cũng kể hết những gì cô bé nghe được lúc ở trong phòng vệ sinh.
Khổng Hi Nhan nghe xong lời Phó Thu chỉ cụp mắt cười cười, không đáp lời.
Chu Hàm cùng mẹ của cô ta là do ba nàng đưa về, ngày đó nàng đã có chút tiếng tăm trong showbiz, lo ngại nàng bị ảnh hưởng nên ba cũng không tổ chức lễ nghi gì hết, cũng không cả đi đăng ký, hai người cứ sinh sống cùng nhau như đã kết hôn.
Thời gian đó nàng bận bịu đi vòng vòng trời nam đất bắc, các hợp đồng nhận không kịp, không có thời gian để ý đến ba, nghĩ rằng ông muốn có người ở cạnh ông thì tùy ý ông.
Sau đó Chu Hàm tới, nói muốn làm việc cho nàng, nhưng bị quản lý khi đó của nàng từ chối.
Nàng nhớ lúc đó người quản lý nói rằng, người này tâm địa không ngay thẳng, dặn dò sau này nàng phải tránh xa ra.
Không nghĩ lời này thành sự thật.
Không lâu sau Chu Hàm và mẹ cô ta vu hại nàng xong liền phủi mông đi, sau đó Hà Vi không kể hiềm khích vẫn nhận Chu Hàm làm trợ lý còn được mọi người khen ngợi không ngớt.
Bây giờ vẫn còn nhiều người coi Hà Vi có tấm lòng như Bồ Tát đây.
Phó Thu Thấy nàng không muốn nói chuyện, cũng chỉ cúi đầu không lên tiếng.
Chuyện ba năm trước trên mạng cũng kể rõ ràng, Phó Thu đương nhiên biết về Chu Hàm.
Chỉ là, không phải người tốt đẹp gì.
Về đến khu nhà, Khổng Hi Nhan mở cửa xuống xe, nghĩ nghĩ lại quay đầu gọi: “Tiểu Thu”
Phó Thu nhìn nàng: “Sao ạ?”
Khổng Hi Nhan cười nhẹ: “Không có gì, hôm nay em làm tốt lắm.”
Gò má trắng nõn của Phó Thu nhất thời đỏ au, cô bé gãi gãi đầu: “Xin lỗi Khổng tỷ, em thực sự không biết là nói ra chuyện chị nuôi mèo lại bị người khác lợi dụng, em…”
“Hiện tại biết cũng không muộn.”
Khổng Hi Nhan vỗ vỗ vai cô: “Về đi, ngày mai gặp.”
Trong bụng Phó Thu chứa đầy câu xin lỗi chưa kịp nói ra đã bị Khổng Hi Nhan cắt đứt. Phó Thu nhìn dáng vẻ thoải mái nhẹ như mây gió của nàng liền vui vẻ gật đầu: “Được, Khổng tỷ, mai gặp lại.”
Khổng Hi Nhan nhìn xe rời đi rồi mới xoay người về nhà. Không biết có phải vì buổi tối không được ngủ cùng không mà ban ngày Yên Yên đặc biệt bám dính nàng, nó nghe thấy cửa có tiếng động liền vểnh tai lên, sau đó meo meo một tiếng nhảy xuống sofa, nhìn thấy Khổng Hi Nhan đi vào thì nghênh ngang đi tới cọ chân nàng.
Khổng Hi Nhan ôm lấy nó, nhỏ giọng hỏi: “Nhớ chị hả?”
Yên Yên mở đôi mắt xanh thẳm nhìn nàng: “Meo~”
Khổng Hi Nhan xoa xoa bụng nó: “Nhìn em xem, trưa nay có phải ăn cả hai phần rồi không hả?”
Bình thường trước khi đi trường quay nàng sẽ chuẩn bị hai phần đồ ăn, một cái đặt trong bếp, một cái để trong tủ lạnh, khi nàng và Trì Vãn Chiếu cùng không ở nhà, đến trưa Chu Sinh sẽ qua cho Yên Yên ăn cơm.
Khổng Hi Nhan lo Chu Sinh nhiều việc bận bịu, liền lén để một phần trong phòng bếp, nhỡ Yên Yên đói sẽ có cái ăn.
Chỉ không ngờ, việc này khiến Yên Yên tăng cân vèo vèo.
Nàng xoa đầu Yên Yên thì thầm: “Đi bộ tí thôi nào.”
Yên Yên buồn bã ỉu xìu nằm nhoài trên sofa: “Meo~~~”
Khổng Hi Nhan thấy thế liền dọa: “Không đi thì cẩn thận tối chị ấy không cho em ăn cơm đâu.”
