Tiêu Thị là một trong năm thế gia lớn nhất của vương triều Đại Chu đã được truyền thừa mấy trăm năm, có lịch sử xa xăm và căn cơ hùng hậu.
Những năm qua tộc Tiêu Thị đóng giữ ở cổng Bắc Đại Chu chống lại hai nước Hạ – Nguyên, che chở bình an cho một phương, có thể nói là công lao cực lớn.
Tuy tộc Tiêu Thị rất ít tham dự vào chính sự triều đình, nhưng trong tay năm giữ quân đội hùng mạnh và lập nên chiến công hiển hách nên có thanh danh rất lớn, quyền thế ngập trời.
Cho dù là đương kim thiên tử cũng phải nể mặt con quái vật khổng lồ này ba phần.
Huống chỉ lúc trước nếu không phải Tiêu Tình mượn dùng lực lượng của Tiêu gia thì đến phiên Chu Thiên leo lên hoàng vị hay sao?
"Ngươi đang uy hiếp trẫm?" Chu Thiên nheo mắt lại, long nhan giận dữ, trầm giọng mà quát lớn.
"Phụ hoàng, nhi thần chỉ muốn biết chân tướng mà thôi." Chu Tranh không chút sợ hãi, không kiêu ngạo không tự ti mà nhẹ giọng đáp lại.
"Tứ đệ, tộc Tiêu Thị là rường cột nước nhà, trấn giữ Bắc cảnh, ngươi nói dăm ba câu thì muốn dùng là dùng được sao?!" Đại hoàng tử lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Nếu Tiêu Thị muốn che chở cho Chu Tranh thì sẽ không bỏ mặc không ngó ngàng đến trong mười năm qua.
"Mẹ nó!" Chu Tranh thầm mắng một tiếng, hôm nay sở dĩ hắn không e ngại là do có được át chủ bài quan trọng nhất – Đó là Tiêu Thị.
Không được Tiêu Thị ủng hộ thì không cách nào mượn lực lượng của Tiêu Thị, trên triều đình ai lại quan tâm đến Chu Tranh?
Nếu bị cưỡng ép phế truất vị trí Thái tử thì chỉ sợ ngày sau muốn sống cũng là một chuyện xa xỉ.
Nghĩ tới đây, Chu Tranh nắm chặt nắm đấm, lộ ra vẻ mặt không cam tâm.
Hắn không sợ chết, nhưng càng muốn sống hơn, còn muốn sống một cách thể diện.
Quả nhiên chúng triều thần nghĩ thông suốt điểm này thì vẻ mặt nhìn về hướng Chu Tranh lại xuất hiện một tia thay đổi.
Cho dù hết ngu ngốc thì thế nào? Cho dù làm Liễu Phụ tức giận ngất xỉu thì thế nào?
Trong triều không ai đứng về phe Chu Tranh, mà ý định muốn phế Thái tử của người ngồi trên cao kia thì người người đều biết.
Với tình thế thế này, Chu Tranh đã định sẵn sẽ thua trận.
"Phụ hoàng, nhi thần nghe nói Đại Hạ Quốc đã dẫn ba mươi vạn binh tiến về biên cương cổng Bắc, đang chực chờ như hổ rình mồi, tình thế biên quan nguy nan!" Chu Tranh hít sâu một hơi rồi đứng chắp tay ở đó, vẻ mặt vẫn không chút thay đổi.
Mà tin tức này vang lên thì cả triều kinh ngạc quần thần sững sờ tại chỗ, cả Chu Thiên cũng khẽ chau mày lại.
Các quốc gia trong thiên hạ ngang hàng với nhau, bốn phía vương triều Đại Chu có các vương quốc vờn quanh, cường địch thăm dò, nhất là Đại Hạ Quốc và triều đình Đại Nguyên phía Bắc.
Những năm qua nhờ có tộc Tiêu Thị trấn giữ cổng Bắc nên Đại Hạ Quốc và triều đình Đại Nguyên an phận không ít, tuy thỉnh thoảng vẫn có quấy nhiễu quy mô nhỏ nhưng không đến mức khiến vương triều Đại Chu bị thương nặng.
Nhưng ba mươi vạn đại quân xuôi Nam tuyệt đối không phải trò đùa.
