Bẩm báo chỉ cần một người nhanh nhẹn là đủ. Nhưng nguyên một nhóm năm người quay đầu thì chắc chắn là sợ quá mà bỏ của chạy lấy người.
Hứa Tử Du cũng sợ. Ai mà nghĩ trận đánh chính thức đầu tiên của hắn từ khi tu luyện công pháp lại là một yêu vật có tu vi cao hơn chứ. Nhưng để so sánh với cơn thịnh nộ của cường giả Trúc Dịch cảnh, Huyết Sắc Yêu Kê đại khái chỉ là một con gà vô hại.
“… Thôi thì kéo dài thời gian vậy.” Hứa Tử Du lẩm bẩm.
Huyết Sắc Yêu Kê không phải yêu quái sinh linh trí. Nó hành động phụ thuộc vào bản năng. Cảm nhận chênh lệch tu vi đang nghiêng về hướng mình, nó lập tức xông tới với dáng vẻ hùng hổ.
Pháp thuật bình thường không thể xuyên qua lớp lông cứng của nó, lại thêm huyết sắc hộ thân khiến cho công kích thể thuật tăng thêm bội phần.
Đương đầu trực tiếp không phải ý tưởng hay nhưng Hứa Tử Du không thể đòi hỏi hơn ở bản thân.
Luyện thể thuật mà không đánh giáp lá cà thì luyện làm gì.
Oành!
Hứa Tử Du xoay người tránh đòn hiểm từ cái mỏ cứng rồi gạt chân nhưng bất thành. Đôi chân trông thì nhỏ bé so với cơ thể nó, song lại cứng không thua gì Thiết Bì.
Huyết Sắc Yêu Kê rút đầu khỏi mặt đất, chuyển hướng mổ vào người Hứa Tử Du.
Hắn tiếp tục tránh, đồng thời khiêu khích để nó chuyển dời sự chú ý về phía mình, càng lúc càng rời khỏi phạm vi đồi linh thảo. Tốc độ của nó không quá nhanh, cũng không dễ dàng thay đổi hướng di chuyển trong thời gian ngắn, sát thương chủ lực lại đến từ chiêu mổ mỏ điển hình nên hắn có thể lợi dụng độ trễ giữa các hành động để phản công.
“Thiết Ma Quyền!”
Đòn mổ mỏ sượt qua ngực áo Hứa Tử Du, phanh phui cơ thể cường tráng tối màu của Thiết Bì hộ thân. Hắn lại tung nắm đấm móc, nhắm thẳng vào chỗ đã đánh ngay trước đó.
Một quyền, rồi lại một quyền, tiếp nữa lại bồi thêm một quyền. Quá trình lợi dụng độ trễ đó lặp đi lặp lại, thoáng chốc đã đạt đến mười lần. Tầng huyết sắc trên người Yêu Kê liền nhạt đi.
“Có tác dụng.”
Hứa Tử Du tiếp tục lao về trước, trượt chân sượt qua đòn mổ mỏ của nó mà đấm vào chỗ cũ.
“Quác!”
Huyết Sắc Yêu Kê chợt tung hai cánh rồi chém bổ về phía hắn. Lông vũ nó cứng như sắt, bén như dao mà cứa lên da, ma sát một tia lửa kéo dài.
Hứa Tử Du đạp vào người nó, mượn lực bảo trì khoảng cách.
Hai bên thái dương đổ mồ hôi, hắn vội vàng sờ lên chỗ bị tấn công. Nhờ có Thiết Bì, đòn vừa rồi không làm hắn trọng thương nhưng vết xước trên da không phải đùa. Một khi hắn xuống sức, Thiết Bì mất hiệu lực thì đòn đó cắt da cắt thịt dễ như chơi.
Huyết Sắc Yêu Kê lại lao tới. Hai chân in hằn từng dấu vết, từng bước tiếp cận Hứa Tử Du để phản công. Lúc thì mổ mỏ, khi lại chém cánh. Thậm chí, lúc bảo trì khoảng cách, nó còn giải phóng lông vũ, lợi dụng chúng như phi đao mà tấn công từ xa.
Hứa Tử Du càng muốn áp sát bao nhiêu, nó càng cố gắng đẩy hắn khỏi người mình.
“Súc sinh nhà ngươi cũng thấm đòn rồi đấy!”
Hứa Tử Du nghiến răng, mặc cho lông vũ phá vỡ Thiết Bì xuyên vào đầu vai, hắn cấp tốc tiếp cận rồi liên tục tung nắm đấm vào đúng một vị trí. Lúc này, nắm đấm của hắn được phủ bởi một lớp khí màu đen, khiến làn da tối màu nay lại càng tối hơn.
“Chết đi, con súc sinh chết tiệt!”
