Buổi hòa nhạc mời các ca sĩ có thực lực lẫn sự nổi tiếng, không ít người tự hát nhạc tự sáng tác, tiếng tăm vô cùng lớn.
Tiếng tăm đủ, đông fans, phủ kín ba mặt bao quanh sân khấu.
Lần này là sân khấu ngoài trời, sau khi kết thúc biểu diễn sẽ có chương trình gây quỹ từ thiện, những khoản tiền đó sau này sẽ quyên tặng cho nạn nhân thành phố H, vì thế càng có nhiều khán giả càng tốt.
Đây cũng là nguyên nhân cần tạo tiếng tăm rầm rộ.
Khổng Hi Nhan đến hậu trường liền thấy mọi người đang bận rộn, Sài Nhân và Viên Tu Tuấn ngồi ở khu trang điểm, nàng đi đến ngồi cạnh Sài Nhân, Phó Thu lập tức gọi chuyên viên trang điểm vào.
Nàng vẫn có một chút căng thẳng.
Tuy rằng Viên Tu Tuấn cảm thấy nàng tiến bộ hơn hẳn, biểu diễn sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhưng Khổng Hi Nhan vẫn không thể khống chế hoàn toàn cảm xúc, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Chuyên viên trang điểm nhanh chóng đi đến, cô đưa Khổng Hi Nhan đi thay đồ, sau đó ngồi trên ghế bắt đầu trang điểm cho nàng. Phó Thu đứng cạnh động viên: “Khổng tỷ, đừng quá lo lắng.”
Khổng Hi Nhan ngước mắt nhìn Phó Thu qua gương: “Nhận ra rõ vậy sao?”
Phó Thu không lên tiếng, Sài Nhân cười khẽ: “Đừng lo quá, cậu coi như đang đóng phim đi.”
Khổng Hi Nhan quay đầu: “Ừm.”
Trang điểm xong xuôi, vẫn chưa đến lượt ba người lên sân khâu. Sài Nhân và Viên Tu Tuấn bàn luận về kịch bản 'Hừng đông', Khổng Hi Nhan nhắm mắt nghĩ đến những hình ảnh mà nàng thấy trong máy tính.
Không phải chỉ thành phố H, không chỉ là lũ lụt, còn có rất nhiều hình ảnh khác nữa, ngày qua ngày nàng xem ảnh đến nỗi hai mắt sưng đỏ vì khóc, là Trì Vãn Chiếu mạnh mẽ thu hồi máy tính nàng mới bằng lòng nghỉ ngơi.
Trước mắt Khổng Hi Nhan xẹt qua từng hình ảnh, có kinh sợ chấn động, có kích động lòng người, có nơi nơi hoang tàn, bụi bặm lắng xuống.
Nàng vẫn nhắm mắt, đến khi các nhân viên hậu trường gọi: “Viên lão sư, Viên lão sư, đến lượt mọi người rồi.”
Viên Tu Tuấn đứng lên, Khổng Hi Nhan cũng mở mắt ra.
Đôi mắt trong trẻo, hiện ra ánh nước.
Ba người lên sân khấu gây ra ồn ào không ngớt. Ảnh đế Viên Tu Tuấn, nữ diễn viên hàng đầu Sài Nhân, còn có nàng – một lưu lượng weibo nổi lên gần đây, đủ khiến cho người hâm mộ khản giọng hú hét.
Ngay khi ba người đứng ổn định thì âm nhạc bắt đầu nổi lên, khán đài nhanh chóng yên tĩnh, ánh mắt bọn họ chăm chú dõi theo người trên sân khấu, đầu lắc lư theo nhạc.
Ánh đèn chớp nháy, âm nhạc giao hưởng, Khổng Hi Nhan đứng trên sân khấu nghe thấy Viên Tu Tuấn cất giọng đầu tiên.
“Khi còn thơ bé, tôi đã nghĩ, sau khi lớn khôn nên đi phương nào.”
