Mắt thấy Hồ trưởng lão sắp thượng cẳng chân hạ cẳng tay, Hứa Tử Du vội lên tiếng phân bua. Dĩ nhiên, nói thì nói, ăn đòn vẫn cứ là ăn đòn. Hồ trưởng lão đánh một trận đã tay rồi ném túi dụng cụ cho hắn, ngoắc tay gọi đi theo, vừa đi vừa nói cho tiết kiệm thời gian.
Hôm nay thanh thế đột phá không lớn, mật độ linh khí trong Tụ Linh Sơn không đến nỗi hỗn loạn nên quá trình sửa chữa sẽ nhanh hơn mọi khi. Thong dong một lúc cũng ổn.
Hồ trưởng lão sắp xếp dữ kiện trong đầu mình một lúc mới lên tiếng: “Trông ngươi lúc thì sáng dạ, khi lại ngu si, lão phu thực sự không hiểu nổi làm sao ngươi có thể sống tới giờ nữa.”
Hứa Tử Du gãi đầu đáp lại: “Đều nhờ ơn phúc của trưởng lão cả. Ngài không cưu mang đệ tử đến Tụ Linh Sơn thì có lẽ đệ tử đã bị mấy người khác hãm hại chiếm đoạt tài nguyên rồi.”
“Miệng mồm bôi dầu hay sao mà nghe lọt tai thế.” Hồ trưởng lão bật cười có chút cao hứng: “Ngươi chỗ biết chỗ không, kiến thức lại không hoàn chỉnh nên lão phu sẽ quay lại từ đầu. Trước tiên, nói lão phu nghe, tu hành có bao nhiêu cảnh giới?”
Câu đầu tiên không khó lắm, bởi nó thuộc về thường thức. Bất kỳ tu hành giả nào cũng biết.
Hắn đáp: “Bẩm trưởng lão, tu hành bắt đầu từ Tọa Tâm cảm nhận thế giới xung quanh, Định Pháp tu tập công pháp, Tiềm Hư vượt qua ranh giới con người, Trúc Dịch đạp lên tiên lộ, Kim Đan bay lượn cửu thiên, Nguyên Thần thoát phàm hóa tiên và Vong Huyền đồng nguyên thiên địa.”
Hồ trưởng lão nhìn lại hắn: “… Thời này người ta dạy dài dòng thế à?”
“Đệ tử chỉ thuật lại lời chấp sự dẫn đạo thôi ạ.” Hứa Tử Du cười cười đáp lại.
Hồ trưởng lão ngẫm một chút rồi gật gù.
“Câu trả lời không sai, tu hành đại khái chia ra những đại cảnh giới như thế. Trừ bỏ Tọa Tâm ban đầu ai cũng có thể đạt được thông qua cảm ngộ thì những cảnh giới sau đều có cách nhận diện. Trong trường hợp của Định Pháp, đấy là hư khí. Chúng ta tu tập ma công, diễn sinh hư khí thành ma khí. Ma khí hiện, Tiềm Hư ngay trước mắt.”
Hứa Tử Du dường như đã hiểu: “Vậy là Ma tam thiếu gia có thể đạt đến Tiềm Hư cảnh, còn vị sư huynh đột phá hôm nay chưa chắc đã có thể lên cảnh giới đó. Ý trưởng lão là vậy ạ?”
“Không sai, tam thiếu gia có tiềm lực Tiềm Hư, thiên phú và biểu hiện đều ủng hộ tương lai đến cảnh giới đó. Lão phu đến chết e rằng cũng chỉ ở mỗi Tiềm Hư, xưng hai tiếng ‘đạo hữu’ với tam thiếu gia nhiều khi vẫn còn bất kính.” Hồ trưởng lão hài lòng gật đầu.
Đạt đến Tiềm Hư cảnh chắc chắn có ma khí nhưng có ma khí chưa chắc đã là Tiềm Hư cảnh, mà nó đại biểu tích súc linh khí đủ mạnh, cơ thể đã sớm trúc cơ thành công, chỉ cần đợi thời cơ thích hợp là có thể đột phá ngay và luôn, bước vào cảnh giới vượt trội giống loài.
Ma tam thiếu là con cháu nhà họ Ma, từ nhỏ đã được ăn tiên đan diệu dược. Trong khi đồng niên còn đang bập bẹ tập nói và mày mò những bước đi đầu tiên, hắn đã sớm tiếp xúc với tu hành. Có trưởng bối chỉ điểm và ngày đêm đốc thúc, đạt thành tựu sớm cũng là chuyện bình thường.
Trong mắt Hứa Tử Du, Ma tam thiếu đã rất tài giỏi nhưng hắn nghe nói thiên phú của đối phương vẫn còn thua hai vị huynh trưởng. Nghe thôi đã thấy rợn hết cả người.
Nói đến cảnh giới, Hứa Tử Du lại thấy tò mò.
“Trưởng lão, ngài từng vào nội môn chưa?”
Hồ trưởng lão đột nhiên dừng chân: “Nội môn không phải chỗ cho những kẻ tầm thường.” Lão đảo mắt về hắn: “Tiểu Hứa, nói lão phu nghe, quy mô của Ngự Ma Tông ta thế nào?”
Đôi mắt lão chợt lóe lên một tia tinh quang.
Hứa Tử Du không dám chần chừ, hắn đáp:
“Bẩm trưởng lão, mặc dù Ngự Ma Tông ta ít nhân số nhất trong tam đại ma đạo nhưng thế lực chưa bao giờ xếp chót, tại Ma Uyên là bá chủ một phương.”
Hồ trưởng lão nhếch mép: “Phải, Ngự Ma Tông ta chưa bao giờ xếp chót, nhưng cũng chưa bao giờ đứng đầu. Nhưng vị thế như vậy là đủ để các thế lực khác không dám xem thường. Nhân số ít thì sao chứ, chỉ cần một người đủ mạnh, quyền khuynh thiên hạ thì dù các thế lực khác có nhiều đại tu hành giả tới đâu cũng không dám mạo phạm.”
Lão chỉ tay về phương bắc, tiếp tục nói: “Tiểu Hứa, nội môn của tông ta ở hướng đấy. Nhưng lão phu không thể nói cho ngươi biết cụ thể, bởi lão phu không xứng.”
“… Ý trưởng lão là sao?” Hứa Tử Du nuốt một ngụm nước bọt.
Tiết trời trên Tụ Linh Sơn chợt lạnh hơn, màn đêm dần kéo về. Mật độ linh khí bắt đầu gia tăng, nhưng độc tính tỏa ra từ Ma Uyên cũng không kém cạnh.
“Lão phu chưa từng là đệ tử nội môn. Lần vào nội môn duy nhất của lão phu là nhận chức trưởng lão từ Chấp Sự Đường, từ đó đến nay đã hơn năm mươi năm rồi.”
Hứa Tử Du sững người: “Tiềm Hư… cũng chưa thể vào nội môn sao?”
“Tiềm Hư mạnh lắm à?” Hồ trưởng lão cười khẩy.
Hứa Tử Du hơi rụt rè, song cũng gật đầu. Với Định Pháp cảnh như hắn, Tiềm Hư vẫn là một cảnh giới quá xa. Không cần biết những cảnh giới bên trên mạnh mẽ thế nào, nhìn riêng vào bổng lộc chênh lệch giữa chấp sự với đệ tử thôi cũng đã choáng, nói gì tới trưởng lão.
Hồ trưởng lão không trách sự thiển cận của Hứa Tử Du. Hắn chưa trải đời, tự nhiên không hiểu sự khắc nghiệt của thế giới tu hành. Đấy không phải nơi dành cho kẻ đơn thuần như hắn.
“Tại nội môn, thấp nhất là Tiềm Hư, thậm chí Tiềm Hư không cẩn thận cũng chết không đối chứng. Cạnh tranh trong nội môn khốc liệt hơn ngoại môn này nhiều, thủ đoạn cũng tàn độc đến mức ngươi không thể nào tưởng tượng nổi.” Lão chỉ vào ngực Hứa Tử Du: “Muốn vào nội môn, cảnh giới không thôi chưa đủ, quan trọng nhất là đảm phách.”
Hứa Tử Du bất giác sờ tay lên ngực.
“… Trưởng lão không có đảm phách ạ?”
Hồ trưởng lão vừa đi hai bước đã phải quay lại, cười niềm nở.
Hứa Tử Du: “…” Thôi bỏ mẹ rồi.
“Lão phu đạt tới Tiềm Hư khi đã ngoài năm mươi. Giai đoạn tu luyện hoàng kim đã sớm qua, có vào nội môn cũng không tăng tiến được thêm bao nhiêu. Thay vào đó, đóng đô tại ngoại môn làm một trưởng lão vừa an nhàn vừa tự do hơn.” Hồ trưởng lão giải thích.
Hứa Tử Du vừa đi vừa nghe, thỉnh thoảng chỉ thêm vài tiếng cảm thán chứ không liều mạng nói lời vô tri. Cái đầu sưng vù của hắn vẫn còn đau nhức sau trận đòn ban nãy. Hồ trưởng lão không thèm nương tay một chút nào, lớn tuổi động khẩu, ai lại động thủ thế không biết.
“Nội môn hung hiểm, không có thực lực tốt nhất không nên vào, chỉ tổ tự sát.”
Hồ trưởng lão xua tay: “Thiên phú của ngươi không tệ, nửa năm qua tu hành cũng xem như có chút thành tựu, coi như đặt tại ngoại môn cũng thuộc lứa trung thượng. Ngươi thực sự không cân nhắc đến việc bẩm báo lại Chấp Sự Đường?”