Thiết Ma Quyền phối hợp với ma khí như cá gặp nước. Sức tấn công dồn dập đến từ nắm đấm của Hứa Tử Du mỗi lúc một tăng. Hắn liên tục tung năm nắm đất, pháp lực và ma khí tiêu hao như bình nước bị vỡ một lỗ. Nhưng tiêu hao lại đáng giá, bởi Huyết Sắc Yêu Kê đã không còn đứng vững, tầng huyết sắc trên người cũng mờ nhạt đi rất nhiều.
Oành!
Hứa Tử Du giáng thêm một quyền vào đầu nó, sau vòng qua phía đối diện, quặp nguyên cánh tay vào cổ rồi vận sức siết chặt.
Huyết Sắc Yêu Kê không thở được, nó vùng vẫy cơ thể, nhanh chóng đứng vững trên mặt đất rồi ngoắc đầu qua ngoặc đầu lại, tự mình đập vào đất đá và cây cối nhằm ép bức Hứa Tử Du buông tay. Nhưng hắn lại cứng đầu không nới lỏng. Nó càng vùng vẫy mạnh bao nhiêu, hắn càng siết chặt bấy nhiêu. Bắp tay hắn thậm chí còn lộ cả đường gân.
Hứa Tử Du trừng mắt, ma khí dồn về cơ bắp, chút pháp lực sau cùng cũng không giữ lại nữa. Hắn ép tay về ngực mình, Thiết Bì cứng cáp đang nhạt dần đột nhiên tối màu hơn.
Rắc—?!
Tiếng xương gãy vang từ trong cổ Huyết Sắc Yêu Kê, hành động vùng vẫy của nó cũng chấm dứt. Tầng huyết sắc biến mất, cơ thể nửa còn lông, nửa bị trụi lăn đùng ra đất. Chết ngay tại chỗ.
Khí tức hung bạo của Định Pháp thượng cảnh mất hút, áp bức mà Hứa Tử Du chịu cũng mất đi. Hắn thu ma khí và Thiết Bì, lảo đảo khuỵu gối bên thi thể Huyết Sắc Yêu Kê mà thở dốc.
Hình như xương cốt đã nứt vỡ phần nào, cử động một chút lại đau thấu trời.
“Không tệ, trung cảnh đấu thượng cảnh không trọng thương, ngược lại còn giết rất gọn gàng.”
Tiếng cười chợt vang từ sau lưng, từng bước từng bước tiếp cận hắn không tiếng động.
Hứa Tử Du giật thốt, vội ngã người để xoay lại, cắn răng chịu đau, run rẩy chắp tay hành lễ.
“Đệ tử Hứa Tử Du xin thỉnh an trưởng lão, trưởng lão vạn thọ vô cương.”
Khí tức nhàn nhạt không hiện rõ nhưng sự hiện diện bức nhân tới mức khiến lông tóc dựng ngược. Cả dược viên chỉ có đúng một tồn tại có được khí tức này.
Cường giả Trúc Dịch cảnh của Ngự Ma Tông, Dương trưởng lão.
“Hành lễ là được, không cần tâng bốc lão phu lên như thế.”
Dương trưởng lão ngoắc ngón tay, lông vũ đâm trên người Hứa Tử Du lập tức bay tới trước mặt.
“Đánh đấm thô sơ nhưng lại có mắt nhìn đối thủ, chiến đấu biết tránh biết phản công đúng lúc, khi cần dồn lực lại không hề do dự. Ở ngươi có nhiều nghịch lý kỳ lạ đấy.”
Hứa Tử Du nuốt một ngụm nước bọt, không dám ngẩng cao đầu, hắn đáp: “Xin trưởng lão minh giám. Đệ tử nhập môn thông qua Lò Luyện Cổ, thực lực yếu kém, chỉ biết mỗi sinh tồn.”
Dương trưởng lão nhướng mày: “Lò Luyện Cổ sao… Thế lại không tệ. Thực lực quyết định tiếng nói trong giới tu hành, nhưng muốn nói được phải còn mạng đã. Sinh tồn tốt là giỏi rồi.”
Lão xoay ngón tay, sáu lông vũ dính máu Hứa Tử Du lại bay tới xếp hàng trước hắn, kèm theo đó là một bình đan dược và một tấm thẻ bài mang tên lão.
“Lão phu không bạc đãi người có công, đã bảo vệ đồi linh thảo khỏi yêu vật thì cũng nên nhận thưởng xứng đáng. Lông vũ của Huyết Sắc Yêu Kê có độ cứng thế nào ngươi đã tự mình trải nghiệm, mang chúng đến Lò Rèn, phụ thân vào đôi quyền sáo của ngươi. Thể tu đánh cận chiến nhưng cũng không thể để xa chiến thành điểm yếu.” Dương trưởng lão bảo.