Lúc này Yên Yên mới bất đắc dĩ đứng dậy, méo một tiếng dữ dằn với Khổng Hi Nhan, nhận lệnh đi ra khỏi cửa.
Khổng Hi Nhan đi sau nó không khỏi cảm thấy buồn cười.
*Trong phòng làm việc Cảnh Yên*
Chu Sinh đứng sau Trì Vãn Chiếu, hơi cúi đầu, cung kính nói: “Trì tổng, trợ lý của Ngụy Diễm liên lạc với Quách Nhất Tích.”
“Chúng ta có cần phải…”
Trì Vãn Chiếu nghiêng đầu: “Không cần.”
Góc nghiêng của cô nghiêm nghị, môi mân thẳng, tóc dài buộc cẩn thận sau gáy, chỉ có ít tóc mái che đi mày liễu, hai mắt phóng ra hàn quang: “Chuyện này không cần nhúng tay vào.”
Chu Sinh nhíu mày: “Nhưng Quách Nhất Tích đã làm lớn chuyện như vậy, chúng ta tận dụng tung chuyện lúc trước ra, không phải rất tốt sao?”
“Rất tốt?”
Trì Vãn Chiếu ánh mắt đen thẫm sâu kín: “Tôi không muốn cái gì rất tốt, tôi muốn không có chút sơ hở nào.”
Chu Sinh gật đầu: “Tôi biết rồi, Trì tổng.”
Trì Vãn Chiếu nghiêng đầu liếc hắn: “Anh tiếp tục theo dõi Quách Nhất Tích.”
Chu Sinh: “Vậy phía Tôn tiểu thư…”
Trì Vãn Chiếu ngẫm nghĩ một lúc: “Anh nói cho cô ấy, thứ cô ấy muốn, tôi sẽ rất nhanh chóng lấy được.”
Chu Sinh: “Vâng.”
Khi Chu Sinh rời khỏi văn phòng, Trì Vãn Chiếu mở điện thoại, tìm tên Giang Viễn, bấm gọi.
Rất nhanh đã được kết nối, Giang Viễn cung kính hô: “Trì tổng.”
Trì Vãn Chiếu ừm một tiếng: “Nghe nói anh tìm Quách Nhất Tích ra điều kiện.”
Giang Viễn: “Phải, Trì tổng có dặn dò gì?”
Tay Trì Vãn Chiếu chống vào tay ghế: “Xem xem cô ta có tin tức gì đáng giá không.”
Giang Viễn chần chừ hỏi: “Trì tổng muốn?”
Trì Vãn Chiếu ừm một tiếng: “Lấy về cho tôi.”
Giang Viễn hiểu rõ: “Được, Trì tổng.”
Anh vừa cúp máy, Ngụy Diễm liền đi tới, đưa một chai nước lạnh cho anh: “Ai thế?”
Giang Viễn đưa điện thoại cho hắn nhìn: “Còn ai nữa, là người cho cậu cơm áo, Trì tổng Cảnh Yên chứ gì.”
Ngụy Diễn nheo mắt lại: “Trì tổng gọi làm gì?”
Giang Viễn vỗ vai hắn: “Này, cậu là không hiểu thật hay là biết rõ nhưng giả vờ hồ đồ hả? Chuyện của cậu trên mạng đều ầm ĩ như thế, cậu cho là ngài ấy không biết?”
“Chưa kể, cậu hiện đang là nghệ sĩ hàng đầu dưới trướng công ty, nếu như cậu xảy ra chuyện, ngài ấy không bị liên lụy chắc, không gọi điện đến mới là lạ.”
Ngụy Diễm bĩu môi: “Cũng đúng.”
Giang Viễn ngửa đầu uống một ngụm nước mát: “Cũng đúng??”
“Anh thấy cậu thật là, lần này cần phải diễn 'Hừng đông' cho tốt, vậy thì sẽ hoàn toàn có chỗ đứng vững vàng trong Cảnh Yên, đừng có làm anh thất vọng.”
Ngụy Diễm khẽ gật đầu: “Phải rồi, anh định xử lý chuyện Quách Nhất Tích thế nào?”
Giang Viễn nhíu mày: “Còn thế nào nữa. Hiện tại cô ta là muốn buộc cậu thể hiện thái độ. Anh đã hẹn với cô ta rồi, để xem cô ta có tin tức gì, không đáng giá thì kệ cô ta, còn nếu đáng giá, cậu nghĩ anh để cô ta tung ra được chắc?”
Nghe Giang Viễn nói vậy, Ngụy Diễm chỉ ngắn gọn e hèm: “Anh làm thế nào cũng được.”
