"Ngươi là ai?!"
Lúc này thanh niên xa lạ đi tới, ánh mắt lo nghĩ rơi vào trên người Đường Uyển, chuyên chú nhìn nàng hồi lâu, thời điểm này đặc biệt khó hiểu, Phượng Chương bị giọng nói Đường Uyển làm cho kinh sợ đã thanh tỉnh lại, đứng dậy từ dưới đất ngăn trước mặt Đường Uyển.
Mặc dù trên người thanh niên này mặc áo vải cũ kỹ hết sức phong trần mệt mỏi, nhìn vô cùng chật vật, nhìn giống như bình dân bách tính, thế nhưng một thân khí thế lạnh thấu xương này làm người khác cảm giác được hắn không phải người dân thường.
Khi thanh niên này đi đến gần một chút, Đường Uyển mới nhìn thấy trên cổ thanh niên này lộ ra bên ngoài một đoạn vết sẹo dữ tợn thon dài kéo dài thật đến tận cổ áo. Vết sẹo này cũng không biết kéo dài bao nhiêu, vết thương dù đã kết vảy nhưng vẫn đỏ tươi, khiến người nhìn tâm sinh sợ hãi, dường như...cổ thanh niên này một chút nữa đã bị một đao cắt đứt.
Trông thấy một vết sẹo này, Đường Uyển vô thức đem ánh mắt chuyển dời đến trên người thanh niên.
Hắn ăn mặc như là thợ săn bình thường, đầy người phong trần chật vật, nhìn sắc bén rắn rỏi, kì thực cảm giác như nỏ mạnh hết đà* cố chống đỡ.
*nỏ mạnh hết đà: thế suy sức yếu, sa cơ lỡ vận, sức cùng lực tận.
Cũng không biết làm sao, thời điểm hắn chậm rãi đi tới khiến Đường Uyển mơ hồ cảm nhận được khói lửa sa trường.
Da hắn lộ ra bên ngoài còn có rất nhiều vết thương được băng lại.
Hơi thở này đối với Đường Uyển mà nói không hề xa lạ.
Ở thời điểm kiếp trước, nàng cũng đã từng cảm nhận thấy trên người võ tướng cường hãn trong triều.
Như là mối bất hòa giữa Đại công chúa và Nam An Hầu vài chục năm ở kiếp trước.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Đường Uyển liền nhu hòa mấy phần, trong lòng cũng thoải mái hơn.
Người có khí thế cùng phong thái này, đa số sẽ không là kẻ ác.
Tự nhiên Đường Uyển cũng không thể không thừa nhận, thanh niên này khuôn mặt tuấn mỹ, cũng hoàn toàn chính xác nhìn không giống như là cái người xấu.
Chiến sự trải qua gần nhất đã bình ổn, rất nhiều võ tướng từ biên cương trở về kinh đô, bởi vậy có lẽ thanh niên này chính là võ tướng trên sa trường bị thương lui về kinh đô. Đường Uyển nghĩ tới đây, liền sinh ra mấy phần hảo cảm đối với thanh niên này, khẽ gật đầu với hắn, hòa khí nói: "vị đại nhân này chẳng lẽ là lạc đường sao? Nếu như là lạc đường, liền đi theo đường nhỏ này xuống núi, sẽ trực tiếp đến kinh đô."
Tuy nhìn nàng yếu đuối đơn bạc, nhưng mà đôi mắt lại tràn đầy chân thành cùng thiện ý, nhìn không ngốc... Thế nhưng nếu không ngốc, thiếu nữ mỹ mạo như thế sao lại nguyện ý thủ tiết cho một người chết?
"Ta nghe nói Thanh Bình Quận vương đã chết trận. Vì sao ngươi muốn gả cho một người chết?" Thanh niên này không quan tâm đến thiện ý của Đường Uyển, mà là dùng giọng điệu lạnh lùng không thể hiểu được hỏi nàng một vấn đề không liên quan tới hắn.
Đường Uyển không nghĩ tới một người xa lạ dĩ nhiên cũng sẽ hỏi mình như vậy, thế nhưng những lời nàng vừa mới nói với Phượng Chương chắc hẳn đều đã bị thanh niên này nghe được.
Đều đã bị người nghe được, đương nhiên nàng muốn giải thích rõ ràng, đối mặt với người cho là mình không tuân thủ nữ tắc, còn trong khuê phòng đã dám la hét gả cho người khác.