Nghe vậy, Hứa Tử Du liền sướng rơn, vội dập đầu.
“Đa tạ trưởng lão chỉ điểm.”
Dương trưởng lão phất tay, thân xác Huyết Sắc Yêu Kê liền nhập vào trong túi trữ vật, sau bay lên trên trời, biến mất không lâu sau đấy, chỉ để lại một thanh âm vang vọng trong đầu.
“Lão phu sẽ bẩm báo lại tông môn. Nhiệm vụ của ngươi ở đây đã hết, dưỡng thương một ngày rồi hồi tông. Chấp Sự Đường sẽ thưởng công trạng tương ứng. Chuyện hôm nay chớ nhiều lời.”
“Vâng, thưa trưởng lão.”
Hứa Tử Du vội thu sáu cọng lông vũ vào trong trận bàn, đồng thời dùng đan dược Dương trưởng lão đưa để khôi phục pháp lực và điều trị thương thế. Dược lực rất mạnh, khôi phục không những nhanh mà còn dư thừa trợ giúp tăng tiến tu vi.
Định pháp trung cảnh của Hứa Tử Du vốn dĩ đã rất vững chắc, nay nhờ thêm đan dược cố bản bồi nguyên, cảnh giới liền thăng tiến rõ rệt. Không hổ danh là đan dược xuất từ Trúc Dịch.
“Hứa sư chất, ngươi không sao chứ?”
Khi mọi chuyện xong xuôi, cứu viện mới tới nơi. Đội ngũ rất đông đảo, bao gồm những đệ tử đã bỏ chạy trước đó và ba chấp sự Tiềm Hư cảnh. Huyết Sắc Yêu Kê gặp đội ngũ này ngay từ đầu thì không khéo đã trở thành gà nướng ngũ vị ấy chứ.
Hứa Tử Du vẫn chưa hấp thụ dược lực xong nhưng cũng không thể dưỡng thương trước mặt bọn họ. Hắn nhanh chóng thu công, chắp tay hành lễ.
“Nhờ Dương trưởng lão, đệ tử vẫn an toàn.”
Nghe đến tên của hung thần dược viên, ba chấp sự liền cứng ngắc như tượng đá. Người thân thuộc với Hứa Tử Du nhất khó khăn lắm mới hỏi được một câu: “Vậy… ngài ấy có nói gì không?”
“Khởi bẩm chấp sự, trưởng lão nói sẽ bẩm báo lại tông môn, còn chuyện sau đó đệ tử không nắm được.” Hứa Tử Du thành thật khai báo.
Hắn không muốn giải thích vì bị chú ý quá cũng không tốt. Chuyện gì khó nói hắn cứ đổ hết cho Dương trưởng lão là xong. Các chấp sự và đệ tử tự khắc não bổ cốt truyện. Với uy vọng và độ đáng sợ kinh khủng của lão, bọn họ kiểu gì cũng loại bỏ hắn khỏi “vai chính”.
Giới tu hành là phiên bản rộng lớn hơn Lò Luyện Cổ. Ngoại trừ bản thân, Hứa Tử Du không được phép tin tưởng ai. Thậm chí trong tình huống đặc thù, nhiều khi hắn cũng không tin nổi mình.
Với kẻ xấu tính, dè chừng, tốt nhất vẫn nên ẩn nhẫn. Với người muốn lợi dụng, hắn nên thể hiện đúng giá trị cần lợi dụng, từ từ tính kế thoát khốn sau. Còn với người muốn tính kế hãm hại mà hắn không thể bỏ chạy, vậy thì chỉ còn nước nhập kế rồi tính ngược.
Năm đó hắn sinh tồn trong Lò Luyện Cổ thế nào, bây giờ cứ soạn lại bổn cũ.
Hứa Tử Du xin phép trở về trị thương, các chấp sự cũng không giữ làm gì bởi bọn họ có vấn đề khác to hơn cần quan tâm. Huyết Sắc Yêu Kê đột nhập lần này đã để lại bao nhiêu hậu quả. Đồi linh thảo này có Hứa Tử Du bảo vệ nên nó không làm được gì nhưng những đồi trước đó e rằng khó thoát khỏi kiếp nạn. Bọn họ phải thống kê tổn thất cũng như tử thương.
Có thể Dương trưởng lão chỉ quan tâm tới linh thảo, nhưng Ngự Ma Tông vẫn để mắt tới các đệ tử. Dù sao nhân lực của tông môn cũng thấp hơn khá đáng kể so với hai tông môn ma đạo còn lại. Dù yếu hay mạnh, thiếu vắng một người, mất đi một phần sức.
Hứa Tử Du nán lại dược viên một đêm. Khi mặt trời ló rạng đông, hắn liền cưỡi bảo mã hồi tông.
Nhiệm vụ đầu tiên tạm kết thúc ở đấy...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK