"Ôi mẹ ơi!" Dương Kỳ và Hạ Tử Sâm đã say khướt, cả hai đều gục trên bàn.
"Này sao anh lại ngủ ở đây" Hạ Như Ân tiến lại gần Dương Kỳ lay lay người anh, cô chồm người qua đánh vào tay Tử Sâm.
Dương Kỳ nghe thấy giọng nói quen thuộc, anh đã ngẩng đầu lên, mặt anh lúc này đã ửng hồng nước mắt nước mũi đều trèm nhem.
"Sao anh lại khóc thế này" Hạ Như Ân nhìn thẳng vào mắt anh, anh lúc này rất yếu đuối trực tiếp xoay mặt đi nơi khác, anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
"Em làm gì anh ấy đấy" Hạ Như Ân không thương tiếc em trai, cô đã đánh mạnh vào vai Tử Sâm.
"Em không làm gì cả, tại chị hai đấy." Hạ Tử Sâm nói xoay sua sua tay loạng choạng rời đi, Tử Sâm cất tiếng nói.
"Chị hai đỡ anh ấy lên phòng giúp em, em xỉn rồi đỡ không nổi." Hạ Tử Sâm loạng choạng tay đỡ lấy tường từ từ đi lên.
"Hai người này bị sao vậy, anh ấy khóc tự nhiên lại tại mình" Hạ Như Ân khó hỉu đỡ lấy tay anh choàng qua cổ mình.
"Ưm, anh muốn uống tiếp." Dương Kỳ anh vùng vẫy nhẹ người.
"Ngoan nào, mai em cho anh uống tiếp giờ lên phòng nghĩ ngơi nhé." Hạ Như Ân dỗ ngọt anh, Dương Kỳ đã ngoan ngoãn cố gắng đứng thẳng người không dựa toàn sức vào người cô.
Dương Kỳ được cô đưa lên tận phòng nghĩ ngơi, Hạ Như Ân đắp chăn cản thận lại cho anh không bị cảm, khi cô chuẩn bị ra khỏi phòng, Dương Kỳ đã cầm lấy tay cô.
"Ân Ân, anh thật sự rất rất yêu em và Tiểu Huy, nhưng anh phải làm sao đây, khi em vẫn còn tình cảm với người cũ, 5 năm qua anh vẫn nhìn thấy rõ điều đó, nhưng anh không thể buông bỏ em" Những lời nói đó từ anh đã làm cô chợt bừng tĩnh, Hạ Như Ân ngơ ngác nhìn chàng trai đang say khướt mà nói mớ.
Hạ Như Ân biết đó không phải là những lời nói đùa của anh, chính cô trong 9 năm qua đều nhìn thấy rõ tình cảm anh dành cho cô!
Hạ Như Ân muốn gỡ bàn tay anh ra, Dương Kỳ tiếp tục nói.
"Rõ ràng anh là người đến trước, là người xuất hiện trước mà, cái gì trên đời này anh cũng có chỉ trái tim em là anh không thể có.." Dương Kỳ nói xong anh đã mệt mỏi chìm vào giấc ngủ bàn tay đã thả lỏng buông lấy tay cô ra.
Hạ Như Ân không kìm nén được nước mắt và cảm xúc, cô đã gạt đi những giọt nước mắt, mà đi ra khỏi phòng.
*****
Sáng hôm sau!
Dương Kỳ tỉnh dậy, đầu anh đau như búa bổ, anh hơi choáng, từ từ bước xuống khỏi giường đánh răng rửa mặt, thay đồ.
Bữa nay là ngày hoạt động của trường mẫu giáo của Hạ Minh Huy.
Anh xuống nhà, vẫn thấy bóng đang quen thuộc của Hạ Như Ân đang trong bếp tất bật chuẩn bị bữa sáng, anh thấy hình ảnh quen thuộc trong mắt mình đã mỉm cười.
****
Đêm hôm qua, sau khi nghe những lời nói đó từ anh, cô đã chằn chọc cả đêm, suy nghĩ từng câu từng chữ ấy, mà không thể nào ngủ được.
———
Hạ Tử Sâm trên tay bế Minh Huy, khi thấy anh đứa bé đã nhào qua lòng anh.
"Ba, con muốn ba bế" Hạ Minh Huy bận trên người bộ đồ học sinh mầm non rất dễ thương, Dương Kỳ vương tay qua đón lấy đứa bé.
Cả ba đi xuống nhà.
"Hạ Tử Sâm vào đây dọn đồ ăn ra cho chị xem nào…" Hạ Như Ân lớn giọng kêu Tử Sâm.
"Vâng.. " Hạ Tử Sâm định chạy vào bếp, thì bị Dương Kỳ ngăn lại, anh để Minh Huy ngồi xuống ghế.
"Để anh vào, em trông ** bin đi" Dương Kỳ nói
"Vâng ạ.
Dương Kỳ vào bếp, Hạ Như Ân không biết là anh vào nên đã nói.
"Em mang ly nước chanh ấm ra cho anh ấy đi, chị đã nói em bao nhiêu lần rồi thấy anh ấy uống rượu phải ngăn lại chứ, vậy mà hôm qua hai anh em lại say khướt thế kia" Hạ Như Ân nói, chả thấy ai chà lời cô đã cầm cái xẻng trên tay quay người lại chỉ vào hướng người đàn ông phía trước.
"Ôi trời ơi " Hạ Như Ân giật mình khi thấy là Dương Kỳ chứ không phải Hạ Tử Sâm.
"Hửm??
"Anh vào lúc nào đấy, Tử Sâm đâu.
"Anh bảo em ấy ở ngoài rồi, anh vào phụ em.." Dương Kỳ từ từ tiến lại phía cô
"Ồ anh đã tỉnh rượu chưa, nếu chưa anh uống nước chanh đi em mới pha đấy." Hạ Như Ân né tránh ánh mắt anh nhìn đi chỗ khác.
"Hôm qua anh xỉn lắm à.." Dương Kỳ áp người lại gần cô, hai tay anh chống đỡ đằng sau phía bếp ga.
"Ừm, hôm qua anh say lắm.
"Anh có nói gì không.
"Không, không có ạ." Hạ Như Ân ngại ngùng đến nói lấp bấp.
"Ồ.
Hạ Tử Sâm thấy có vẻ hơi lâu, nên anh đã đi vào bếp xem thử, nhưng anh không ngờ cảnh hai người đó xát gần nhau, theo góc nhìn của anh thì lại tưởng hai người đó đang hôn nhau.
"Em xin lỗi, em không nên nhìn những cảnh không nên thấy.
Hạ Như Ân giật mình đẩy người anh ra mà tiếp tục nấu nướng.
"Những…những món đó xong rồi, anh mang ra bàn trước đi, còn một món em mang ra sau,
"Ừm" Dương Kỳ khẽ mỉm cười