“Là ở bên chăm lo ba mẹ, hay là sẽ tha hương đất khách quê người.”
“…”
Bài hát này nói về một người anh hùng, trong một lần gặp nạn, anh không màng hiểm nguy cứu được mười một người, sau đó hi sinh khi đang độ tuổi thanh niên, ngày đó rất nhiều nhạc sĩ, ca sĩ vì anh mà viết bài hát tưởng nhớ, trong số đó, bài này là bài Khổng Hi Nhan thích nhất.
Viên Tu Tuấn hát đoạn đầu tiên, sau đó đến lượt Sài Nhân, giọng của cô trầm thấp, khi hát chất chứa vô số bi thương khiến người nghe cay cay sống mũi.
Khổng Hi Nhan chìm đắm trong bầu không khí đó, trong đầu lại hiện lên những hình ảnh thương tâm, khi nàng mở miệng thì có chút nghẹn ngào.
Viên Tu Tuấn quay đầu nhìn sang, nghe ra nàng hát không giống bình thường, lo lắng nàng sẽ mất bình tĩnh vì ảnh hưởng của lời hát.
Nhưng không có vấn đề gì.
Anh thở phào một hơi.
Ban đầu, Viên Tu Tuấn cho rằng Khổng Hi Nhan hát quá để ý vào kĩ thuật, không có chút tình cảm nào trong đó, anh giảng giải đôi lời, không ngờ khả năng tiếp thu của nàng tốt kinh người, chỉ vài ngày đã có đột phá.
Hiện tại thậm chí là một bước nhảy vọt.
Giọng hát nghẹn ngào khàn khàn so với bình thường còn đem lại hiệu quả âm thanh tốt hơn hẳn, càng có thể nhận ra cảm xúc dồi dào của nàng, anh nhìn thấy trên khán đài có không ít khán giả đỏ vành mắt.
Sau đó là phần điệp khúc, ba người cùng hợp xướng, giọng của Viên Tu Tuấn là chính, Khổng Hi Nhan và Sài Nhân hát bè, một ca khúc không quá dài cũng không quá ngắn, khi hát xong khán giả bên dưới liên tiếp lau nước mắt, có người ngẩng đầu nhưng viền mắt đã sớm ướt át.
Sau khi đi xuống, Khổng Hi Nhan thở phào nhẹ nhõm, Viên Tu Tuấn đứng bên cạnh nàng nói: “Hi Nhan, anh thực sự càng ngày càng mong chờ được hợp tác với em.”
Sài Nhân cũng nói: “Phải đấy Hi Nhan, cậu thể hiện rất xuất sắc.”
Khổng Hi Nhan cúi đầu: “Sài tiểu thư nói đùa, cậu với Viên lão sư còn xuất sắc hơn.”
Viên Tu Tuấn thấy hai người vẫn đang khách sáo bèn cười cười: “Được rồi, không tự khen nhau nữa, người khác nghe được lại chê cười chúng ta.”
Sài Nhân nói: “Viên lão sư nói rất đúng.”
Viên Tu Tuấn bị chọc cười lắc lắc đầu đi đến bàn trang điểm ngồi xuống, chuẩn bị tháo phụ kiện.
Sau khi kết thúc buổi diễn, Viên Tu Tuấn và Sài Nhân còn lịch trình khác, Khổng Hi Nhan thì khá rảnh, nàng thay quần áo thường ngày, xõa tóc, đeo mũ và kính râm rời khỏi hậu trường, đi đến khán đài.
Bởi vì sân khấu ngoài trời nên không có ghế, các fans đều đứng xem, trên tay bọn họ cầm banner chữ đỏ ghi tên thần tượng, vài người cầm bảng hiệu, đợi khi thần tượng xuất hiện thì bắt đầu hò reo.
Khổng Hi Nhan đứng ở gần giữa, lúc nào cũng có thể thuận lợi rời đi.
