"Thế nhưng nàng bây giờ liền không chịu bị dạy dỗ, ngày sau nếu như không nghe theo Đại tiểu thư, đó là mối họa. Thái thái, không bằng đừng cho nàng tiến cung, để tranh ngày sau gây thù hằn cho Đại cô nương."
Hôm nay thái độ Đường Uyển khiến nàng cảm thấy có chút tâm thần bất định*, bởi vậy dứt khoát khiến Đường Uyển ở lại Trường Bình Hầu phủ, không cho nàng có cơ hội tiến cung, cả một đời đè ép nàng, khiến nàng không thể vươn mình là được.
*tâm thần bất định: Ở trạng thái không ổn định, hay thay đổi.
Trường Bình Hầu phu nhân liền cười lạnh một tiếng nói: "Nếu không bảo nàng đi, còn có thể kêu người nào tới thay thế A Huyên? Tam nha đầu là thứ nữ, không thể làm gì, Tứ nha đầu Ngũ nha đầu là tam đệ muội* sinh, ngươi cũng biết tam đệ muội, là người phiền phức chanh chua nhất, ngày thường cùng ta tranh cường háo thắng, nếu như ta tính kế nữ nhi của nàng, nàng còn không nhảy dựng lên?"
*đệ muội: em dâu
Trong phủ năm cô nương như vậy, Đường Uyển không đi, muốn nàng gọi nha đầu tam phòng đi, con dâu lão tam cũng không đồng ý.
Ngược lại Tam cô nương xuất thân cùng chi đích tôn, là thứ nữ của Trường Bình hầu, người cũng thành thật nghe lời, chẳng qua thân phận nàng là con thứ người khác không thể chào đón.
Đây là Thái hậu tuyển phi cho Thanh Bình Quận vương, Đường gia đưa một thứ nữ tiến cung, không phải là muốn chết à?
Dù Thanh Bình Quận vương coi như đã chết, cũng không có khả năng mất mặt đi cưới một thứ nữ.
Huống chi Trường Bình Hầu phu nhân sớm có dự định.
"Ngươi không hiểu, ngược lại ta hi vọng Nhị nha đầu có thể đến Vương phủ. Chỉ cần nàng có danh phận quả phụ, ngày sau mới có thể đoạn tuyệt quan hệ cùng Nhị hoàng tử. Trước mắt cũng không phải có nhiều quả phụ, vì thanh danh của bản thân, Nhị hoàng tử cũng không dám nghĩ cách trên người quả tẩu."
Khuôn mặt mỹ mạo của Trường Bình Hầu phu nhân không khỏi mỏi mệt một chút, quay đầu nói với Dung ma ma còn đang suy nghĩ: "Trong lòng Đường Uyển đã hận A Huyên, ta càng không thể khiến nàng gả cho người khác. Nếu như nàng gả cho trong nhà người khác làm vợ mà lại hồng hạnh xuất tường, ỷ vào tình cảm lúc trước câu dẫn Nhị hoàng tử, lúc ấy A Huyên sẽ ra sao? Có thể chỉ cần nàng làm quả phụ... Nếu như quả phụ gây ra chuyện gì xấu, còn không vì Thanh Bình Quận vương thủ tiết được, từng người trong cung đều không thể buông tha nàng."
Nhị hoàng tử bây giờ mặc dù chân tình yêu thương Đường Huyên, thế nhưng ai biết về sau có bị Đường Uyển ỷ vào tình cảm lúc trước câu dẫn hay không?
Trường Bình Hầu phu nhân nhìn thấy được, Nhị hoàng tử là người tình tính dễ mềm lòng.
Một khi để Đường Uyển lấy lí do tình cũ khống chế, cùng Đường Uyển khôi phục tình cảm, vậy trở nên quá ghê tởm.
Nghĩ đến đấy, đáy mắt Trường Bình Hầu phu nhân không khỏi hiện lên mấy phần lãnh ý.