Nàng muốn gả cho Thanh Bình Quận vương, đương nhiên là vì cuộc sống an ổn hạnh phúc.
Bất quá sự thật hiển nhiên không quang minh lỗi lạc như vậy, nàng suy nghĩ một chút, lướt qua Phượng Chương mất hồn mất vía nhìn mình, vừa cười nói: " Vì cái gì ta không thể gả cho Quận vương? Thanh danh Quận vương trong kinh đô có một không hai, nếu hắn còn sống, với thân phận của ta, đương nhiên không thể dựa vào Quận vương. Nhưng hôm nay Quận vương vì nước hi sinh, tất cả mọi người không muốn gả cho hắn, ta mới có cơ hội gả cho Quận vương. Mặc dù thủ tiết vì Quận vương, lòng ta cũng tràn đầy vui vẻ."
Làm một quả phụ Hoàng gia cũng không có gì không tốt, không cần cùng hậu trạch Vương phủ khác cùng nhiều Trắc phi cơ thiếp, con thứ tranh thủ tình cảm, không cần lúc nào cũng lo lắng mình sẽ thất sủng, bị mỹ nhân của hắn chà đạp dưới chân, còn có sự an ổn tôn quý của Vương phi Hoàng gia cùng ngày tháng tốt lành, cái này có gì không tốt?
Đường Uyển sống lại một đời đều cảm thấy mình ở kiếp trước quá ngu, nửa đời trước vì người của Đường gia chịu đựng phá hủy bản thân, bởi vậy chưa đến bốn mươi tuổi liền bệnh nặng trong người, chưa kịp nhìn con trai của nàng cưới vợ liền buông tay nhân gian.
Nếu một đời này tái giá cho Thanh Bình Quận vương, nàng nhất định bảo trọng mình thật tốt, cố gắng trở thành Vương thái phi, nhìn Thanh Bình vương phủ hưng thịnh lần nữa, kéo dài uy danh hiển hách Quận vương lưu lại.
Bởi vậy, những lời Đường Uyển nói vô cùng thành khẩn.
Thanh niên dùng đôi mắt phượng hẹp dài nhìn xem khóe miệng nàng lộ ra nụ cười chân tình, nhất thời nói không ra lời.
Thời điểm nói đến gả cho Thanh Bình Quận vương, ánh mắt của nàng vui vẻ sáng rực, trên mặt tỏa sáng. Nhìn vào mắt nàng, hắn bỗng thất thần.
Hắn nhíu mày, hồi lâu sau nói với Đường Uyển: "Ngu xuẩn."
Đường Uyển chỉ cười cười.
"Trong mắt thế nhân là ngu xuẩn, đối với ta mà nói là vui vẻ. Hơn nữa, chuyện này có liên quan gì với đại nhân đâu?" Coi như nàng rất ngu xuẩn, cũng không cần người bên ngoài bình phẩm nàng.
Chẳng qua nàng cảm thấy chút mệt mỏi.
Nàng chỉ muốn có thời gian bình tĩnh.
Thanh niên lại nhìn nàng một cái thật sâu, dường như vì nàng khá khó xử, đặc biệt không giải thích được, lộ ra chút xúc động, chậm rãi nói: "Ngươi chưa bao giờ Thanh Bình Quận vương, cũng không hiểu rõ hắn."
Dáng vẻ hắn như muốn thuyết phục Đường Uyển, muốn khiến nàng đổi chủ ý, một khắc trông thấy sắc mặt Đường Uyển tái nhợt ốm yếu, mỹ mạo ảm đạm bạc màu, nhưng thời điểm cặp mắt màu đen ngước nhìn Thanh Bình Quận vương lại hiện lên như sao sớm sáng rọi, không phải là hắn đứng ở nơi đó không chịu rời đi, mà là chờ đáp án của Đường Uyển.
"Chính xác là ta chưa bao giờ nhìn thấy Thanh Bình Quận vương."
Trong ngắn ngủi thanh niên kia nhíu nhíu mày, trên trán hiện lên thất vọng.
"Thế nhưng ta lại biết rất nhiều chuyện của hắn. Biết hắn 14 tuổi dấn thân vào quân ngũ, 15 tuổi đánh thắng trận đầu tiên, 16 tuổi đã một mình chưởng quản quân Tiên Phong tinh nhuệ, mỗi một lần đánh trận, hắn đều giục ngựa đi trước. Ta còn biết hắn rất hiếu thuận, đối với Thái hậu nuôi mình lớn lên quan tâm mọi chuyện. Hắn cũng rất chính trực, thời điểm bấy giờ tiên đế muốn phế đi trữ vị của Bệ hạ, tuổi hắn còn nhỏ, cũng đã có can đảm ở trước mặt tiên đế nói ra lời thật mất lòng, răn dạy Quý phi loạn chính, giúp Bệ hạ giữ vững ngôi vua."
Đây đều là lúc trước Thái hậu nói cho nàng biết, khi ấy Thái hậu dùng giọng điệu hoài niệm thương cảm kể tất cả về Thanh Bình Quận vương với Đường Uyển, Đường Uyển liền an tĩnh nghe.
Thế nhưng nàng không nghĩ tới, khi đó chỉ có lẳng lặng nghe, thế nhưng sống lại một đời, những gì liên quan tới Thanh Bình Quận vương toàn bộ đều rõ ràng như vậy.
"Người như vậy, vì cái gì ta không ngưỡng mộ? Chẳng lẽ muốn ngưỡng mộ vị điện hạ hoa ngôn xảo ngữ* bội bạc lật lọng bên cạnh ta sao?" Đường Uyển nhẹ nhàng hỏi.
*hoa ngôn xảo ngữ: lời nói bịp bợm người khác
Thanh niên tuấn mỹ bị thương rất nặng trước mặt nàng vẫn như cũ mặt không đổi sắc, giờ phút này lạnh lùng đều tan đi một chút, dường như nghiêm mặt nhìn nàng.
"Uyển Uyển, ngươi, làm sao ngươi biết nhiều sự tình về Thanh Bình Quận vương như vậy?"
Phượng Chương nghẹn họng nhìn trân trối, trong lòng về sau không biết làm sao, đặc biệt đau đớn, cảm giác đâm vào tim hắn làm hắn không thở nổi.
Trước đây không lâu Đường Uyển vẫn là vị hôn thê của hắn.
Thế nhưng nhìn mức độ nàng rất quen thuộc đối với Thanh Bình Quận vương, hiển nhiên không thể trong khoảng thời gian ngắn hiểu rõ Thanh Bình Quận vương như vậy.
Điều này nói rõ cái gì?
Nói rõ... Trước khi hắn từ hôn, thời điểm nàng vẫn là vị hôn thê của hắn, Đường Uyển đã ngưỡng mộ Thanh Bình Quận vương sâu sắc, ngưỡng mộ nam nhân khác.
Vậy hắn được xem là gì chứ?
Hắn thành cái gì rồi?
Rốt cuộc Phượng Chương trẻ tuổi nóng tính, giờ khắc này thời điểm Đường Uyển ngẩng đầu gợi lên nụ cười nhàn nhạt đối với hắn, hắn vô ý thức sờ lên đỉnh đầu mình.
Hắn cảm giác trên đầu của mình có chút xám xịt.
"Ngươi cứ nói đi?" Đường Uyển cảm thấy đối với dáng vẻ Phượng Chương có chút buồn cười.
Chẳng lẽ hắn từ bỏ nàng, còn trông cậy nàng nhất kiến chung tình với hắn hay sao?
Mặc dù nàng nhu nhược không có năng lực, nhưng từ trước giờ không thấp hèn.
Đường Uyển muốn đề nghị Phượng Chương nên đi soi gương một chút.
Đương nhiên nàng cũng không lo lắng lời nói này của mình mình ngày sau bị Phượng Chương truyền đến tai Trường Bình Hầu phu nhân, khiến Trường Bình hầu phu nhân biết nàng đối với việc mình bị hãm hại thay thế Đường Huyên vào cung tuyển chọn Thanh Bình Quận vương phi vui mừng đạt được, bởi vậy sẽ từ đó cản trở, làm cho nàng không thể vào cung.
Dù sao Đường Uyển biết rõ cách làm người của Trường Bình Hầu phu nhân, tính nàng đa nghi luôn tự cho là đúng, sẽ coi là Đường Uyển đang trái lòng vì không muốn gả cho Thanh Bình Quận vương. Huống chi Trường Bình hầu phu nhân đã động tay động chân ở trên danh sách tuyển chọn một lần, nàng không còn biện pháp nào động tay lần thứ hai, khiến tên Đường Uyển biến mất trên danh sách.
Nàng cũng không dám ngăn cản Đường Uyển tiến cung.
Nếu như Đường Uyển không tiến cung, Thái hậu bây giờ đang thương tâm vì Thanh Bình Quận vương sẽ coi là Đường gia thất tín, đến lúc đó giận chó đánh mèo toàn bộ Đường gia, mà không chỉ một người Đường Uyển.
Bởi vậy giờ phút này Đường Uyển nhìn xem Phượng Chương thất hồn lạc phách, lại hoảng hốt mà nhìn mình, cảm thấy bộ dáng hắn đặc biệt thú vị.
Dường như Phượng Chương nhận lấy đả kích rất lớn, ngay từ đầu còn có thể ở trước mặt nàng khóc lóc kể lể mình bất đắc dĩ, thế nhưng giờ phút này khóc cũng không được.
Trông thấy hắn bị đả kích đến hốt hoảng đến vậy, Đường Uyển miễn cưỡng cảm thấy một chút niềm vui thú trong lúc mình dưỡng bệnh.
"Ngươi đã từng đính hôn cùng hắn? Nữ tử đã đính hôn còn có người yêu khác, ngưỡng mộ Thanh Bình Quận vương?" Thanh niên tuấn mỹ trông thấy Đường Uyển bình thản nhìn về phía Phượng Chương, không khỏi nghĩ đến ánh mắt nàng vừa mới sáng ngời nhắc đến Thanh Bình Quận vương. Ánh mặt sáng tỏ rực rỡ như thế, thời điểm nhắc tới Thanh Bình Quận vương, cả người tiểu cô nương tái nhợt thảm đạm đều trở nên tràn đầy hào quang.
Hắn không được tự nhiên một chút, vô ý thức sờ lên vết sẹo dữ tợn trên cổ mình, thấy chút không vui bị mạo phạm, dường như cố gắng áp chế cái gì, thanh âm cũng lạnh xuống nói: "không tuân thủ nữ tắc!"
"Nếu như người ta gả chính là Quận vương, vậy ta liền tuân thủ." Đường Uyển cười híp mắt nói.
Mặt Phượng Chương càng trở nên trắng bệch, bộ dáng hoài nghi nhân sinh.
Ngụ ý của Đường Uyển chính là, gả cho Thanh Bình Quận vương nàng liền tuân thủ nữ tắc, nhưng nếu như lúc trước nàng gả cho chính hắn, nàng sẽ không tuân thủ sao?
Hắn cảm thấy thở không nổi, lại cảm thấy mặt mình nóng rát đau đớn.
Trước đó hắn ở trên núi, vốn cho rằng đối mặt chính mình sẽ là bộ dáng Đường Uyển đáng thương thút thít ai oán, đối với sự phản bội của hắn thương tâm gần chết, còn đối với hắn thống khổ không thể buông bỏ.
Thậm chí khi đó hắn đều nghĩ kỹ.
Vốn là hắn có lỗi với Uyển Uyển, nếu như, nếu như nàng thật sự không chỗ có thể đi, thật sự không thể rời khỏi hắn, hắn sẵn sàng nguyện ý có trách nhiệm với nàng.
Hắn có thể cưới nàng làm Trắc phi, cho nàng mọi thứ bên ngoài trừ tâm của mình, cho nàng cuộc sống an ổn nàng muốn cùng vinh hoa phú quý, trừ bỏ danh phận còn có tâm hắn, mọi thứ hắn đều có thể cho nàng.
Thế nhưng Đường Uyển hôm nay, giống như khiến hắn từ trên mây đánh rớt xuống trần.
Nàng chưa từng để hắn vào trong mắt, bởi vậy đối với nàng mà nói từ hôn cũng không thương tâm, thậm chí nàng vừa xoay người, vô cùng cao hứng muốn gả cho người trong lòng của nàng!
Nàng còn nguyện ý vì Thanh Bình Quận vương thủ tiết.
Vậy hắn thì sao? Hắn đây được xem là cái gì?
Ngay lập tức mặt Phượng Chương lúc trắng lúc xanh về sau đỏ bừng lên, con mắt thanh niên tuấn mỹ nhìn chằm chặp Đường Uyển hồi lâu, mặt lạnh lùng hoàn toàn trở nên tức giận.
Mặc dù chẳng biết tại sao giống như thẹn quá hóa giận, thế nhưng hắn bất thình lình tức giận cũng không muốn cố ý phát ra hơi thở lạnh lùng, hắn đứng lên trở nên tươi sáng.
Hắn hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi.
"Ngươi muốn gả liền gả. Ngày sau ngươi cũng đừng hối hận!"