Phía trước nàng có mấy cô gái, tay cầm banner có tên Viên Tu Tuấn.
“Bồ có cảm thấy nam thần vừa rồi hát quá hay không!”
“Phải phải, mình khóc luôn mà.”
“Mình cũng khóc.”
“Còn Khổng Hi Nhan nữa, mình nhận ra chị ấy không chỉ diễn xuất tốt, hát cũng khá phết đấy, giọng hát của chị ấy quá hợp với bài hát rồi.”
“Là do chọn được bài phù hợp thui.”
“Không phải đâu, giọng ban nãy không giống giọng bình thường của Nhan Nhan nhà chúng tôi, rõ ràng là chị ấy đã luyện tập.”
Mấy fans bắt đầu tranh luận, Khổng Hi Nhan và Phó Thu đứng nhìn một lúc lâu, Phó Thu thời khắc đều cảnh giác nhìn xung quanh, lo người khác nhận ra Khổng Hi Nhan.
Khổng Hi Nhan cười Phó Thu lo thái quá, cho dù nhận ra cũng có sao đâu, không chỉ có nàng, có vài vị khách quý đã đứng ở khán đài rồi.
Mãi đến khi buổi biểu diễn kết thúc cũng không có ai nhận ra Khổng Hi Nhan.
Phó Thu thở phào một hơi.
Sau khi kết thúc, đoàn người phân tán các nơi, có người đi quyên tiền, có người trực tiếp rời đi, cũng có nhiều người chạy ra chờ ở hậu trường mong rằng có thể nhìn thấy thần tượng trong lòng, những fans đó đều cầm giấy bút trên tay, muốn được kí tên.
Khổng Hi Nhan nhìn lối ra đông đúc, nói: “Đi thôi.”
Phó Thu che chở cho nàng lên xe rồi mới lên.
Buổi biểu diễn coi như thành công tốt đẹp, tiền gây quỹ toàn bộ chuyển cho chính quyền thành phố H, Khổng Hi Nhan cho rằng chuyện này sẽ êm đẹp lắng xuống, nào ngờ lại nổi lên phong ba.
Có một chùm ảnh được đăng lên diễn đàn Thiên Nhai, bắt đầu bạo.
(*) Diễn đàn Thiên Nhai – 天涯论坛 Tianya Club là một trong những diễn đàn Internet phổ biến nhất ở Trung Quốc. Tính đến năm 2015, Diễn đàn Thiên Nhai được Alexa xếp hạng là trang web được truy cập nhiều thứ 11 ở Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Bức ảnh là cảnh cứu viện thành phố H, cũng không thiếu những gương mặt quen thuộc, mọi người nhìn có thể nhận ra vài người.
Đạo diễn Lâm Nghị Sâm, Viên Tu Tuấn, còn có Khổng Hi Nhan bế một đứa bé trên tay.
Một chùm ảnh có tám bức hình.
Trong hình, Khổng Hi Nhan một tay ôm một đứa bé, tay còn lại dắt một đứa bé khác, nàng bị mưa to xối ướt, sắc mặt trắng bệch, nước ngập quá đầu gối, bức ảnh cuối là nàng hôn mê được Lâm đ*o bế lên, mọi người nhận ra nàng còn không đi giày.
Gan bàn chân đầy bùn đất, mắt cá chân còn có vết đỏ, rõ ràng là chảy máu.
Chùm ảnh này được đăng lên liền gây ra bàn luận bùng nổ.
– – Đây là Khổng Hi Nhan à?
– – Ồ? Ai có thể nói là chuyện gì không?
– – Ôi chao, Khổng Hi Nhan ôm hai đứa bé?
– – Chuyện này là sao nha? Tôi nhìn mà đau lòng.
– – Tôi cũng thế, đau lòng quá.
Chùm ảnh này đăng lên liền bị người chuyển từ diễn đàn Thiên Nhai sang weibo, Khổng Hi Nhan nhận được điện thoại của Đồng Duyệt mới biết chuyện.