"Chuyện quan trọng như thế mà Binh bộ chưa từng nghe nói, triều đình cũng không biết gì, sao điện hạ lại nhận được tin tức? Đừng nói là những năm qua điện hạ giấu tài nhưng đã trải rộng tai mắt khắp thiên hạ, năm thông tin còn nhanh hơn cả triều đình?"
"Hay là điện hạ cố ý tung ra lời đồn làm dao động triều đình ta?" Thượng Thư Binh Bộ Trần Vĩnh chất vấn làm quần thần xì xào bàn tán.
Chu Tranh chau mày nhìn Trần Vĩnh, tên này nhìn như trung hậu thành thực, nhưng trong lời nói đều là đao nhọn, câu nào cũng trí mạng.
"Vậy chỉ có thể nói Binh bộ quá vô dụng." Lời nói của Chu Tranh làm sắc mặt Trần Vĩnh đỏ lên.
"Nếu như cứ ngồi trong triều chờ đợi biên quan chủ động cấp báo thì cần Thượng Thư Binh Bộ ngươi làm gì?" Chu Tranh cười lạnh một tiếng, không nhân nhượng Trần Vĩnh chút nào.
Chỉ là một con chó đi theo Nhị hoàng tử mà thôi, Chu Tranh không coi ông ta ra gì cả.
"Nhi thần còn nghe nói sở dĩ Trấn Bắc Hầu chưa báo cáo tin này là đang chờ một cơ hội."
Chu Tranh ngẩng đầu đối diện với Chu Thiên, khi nói ra ba chữ Trấn Bắc Hầu thì cố ý nhấn mạnh thêm hai phần.
Trấn Bắc Hầu – Người cầm lái của Tiêu Thị, phụ thân của Tiêu Tình và cũng là ngoại công của Chu Tranh. Ông là quan nhất phẩm nắm giữ hai mươi vạn quân trấn giữ cổng Bắc.
"Ngoại công muốn mượn cơ hội này để truyền tin chiến thắng cho triều đình vào một tháng sau, xem như chuẩn bị cho lễ nhược quán đội mũ (1) của bổn cung."
(1) Lễ nhược quán là lễ thành niên, cho các thanh niên ở độ tuổi 18 tuổi.
Ngoại công!
Chu Tranh không nói nhiều lời, nhưng chỉ xưng hô ngoại công này đã làm không ít người trong triều căng thẳng.
Dù bao lâu nay Tiêu Thị chưa từng hỏi han đến Chu Tranh, có điều mặc kệ Tiêu Thị có quan tâm đến đứa ngốc này không nhưng không ai dám phủ nhận quan hệ huyết mạch giữa Chu Tranh và Trấn Bắc Hầu Tiêu Mục.
Hắn là đương kim Thái tử, cũng là ngoại tôn của Tiêu Mục.
"Thủ đoạn của Thái tử thật ghê gớm!"
"Mặc kệ lời nói của hắn là thật hay giả cũng không quan trọng. Bởi vì Trấn Bắc Hầu nhất định sẽ đứng về phe Thái tử"
"Không sai, cái gì gọi là dựa thế, chính là đây!"
Quần thần nghị luận, giờ khắc này bọn họ mới phát hiện hôm nay Chu Tranh không phải lỗ mãng mà đã sớm chuẩn bị tất cả.
"Mục đích thật sự của Thái tử chính là lễ nhược quán!"
"Một khi lễ nhược quán xong thì vị trí Thái tử sẽ trở nên vững chắc!"
Lễ bộ Thượng Thư hít sâu một hơi, khi nhìn về hướng Chu Tranh thì sâu trong đôi mắt đột nhiên lóe lên một tia kiêng kị hiếm hoi.
Làm nền nhiều như vậy ở giai đoạn trước đều là vì lễ nhược quán này.
Bởi vì qua một tháng nữa chính là lúc Chu Tranh tròn mười tám tuổi.
Dựa theo tập tục của vương triều Đại Chu thì Thái tử sẽ tiến hành lễ nhược quán mười tám tuổi để đội mũ.
Tức là tuyên bố với thiên hạ hắn là người nối nghiệp hoàng vị hàng đầu trong tương lai, trên tuân theo thiên ý, dưới tuân theo dân ý.