Giang Viễn uống xong chai nước liền ném vào thùng rác: “Yên tâm, sẽ không có chuyện gì.”
Ngụy Diễm đưa lại điện thoại di động cho Giang Viễn, chào anh một câu rồi quay đi. Khoảng thời gian này vì chuyện với Quách Nhất Tích, weibo của hắn luôn bị người khác cố ý quấy rối. Tuy fan hắn tận lực đè xuống nhưng thủy quân quá nhiều, chuyện này lại được nhiều người quan tâm nên weibo luôn không yên ngày nào.
Hắn đều không muốn cầm đến điện thoại.
Giang Viễn nhìn bóng lưng hắn rời đi, ánh mắt từ từ lạnh lùng, cúi đầu nhìn điện thoại, bấm số gọi đi: “Quách tiểu thư, suy nghĩ xong chưa?”
“…Được rồi, chúng ta gặp nhau ở đâu?”
Giang Viễn cúi đầu: “Quách tiểu thư chọn đi.”
****
Quách Nhất Tích đeo kính râm đen, đội mũ lưỡi trai, mặc áo khoác đen, cả người kín đáo, che mặt vào trong cổ áo cao cao, đi rất nhanh.
Từ khi chuyện của ả bị lộ ra ánh sáng, những quảng cáo, phim ảnh đã thảo luận xong đều bị hủy, công ty quản lý còn muốn giải ước, lấy lí do là lỗi của ả, bắt ả bồi thường một số tiền lớn vì vi phạm hợp đồng.
Ả biết, rằng sau lưng có người ngáng chân.
Mà người kia là ai chứ, không nói cũng đoán được.
Ngoại trừ Hà Vi, không ai căm ghét ả đến vậy.
Ả nhăn mày đi trên vỉa hè, nhìn thấy người khác liền cúi đầu sợ bị nhận ra. Từ khi xảy ra chuyện, toàn bộ bạn tốt ngày xưa đều xa lánh, cứ như dính vào ả sẽ lây nhiễm bệnh dịch không bằng.
Ả đi tìm Tôn đạo nhiều lần đều bị đóng cửa không tiếp, lúc ấy ả mới biết, ả thật sự thất thế rồi.
Thật là may mắn.
Trong tay ả có một chút chứng cứ liên quan đến Ngụy Diễm.
Mà những chứng cứ này, đủ để phá hủy toàn bộ công sức mấy năm qua của Ngụy Diễm, ả tin chắc Hà Vi sẽ không thể không để ý hình tượng của Ngụy Diễm.
Quả nhiên, trợ lý Ngụy Diễm đã liên lạc với ả.
Quách Nhất Tích đi vào quán trà nhỏ, phục vụ liền đưa ả vào phòng, Giang Viễn đã ngồi chờ sẵn.
Giang Viễn pha một bình trà, thấy Quách Nhất Tích đi vào anh liền phất tay với phục vụ, người đó liền khom người đi ra, Giang Viễn kéo ghế cho Quách Nhất Tích ngồi.
Quách Nhất Tích đi thẳng vào vấn đề: “Ngụy Diễm đâu?”
Giang Viễn ung dung ngồi về chỗ của mình, đưa cho ả một chén trà: “Quách tiểu thư, cô không cho rằng Ngụy tiên sinh sẽ thật sự tự mình đến chứ hả?”
“Nhỡ đâu đáng lẽ là không có gì, lại bị phóng viên chụp ảnh, ác ý hãm hại, vậy thì khó tẩy lắm.”
Quách Nhất Tích lạch cạnh để một cái USB lên bàn: “Vậy không bằng Giang tiên sinh tự mình xác định, có cần thiết tự đến lấy hay không nhé.”
Giang Viễn cụp mắt nhìn USB màu đen. Anh để laptop mang theo lên bàn, cắm USB vào, chốc lát sau màn hình hiện lên một người, còn có tiếng nói chuyện.
Sắc mặt anh trầm xuống.
Quách Nhất Tích thỏa mãn nhìn anh biến sắc: “Giang tiên sinh, anh nói xem Ngụy Diễm cần phải tự đến hay không đây?”
Giang Viễn nhìn chằm chằm máy tính: “Ra giá đi.”
Quách Nhất Tích nhíu mày: “Anh có ý gì?”
Giang Viễn quay đầu nhìn ả: “Quách tiểu thư sẽ không cho rằng chỉ dùng cái này có thể khiến Ngụy tiên sinh xin lỗi chứ? Hay muốn dùng cái này để có thể quay lại giới giải trí? Quách tiểu thư, đừng trách tôi không nhắc cô, chúng tôi muốn chiếm cái USB này thì có rất nhiều cách, cô cảm thấy sao?”