"Thái thái lo lắng rất đúng, đến cùng vẫn là Nhị hoàng tử quan trọng hơn một chút." Thật ra Dung ma ma cũng nghĩ tới, cảm thấy Trường Bình Hầu phu nhân lo lắng rất có lý, liền vội vàng cười nói: "Là nô tỳ không có kiến thức, nghĩ quá nông cạn. Chẳng qua có thể được làm Quận vương phi, Nhị tiểu thư có lời."
Một bé gái mồ côi không cùng chi còn có thể làm Quận vương phi, chẳng lẽ không phải ân điển Đường gia mang tới cho Đường Uyển sao?
Lại nghĩ tới Đường Uyển trước đó đối với mình cứng rắn kiên quyết như vậy về sau phải làm quả phụ, Dung ma ma đã cảm thấy sảng khoái trong lòng, đem băn khoăn trong lòng lo lắng đều dẹp bỏ, chỉ cười hỏi Trường Bình Hầu phu nhân: "Thái thái đang nhìn cái gì? Sao ta thấy thái thái còn có điều thở dài?"
"Còn không phải chuyện đồ cưới của A Huyên sao. Nàng gả cho Hoàng tử, ngày sau còn có tiền đồ rộng lớn. Mặc dù Trường Bình Hầu phủ chúng ta không phải thế gia hào môn nhất đẳng, cũng là trăm năm huân quý, đích trưởng nữ gả vào Hoàng gia, nếu như không có mười dặm hồng trang chính là chuyện mất mặt."
Tim Trường Bình Hầu phu nhân đều đặt ở trên người Đường Huyên, bàn tay bảo dưỡng vô cùng tốt vỗ xuống sổ sách thấp giọng nói: "Thế nhưng ngươi cũng biết tình huống những năm này của Hầu phủ. Nuôi cả một nhà, tính tình Hầu gia lại không để ý tới việc thông thường, hôm nay tranh chữ, ngày mai đồ cổ, trong thời gian ngắn muốn chi ra nhiều bạc làm đồ cưới cho A Huyên, có chút khó khăn."
Đương nhiên, đồ cưới chính nàng cũng không ít, thế nhưng Đường Huyên gả cho Hoàng tử ngày sau có thể sẽ nhập chủ Đông cung, mang vinh quang lớn như vậy cho Đường gia, thế nhưng còn muốn dùng đồ cưới của chính nàng hay sao?
Trường Bình Hầu phủ sẽ vì Đường Huyên mà huy hoàng.
Bởi vậy đồ cưới của nàng không chỉ phong phú, hơn nữa còn muốn Trường Bình Hầu phủ dốc sức làm.
Chẳng qua nếu như Đường gia chuẩn bị cho Đường Huyên quá nhiều đồ cưới, nàng lại lo lắng đối với tam phòng không bớt lo kia lại nháo lên.
Nghe thấy Trường Bình Hầu phu nhân khó xử, ánh mắt Dung ma ma không khỏi lóe lên, thấp giọng nói: "Thái thái lẽ nào đã quên hay sao? Thời điểm lúc trước phu thê Nhị gia qua đời không phải lưu lại một khoản bạc, còn có thật nhiều đồ tốt, đều khóa trong khố phòng đấy. Nhị tiểu thư mình là người không có phúc khí, ngày sau chẳng qua chỉ là quả phụ thôi, nhiều đồ cưới như vậy thì có ích lợi gì? Còn không phải đem vào trong quan tài chứ. Thế nhưng đại tiểu thư chúng ta là đường tỷ của nàng! Để muội muội hiếu kính tỷ tỷ một phần đồ cưới, không phải sự tình thiên kinh địa nghĩa* sao?"
*thiên kinh địa nghĩa: đạo lý rõ ràng, không thay đổi, bất di bất dịch; đúng đắn từ xưa tới nay, không có gì phải nghi ngờ.
Nàng không cách nào quên ở trước mặt Đường Uyển bị khuất nhục, vừa nghĩ tới Đường Uyển không coi ai ra gì, đối với mình nhục nhã như thế, Dung ma ma hận không thể thở ra một hơi.
Huống chi Đường Uyển ăn nhờ ở đậu đích tôn trong Trường Bình Hầu phủ, chẳng lẽ luyến tiêsc một chút đồ cưới hay sao?
"Ta cũng đang nghĩ đến chuyện này." Trường Bình Hầu phu nhân cảm thấy mình cùng Dung mụ mụ tâm hữu linh tê*, thỏa mãn mang theo ý cười nói: "Ngươi nói không sai. Nhị nha đầu là người không có phúc khí, cho dù đồ cưới phong phú, nàng một quả phụ có thể sử dụng được bao nhiêu? A Huyên thường ngày chiếu cố nàng như vậy, xem như báo ân, nàng cũng nên đem đồ cưới mình lấy ra. Chút nữa ta đi nói với Lão thái thái, nàng sẽ đáp ứng."
*tâm hữu linh tê: tâm linh tương thông
Bởi vì Đường Huyên từ nhỏ mỹ mạo kiều diễm, tính tình lại hồn nhiên động lòng người, như ngọc quý rực rỡ, do đó Thái phu nhân đối với trưởng tôn nữ Đường Huyên này chờ mong rất nhiều, vẫn luôn thương yêu nàng nhất.
Huống chi bây giờ Đường Huyên có mối hôn sự vô cùng tốt với Nhị hoàng tử, càng khiến Thái phu nhân sủng Đường Huyên lên trời.
Nếu như Đường Uyển hi sinh khiến Đường Huyên càng thêm hiển hách phong quang, Thái phu nhân nhất định sẽ đáp ứng, hơn nữa còn thúc đẩy chuyện này.
Nếu không ngày đó Phượng Chương đến từ hôn, Thái phu nhân làm sao lại đứng về phía Đường Huyên.
Trong lòng suy nghĩ đến chuyện này, Trường Bình Hầu phu nhân trong lòng đều cảm thấy dễ dàng hơn. Trong lòng của nàng ngược lại nhiều hơn mấy phần thoải mái, chuyện đồ cưới của Đường Huyên có thể giải quyết viên mãn, thuận tiện như vậy lại có cảm giác hơi lo.
Về phần Đường Uyển trở về trong phủ luôn mồm dưỡng bệnh không gặp người khác, Trường Bình Hầu phu nhân cũng không để vào mắt, chẳng qua tức giận nàng đánh vào mặt Dung ma ma, bởi vậy ngày đầu tiên Đường Uyển về đến nhà, Trường Bình Hầu phu nhân quyết định thờ ơ với nàng, cũng không tìm thái y kịp thời xem bệnh cho nàng, mà là đến sáng ngày thứ hai, thời điểm nàng đến trước mặt Thái phu nhân thương lượng chuyện đồ cưới của Đường Huyên, Thái phu nhân mới đề cập một câu tới Đường Uyển.
Thái phu nhân là một lão phụ nhân thần sắc nhàn nhạt, có chút già nua.
Thời điểm nàng ngồi ở vị trí đầu nhìn Trường Bình Hầu phu nhân phía dưới, trước mặt nàng Trường Bình Hầu phu nhân cũng không dám thở mạnh, mười phần cung kính.
Cũng chỉ có Đường Huyên duy nhất hôm nay mặc một kiện váy màu hồng phấn mặt cười sung sướng bóc nhân hạch đào cho Thái phu nhân, mười phần thoải mái, trước mặt Thái phu nhân cũng rất buông lỏng.
Nàng một bên bóc lấy nhân hạch đào, một bên thân mật đút cho Thái phu nhân ăn, Thái phu nhân cười ăn lấy, ánh mắt nhìn về phía Đường Huyên nhiều hơn mấy phần từ ái.
"Rốt cuộc vẫn là A Huyên hiếu thuận ta." Nàng cười ôm Đường Huyên vào trong ngực vuốt ve mặt của nàng, lúc này mới nhìn về phía Trường Bình Hầu phu nhân cười làm lành sắc mặt lãnh đạm nói: "Mặc dù phần gia sản nói là để lại cho Nhị nha đầu, chẳng qua hiện nay Đường gia chưa phân gia, đều là người một nhà, những thứ lão Nhị lưu lại cũng coi cho Đường gia chúng ta. Lát nữa ngươi đi nói một tiếng với Nhị nha đầu, giải thích cho rõ ràng. Tỷ tỷ nàng gả cho Nhị hoàng tử, đồ cưới tỷ tỷ nàng càng phong phú, trên mặt nàng cũng có thể diện đúng hay không? Người một nhà không cần nói nhiều lời, thoải mái giúp đỡ mới đúng."
Nàng vừa nói, một bên mắt vừa chuyển động: "Huống chi trong nhà cũng không thờ ơ với nàng. Không phải vừa giúp nàng có thể tham tuyển Vương phi rồi sao?"
"Cũng đúng. Thật ra nhị nha đầu có thể làm Quận vương phi là phúc khí của nàng. Chẳng qua nàng xuất thân là nhị phòng Hầu phủ chúng ta, nếu là tình huống bình thường, thân phận của nàng cũng chỉ có thể làm Quận Vương trắc phi thôi, làm sao có cơ duyên như vậy, nở mày nở mặt làm Vương phi."
Trường Bình Hầu phu nhân chỉ coi như không nhìn thấy Đường Huyên thân mật với Thái phu nhân, thấy Thái phu nhân hài lòng gật đầu, liền nói: "Chỉ là tính tình nàng có chút ương bướng, ta nghe nói hôm qua nàng còn vô lễ với mẫu thân? Tính tình của nàng không tốt, khiến người khác đau đầu, ta còn lo lắng nàng chọc giận người trong cung."
"Ta làm trưởng bối, chẳng lẽ còn so đo cùng nàng?" Thái phu nhân liền nói với Trường Bình Hầu phu nhân: "Chỉ là đến cùng nàng cũng phải tiến cung, đừng hơn thua với nàng, bằng không thì chỉ sợ Thái hậu nương nương sẽ không vui." Sau khi này nói đến đây, nghe thấy bên ngoài thanh âm truyền nha hoàn đến:" Thái phu nhân, Nhị tiểu thư ở bên ngoài thỉnh an ngài."
Làm cháu gái, xem như mắc bệnh cũng phải chu toàn hiếu đạo mỗi sáng sớm đến thỉnh an trưởng bối, bởi vậy hôm qua Đường Uyển trở về trong phủ, sáng sớm nay liền đến thỉnh an tổ mẫu, không thể tìm ra sai sót gì, nhưng mà Lão phu nhân vẫn nhíu mày có chút không vui nói: "Sớm như vậy đã vội vàng đến trước các muội muội nàng, chẳng lẽ trong phủ này chỉ nàng hiếu thuận hay sao?"
Sáng sớm Đường Uyển tới thỉnh an, nhưng mà trước mắt trừ Đường Huyên, cô nương khác còn chưa tới mà.
Đường Uyển dẫn đầu đến thỉnh an trưởng bối như thế, chẳng phải là khiến trên mặt những tỷ muội tới chậm lúng túng?
Bởi vậy Thái phu nhân rất không cao hứng.
Huống chi bây giờ Thái phu nhân không muốn nhìn thấy dáng vẻ Đường Uyển tội nghiệp, buồn bã bi thương.
Giống như Đường Huyên chiếm hôn sự của nàng, nàng lập tức không sống nổi.
Hơn nữa nhìn thấy Đường Uyển, khiến Thái phu nhân nghĩ đến hôn sự Đường Huyên làm thế nào mà đạt được, nàng cảm thấy không vui trong lòng.
Thật ra nàng nói câu này xong cũng không lên tiếng nữa, mặc kệ Đường Uyển đứng bên ngoài không đáp lại nàng, nhưng mà sau một khắc, bên ngoài truyền đến bước chân vội vàng, lúc sau một nha hoàn trên mặt biến sắc vội vàng vào cửa, gặp Thái phu nhân liền nói: "Lão thái thái, người, người trong cung đến! Nói là Thái hậu triệu Nhị tiểu thư tiến cung!"