Mà lúc này Chu Tranh lại cố ý nói ra tin Bắc Cảnh nguy cấp, ba mươi vạn quân địch tiếp cận vào đồng thời công bố đây là lễ vật mà ngoại công Tiêu Mục tặng cho mình vào lễ nhược quán, dụng ý trong đó thật sự rất cao minhI
Quần thần không tự chủ được lại xem trọng Chu Tranh ba phần, tâm kế lòng dạ này khiến họ lần đầu cảm nhận được một tia sợ hãi từ trên người Chu Tranh.
"Hoang đường, quả thực nói bậy nói bạ! Chu Tranh, Trấn Bắc Hầu trung thành tuyệt đối với triều đình, ngươi muốn hủy hoại thanh danh cả đời của Trấn Bắc Hầu!"
Nghe được bốn chữ nhược quán đội mũ, Chu Phàm triệt để hoảng loạn.
Một khi hắn nhược quán thì muốn phế Thái tử sẽ khó như lên trời!
"Đừng nói đây chỉ là lời nói một phía của ngươi, cho dù hôm nay Trấn Bắc Hầu ở đây, biết ngươi khinh nhờn hậu cung, có hành vi suy đồi đạo đức thì chắc chắn cũng lấy đại cục làm trọng!"
Chu Phàm hung tợn nhìn qua Chu Tranh, không biết vì sao hắn lại đột nhiên đổi tính, càng không rõ vì sao hắn có thể nói
ra ngôn luận hôm nay.
Nhưng mặc kệ thế nào thì gã cũng chỉ có một mục đích là phế vị trí Thái tử của Chu Tranh.
"Bệ hạ, chiếu thư phế Thái tử đã được ban ra, nếu việc này không thành thì hoàng uy ở đâu?"
"Những năm qua Thái tử mắc chứng si ngốc, không biết chút gì về đạo trị quốc nên khó mà giữ chức trách lớn”"
"Bệ hạ, hôm nay Thái tử dám chém giết quan tuyên chỉ miệt thị triều đình, chửi bới đại thần, không e sợ Thánh thượng,
ngày sau không biết sẽ làm ra chuyện khác người gì nữa!"
"Thần đề nghị nên phế truất Thái tử, lưu vong đến nơi khác vì xã tắc, đuổi ra khỏi triều đình!"
"Thần tán thành." "Chúng thần tán thành." Giờ khắc này, chúng triều thân nhao nhao tỏ thái độ.
Bọn họ vốn đang ủng hộ mấy vị hoàng tử khác, sao có thể để Chu Tranh nhược quán?
Chu Tranh nhìn đám quần thần phản đối rồi lại nhìn lên Chu Thiên lạnh lùng phía trên, lòng như tro tàn.
"Các ngươi có thể tùy ý điều khiển mạng của bổn cung hay sao? Luôn miệng nói bổn cung khinh nhờn hậu cung, chứng cứ ở đâu, vì sao không dám mặt đối mặt đối chất?"
"Hôm nay muốn phế bổn cung rất đơn giản, thậm chí muốn giết bổn cung cũng không phải việc khó!"
"Nhưng các ngươi ai dám! Các ngươi làm sao đối mặt với hoàng thất tổ chế? Sử quan hậu thế sẽ viết về bệ hạ như thế nào? Các ngươi chặn miệng lưỡi thiên hạ như thế nào!"
"Các ngươi ai dám đánh cược ngoại công của ta sẽ bỏ qua việc này!"
"Nhớ kỹ, bệ hạ có mười nhi tử, nhưng ngoại công của ta chỉ có một ngoại tôn!"
Giờ khắc này Chu Tranh một thân một mình lại lớn tiếng hiên ngang, không kiêng ky gì.
Nếu đã chọn chết đứng thì hắn còn gì phải e ngại!?
Quần thần ngậm miệng, thời khắc này triều đình an tĩnh đến mức nghe thấy cả tiếng kim rơi.
"Nếu phụ hoàng là minh quân thì lúc này hãy chứng minh cho người trong thiên hạ xem. Hãy truyền Thục Phi đến, nhi thần muốn đối chất với nàng ta ngay trước mặt văn võ bách quan cả triều!"
"Nếu nhi thần thật sự có hành vi trơ trến thì dù có chịu ngàn nhát dao cũng không có câu oán hận! Nếu không nhỉ thân chết cũng không phục!" Chu Tranh siết chặt nắm đấm, nói gần như khàn cả giọng.
"Được, trãm để ngươi thua tâm phục khẩu phục. Truyền chỉ, triệu Thục Phi!"