“Dù sao thì, cho dù cô thật sự tung cái này ra ngoài, chúng tôi cũng có thể tìm ra sở hở, nói không chừng, còn khiến cho cô không thể thu hoạch được gì.”
“Vì thế, ra giá đi.”
“Như vậy cả cô cả tôi đều có lợi.”
Quách Nhất Tích bị lời Giang Viễn nói làm cho tức chết, nhưng ả biết anh nói đúng.
Ba năm nay, thế lực của Hà Vi và Ngụy Diễm đã sớm mạnh mẽ, càng lúc càng lớn, nếu cứ cứng đối cứng với họ, không được lợi gì. Huống hồ, coi như ả thực sự tung cái này ra, cũng chỉ khiến Ngụy Diễm lao đao một chút thôi.
Sau lưng hắn giờ là Cảnh Yên đấy.
Quách Nhất Tích thở dài, duỗi ra năm ngón tay: “Số này.”
Giang Viễn kéo nhẹ khóe miệng: “Có thể, nhưng tôi hi vọng Quách tiểu thư có thể kí vào hợp đồng bảo mật này.”
Quách Nhất Tích nhíu mày: “Hợp đồng bảo mật?”
Giang Viễn: “Đương nhiên. Nhỡ may Quách tiểu thư lại đem bán thứ này ra, vậy tiền của chúng tôi chẳng phải bị trả oan rồi sao?”
Quách Nhất Tích đen mặt: “Anh yên tâm…”
“Không yên tâm được. Quách tiểu thư vẫn nên kí đi.”
Biểu tình Giang Viễn nghiêm nghị thúc giục, giọng điệu trầm thấp, sắc mặt nguy hiểm, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm Quách Nhất Tích: “Quách tiểu thư, đọc kĩ hợp đồng rồi kí đi.”
Quách Nhất Tích nhìn văn kiện anh đưa, cúi đầu nghiêm túc đọc kĩ càng, cũng không có vấn đề gì, ả hỏi: “Khi nào tiền được gửi?”
Giang Viễn đưa máy tính cho ả: “Đưa số tài khoản đây.”
Quách Nhất Tích điền số tài khoản vào, sau đó trả lại máy tính cho anh.
Ngón tay Giang Viễn gõ gõ trên bàn, mấy phút sau nói: “Trước tiên tôi sẽ chuyển cho cô 70% số tiền, sau khi chuyện thành công sẽ gửi nốt 30% còn lại. Tôi hi vọng về chuyện này lẫn chuyện hợp đồng bảo mật, Quách tiểu thư không nên để người thứ ba biết.”
Quách Nhất Tích nhìn từng điều khoản trong hợp đồng bảo mật, nhịn xuống nói: “Được.”
Giang Viễn tắt máy, cất hợp đồng có chữ kí của Quách Nhất Tích vào cặp: “Kể cả Ngụy tiên sinh, tôi cũng hi vọng cô giữ bí mật với hắn.”
Quách Nhất Tích nhấc máy: “Tại sao?”
Giang Viễn nhếch môi, đáy mắt đầy ý cười: “Mọi người đều là người thông minh, hà tất phải nói rõ ra làm gì.”
Quách Nhất Tích:…
Giang Viễn dọn đồ của mình xong mới cúi đầu rời khỏi quán trà, rẽ vào cái ngõ bên trái cách đó 500m, đi lòng vòng thật lâu mới ra ngoài, sau đó gọi điện cho Ngụy Diễm.
Ngụy Diễm vội nói: “Thế nào rồi? Quách Nhất Tích…”
Giang Viễn đứng lại ngửa đầu nhìn mặt trời, không quá chói nhưng anh vẫn nheo mắt lại: “Yên tâm đi, căn bản Quách tiểu thư chẳng có gì mờ ám cả, chỉ là phô trương thanh thế chút thôi, anh đã điều tra xong rồi.”
Ngụy Diễm thở ra một hơi: “Vậy tốt, khi nào anh về?”
Giang Viễn đi tới cạnh xe: “Bây giờ đây, cậu vẫn ở công ty hả?”
Ngụy Diễm: “Ừm.”
Giang Viễn mím môi: “Được, anh đến đó đây.”
– ————————————————-
06/03/2020
Hello, chương mới đến rồi đây, mọi người chờ lâu lắm rồi phải không? Hì hì, mình trở lại rồi nhưng chắc không thể giữ nhịp độ 1-2 ngày một chương như trước được, mong mọi người thông cảm nhé! Yêu thương mọi người nhiều nhiều nạ <3