Hứa Tử Du gãi má: “Trưởng lão, đệ tử từng nói lý do cho ngài nghe rồi mà.”
“Tu hành càng cao, tài nguyên tiêu hao càng nhiều. Tụ Linh Sơn không thiếu linh khí cho ngươi, nhưng hạc là hạc, không thể hạ mình ngang với gà.”
Hồ trưởng lão lắc đầu: “Lão phu thấy ngươi đã viên mãn Nhập Môn Ma Công, cảnh giới giờ này có lẽ cũng đạt đỉnh sơ cảnh rồi đi. Vừa hay hôm nay là ngày Sương Giáng, lão phu sẽ hộ pháp giúp ngươi, tranh thủ mà đột phá.”
Nghe vậy, Hứa Tử Du liền sững người. Hắn mấp máy bờ môi: “Trưởng lão, không cần…”
“Nửa năm qua Chấp Sự Đường còn không tìm nổi một tên tạp dịch nào ra hồn cho lão phu nên Tụ Linh Sơn vẫn cần ngươi săn sóc thêm một quãng thời gian.” Hồ trưởng lão bảo.
Hứa Tử Du lập tức quỳ xuống, khom mình hành lễ: “Đa tạ trưởng lão.”
“Thời điểm Sương Giáng tốt nhất còn chưa tới, ngươi đi sửa chữa Tụ Linh Trận trước để ổn định linh khí, sau đột phá cũng không muộn.” Hồ trưởng lão lấy Uyên Độc Đan cho hắn: “Trước khi đột phá nhớ phục dụng. Đột phá cần lượng linh khí thuần túy, nhiễm độc tính của Ma Uyên chỉ tổ khiến căn cơ ngươi bất ổn.”
Hứa Tử Du nhìn lão bằng đôi mắt long lanh, dường như đã chuẩn bị sẵn một bài văn cảm động ngàn câu chữ. Lão không muốn nghe, trực tiếp đá hắn đi làm việc.
Hứa Tử Du hí hửng nhận Uyên Độc Đan rồi cầm túi dụng cụ đi sửa chữa Tụ Linh Trận.
Nửa năm qua hắn đã quen đường Tụ Linh Sơn, thao tác sửa chữa cũng thuần thục hơn không ít, chỉ tốn khoảng một canh giờ là hoàn thiện công việc đáng lý cần quãng thời gian gấp đôi.
Hồ trưởng lão không phàn nàn gì cả, lão quan sát hắn quãng thời gian qua cũng hiểu hắn được việc thế nào, nếu hắn bớt hèn đi một chút thì chắc lão đã có hứng hơn.
Hồ trưởng lão mở sa bàn, chậm rãi quan sát tinh tượng để tính ngày.
“Trưởng lão, ngài biết bói thiên cơ sao?” Hứa Tử Du quay trở về, trông thấy lão loay hoay liền tò mò tiếp cận: “Bói cho đệ tử một quẻ được không?”
“Tiềm Hư làm gì bói được thiên cơ.” Hồ trưởng lão thiếu điều muốn đập luôn sa bàn vào đầu hắn, nhưng nghĩ một lát lão lại đi cốc đầu: “Thiên cơ là lĩnh vực nằm ngoài sức tưởng tượng của tu hành giả yếu nhược. Muốn tiếp xúc, ít nhất cũng phải là Trúc Dịch cảnh.”
“Nói vậy, ngoại môn chỉ có mỗi hai vị trưởng lão chưởng sự mới tiếp xúc được sao?”
Hồ trưởng lão lắc đầu: “Lão phu nói Trúc Dịch cảnh mới có cơ hội tiếp xúc, không đồng nghĩa Trúc Dịch cảnh có thể bói thiên cơ. Ngự Ma Tông ta chỉ được một người toán mệnh thiên cơ, ngươi biết đấy là ai không?”
Hứa Tử Du thẳng thắn đáp lời: “Đệ tử không biết.”
“Lão phu cũng không biết.” Hồ trưởng lão bảo.
Hứa Tử Du: “…” Không biết sao khẳng định như đúng rồi thế.
Hồ trưởng lão đọc hắn như lật một quyển sách. Lão giải thích: “Lão phu chỉ nghe nói, không biết được tình hình cụ thể như thế nào. Nhưng đúng là nội môn có trưởng lão giỏi bói toán thiên cơ. Về phần đấy là ai, lão phu nghĩ ngươi có thể đoán được.”
Hứa Tử Du chớp mắt một lúc, dường như đã nghĩ đến câu trả lời.
Thiên cơ cho biết chuyện tương lai. Tông chủ Ngự Ma Tông muốn ra quyết định gì, trước tiên đều hỏi tới vị trưởng lão đó để biết cát hung. Mà đã thân cận với tông chủ thì chắc chắn là trưởng lão nội môn, tu hành giả Kim Đan cảnh...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK