Đây gần như là một trận tranh đoạt không có chút phần thắng nào, cho dù Tiêu Thị dùng hết toàn lực cũng không có cơ hội.
Thậm chí sơ sẩy một chút sẽ làm cơ nghiệp mà tộc Tiêu Thị khổ tâm gây dựng mấy trăm năm qua bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Thân là người chấp chưởng của Tiêu Thị, Tiêu Mục không thể không lo lắng về hung hiểm trong đó.
"Nếu ta thành đế thì sẽ khuynh quốc đánh một trận chiến (1)!" Chu Tranh ngẩng đầu, trong mắt lóe ra ánh sắc lạnh đỏ rực.
(1) Ý nói đồn hết sức mạnh của một nước để đánh một trận chiến.
Mà sáu chữ này làm Tiêu Mục lập tức nghẹt thở.
Sâu trong ánh mắt thản nhiên của ông lần đầu tiên lóe lên một tia điên cuồng.
Vương triều Đại Chu đứng sừng sững trong vòng vây các nước, bốn phía có đàn sói bao vây, nguy cơ trùng trùng.
Biên quan chiến loạn không ngớt, dân chúng lầm than, cửa nát nhà tan là tình cảnh rất bình thường.
Nhưng triều đình không đề cao vũ trang, không coi trọng biên quan, đây mới là điểm mấu chốt thật sự làm Tiêu Mục không cam lòng và giấy dụa.
Trong vòng trăm năm gần đây triều đình trọng nội khinh ngoại, trọng văn khinh võ, đối mặt với địch quốc xâm lấn mà chỉ phòng thủ chứ không tấn công, nó đã sớm hình thành một thói quen.
Thái độ của triều đình như thế giúp trong nước thái bình, nhưng tướng sĩ biên quan lại đẫm máu ngàn dặm.
Đại Hạ Quốc và triều đình Đại Nguyên ở biên cảnh phía Bắc còn dùng cách quấy nhiễu Đại Chu để luyện binh, thái độ kiêu ngạo đến cực độ.
Hiện giờ chúng dẫn theo ba mươi vạn quân, hận không thể đạp phá Bắc , dẫn binh tiến nhanh thâu tóm Đại Chu.
Tuy có Tiêu Thị ngăn cản, nhưng Tiêu Mục biết rõ đây không phải là kế lâu dài.
Muốn thật sự bảo vệ Đại Chu trường thịnh không suy thì chỉ có thể lấy chiến nuôi chiến mà không phải bị động phòng ngự.
Phòng ngự tốt nhất trên thế gian này chính là tiến công.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại tamlinh247.vn nhé cả nhà.
Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ tamlinh247.vn để vào đọc truyện nhé
Đáng tiếc các đời đế vương hoàn toàn không có ý định chinh chiến, chỉ cầu bình an nhất thời, chỉ lo an ổn tức thì.
Mấy năm nay sức ảnh hưởng của vương triều Đại Chu trong các nước càng ngày càng thấp, cảm giác tồn tại càng ngày càng yếu, cứ thế mãi chuyện bị tăm ăn rỗi thâu tóm chỉ là vấn đề thời gian.
Tộc Tiêu Thị trung với vương triều Đại Chu.
Tiêu Mục muốn thay đổi cục diện này, đáng tiếc ông bất lực!
Ông từng phân tích thế cục thiên hạ với tiên hoàng và đương kim Thánh Thượng, ý đồ làm vương triều Đại Chu chủ động xuất chinh, tuyên dương quốc oai, làm lớn mạnh thanh danh Đại Chu.
Nhưng ông lại bị coi là quá hiếu chiến.
Từ đó Tiêu Mục dần dần đánh mất suy nghĩ này.
Quốc sự không phải một mình ông có thể xoay chuyển.
Mà lời nói chủ chiến của Chu Tranh lại làm trong lòng Tiêu Mục bốc cháy lên một ngọn lửa.
Khuynh quốc đánh một trận chiến, câu này làm nhiệt huyết trong cơ thể Tiêu Mục sôi trào.
Người có khí phách, sự gan dạ sáng suốt và thủ đoạn như thế gần như chưa từng xuất hiện từ khi vương triều Đại Chu thành lập đến nay?!
"Tiểu tử thối…… Đôi môi khô khốc của Tiêu Mục hơi run lên, trong mắt lóe lên một tia ướt át: "Lời ấy là thật sao?"
"Chu Tranh này có thể chết, nhưng tuyệt đối không nuốt lời." Chu Tranh nói năng khí phách, trịnh trọng gật đầu.
Tiêu Mục hơi khép mắt lại rồi sau đó lại giương mắt nhìn vào Chu Tranh.
Ông không nói gì, Chu Tranh cũng trâm mặc.
Hai người đối diện làm cả nghị đường rơi vào an tĩnh tuyệt đối.
"Tốt, tốt lắm! Nếu đã vậy thì lão phu sẽ điên theo ngươi một lần, đánh cược một lần!" Cuối cùng Tiêu Mục khí phách mà nói.
Mà nghe thấy câu này, cục đá trong lòng Chu Tranh cũng được thả xuống đất.
Hắn biết một lời nói của Tiêu Mục như một gói vàng.
"Bảy ngày sau sẽ là lễ nhược quán của ngươi. Nếu ngươi có thể chống chọi qua nổi lễ nhược quán thì Tiêu Thị sẽ cố sức lực trợ giúp ngươi đăng cơi"
Tiêu Mục để lại những lời này rồi xoay người rời đi.
"Ngoại công, Tranh Nhi chắc chắn không phụ kỳ vọng!"
"Nếu kẻ này có thể trưởng thành thì ngày sau sẽ vượt qua các đời đế vương!"
Trong hồ Thanh Tâm, Tiêu Mục chắp hai tay sau lưng, đưa mắt nhìn lên không trung rồi nghiêm trang nói.
"Đánh giá của phụ thân đối với Tranh Nhi có cao quá không?”
Tiêu Quan rung động, bàn tay đặt trên đôi chân sớm đã mất đi tri giác cũng không nhịn được hơi hơi dùng sức.
Nhiều năm qua ông chưa từng thấy Tiêu Mục đánh giá một người như vậy.
"Nhưng chỉ sợ lễ nhược quán sẽ không được thuận lợi." Hai mắt Tiêu Quan dừng lại trên mặt hồ nổi lên chút gợn sóng, trên mặt lại mang đầy ưu sầu.
"Nếu cả vấn đề trên lễ nhược quán mà hắn cũng không giải quyết được thì không có tư cách yêu cầu Tiêu Thị liều lĩnh ủng hộ hắn."