“Hi Nhan, em xem ảnh trên mạng chưa?”
Khổng Hi Nhan nhíu mày theo bản năng: “Ảnh trên mạng? Là ảnh biểu diễn hôm nay ư?”
Đồng Duyệt: “Không phải.”
Khổng Hi Nhan vội mở laptop xem weibo, nhìn thấy chùm ảnh này, con mắt rụt lại: “Cái này…”
Đồng Duyệt trầm giọng: “Là đứa bé mà em cứu lúc đó sao?”
Về chuyện này, Đồng Duyệt được Phó Thu kể lại, sau đó cô cũng hỏi Khổng Hi Nhan nhưng lần nào nàng cũng lái sang chuyện khác, cô bèn không hỏi nữa.
Khổng Hi Nhan nhìn chằm chằm những bức ảnh, ngón tay siết chặt con chuột: “Đồng tỷ, những bức ảnh này, không được phép xuất hiện.”
“Lâm đ*o đã minh lệnh cấm chỉ tất cả nhân viên cứu viện khi đó không được quay phim, sau đó cũng nói lại với đoàn phim.”
Đồng Duyệt đỡ lời nàng: “Chị biết, chị cũng vừa gọi cho Lâm đ*o, xác nhận chuyện đó.”
Nhưng nếu như vậy, rất kì lạ.
Chùm ảnh này là ai truyền ra?
Trước giờ nàng không phải người muốn dựa vào dư luận để gây chú ý.
Khổng Hi Nhan nghĩ hồi lâu mới mở miệng: “Đồng tỷ, những bức ảnh này, có thể đè xuống không?”
Đồng Duyệt chần chừ nói: “Có lẽ không thể hoàn toàn đè xuống được.”
Dù sao hôm nay Khổng Hi Nhan vừa mới tham gia buổi diễn từ thiện, cũng liên quan đến thành phố H, bây giờ thêm chùm ảnh này, người hâm mộ đã sớm bùng nổ, chỉ e rằng ảnh này đang được phát tán rầm rộ khắp nơi rồi.
Nếu muốn hoàn toàn đè xuống, gần như không thể.
Khổng Hi Nhan cũng đã nghĩ thế, nàng mím mím môi, Đồng Duyệt nói: “Em nghi ngờ có người cố ý tung ảnh này ra à?”
“Vâng.”
Đồng Duyệt: “Nhưng mục đích là gì?”
Nếu như bảo đây là tin đen về Hi Nhan, cô sẽ đoán được người kia yêu sách để làm gì, nhưng đây lại hoàn toàn không phải tin đen, thậm chí tin này còn giúp đẩy Hi Nhan lên tầng cao hơn, đem lại danh tiếng tốt đẹp cho nàng.
Dù sao, không phải ai cũng có dũng khí đi cứu người trong tình huống nguy hiểm như thế.
Khổng Hi Nhan nghĩ lâu đến mức có chút đau đầu.
Đồng Duyệt nói: “Hi Nhan, tạm thời trên mạng chưa có người biết em cứu đứa trẻ, như này đi, trước tiên chị sẽ cố gắng xóa ảnh, giảm dư luận xuống.”
Khổng Hi Nhan: “Vâng.”
Nàng cúp máy, có chút không yên lòng lên diễn đàn Thiên Nhai xem bài, nhìn thấy bảng hot search có tên mình, bấm đi vào, quả nhiên là chùm ảnh kia.
Khổng Hi Nhan mở tên chủ topic /Kẻ đào mộ/, mấy trăm người theo dõi, chỉ viết đúng hai bài.
Một là cái nàng vừa xem.
Một cái vừa đăng hai phút trước.
Khổng Hi Nhan giật mí mắt, mở bài viết ra, quả nhiên vẫn liên quan đến nàng.
~Nữ thần Nhan Nhan dũng cảm cứu trẻ em!!!~
– —————————
13/08/2022