Tuy là bị bắt buộc
Nghỉ mấy ngày nay, Ngô Tú Chân mỗi ngày đều nhắc mãi một chuyện, ăn cơm cũng nói, trước khi ngủ cũng nói, thậm chí chơi mạt chược cũng sẽ lải nhải vài câu,cứ lúc nào rảnh rỗi, đều thúc dục cô chuyện hơn nhân đại sự.
Chu Y Y biết, nếu lần này cô lại không đồng ý đi xem mắt, chỉ sợ lần sau về nhà, Ngô Tú Trân cửa cũng không mở cho cô vào.
Ngô Tú Trân luôn là người rất năng suất Chu Y Y trước đó mới vừa đồng ý đi xem mắt, lúc sau bà đã sắp xếp 3 yếu tố nam nhân rất rõ ràng là thời gian, địa điểm, nhân vật.
So với việc đi phỏng vấn tìm việc còn quan trọng hơn, năm đối tượng xem mắt, buổi sáng một người, buổi chiều một người, vài người cô còn chưa có nhớ rõ tên đối phương là gì, chỉ đi mua sắm một lúc, ở quán cà phê ngồi một chút, vội vàng thêm WeChat rồi ai về nhà nấy.
Lần đầu tiên xem cô còn mang theo chút khẩn trương cùng lo lắng, mặt khác cô đã trở nên cứng ngắc trong vài lần tiếp theo, cảm thấy bản thân như một món hàng được treo lên đang chờ người đến chọn, cũng giống như con cá ở cửa hàng đang chờ bị làm thịt sống, dù có nhắm mắt xuôi tay thì đều không có đường trốn thoát.
Đủ loại ánh mắt đánh giá nhìn trên người cô, đối với công việc, gia cảnh, bằng cấp đều đánh giá đủ, mọi người đều là người trưởng thành, lời nói đều không lộ liễu nói thẳng ra như vậy, nhưng đều biết đối phương đang nói có ý tứ gì.
Chu Y Y biết cô rất bình thường, nên là không ôm chút hy vọng nào, cô đồng ý đi xem mắt chỉ là muốn làm xong mong ước của mẹ, hoàn thành nhiệm vụ là xong.
Ngày hôm sau buổi xem mắt kết thúc, Ngô Tú Trân có lẽ đã nhìn ra được một chút sơ hở kẹp liền dao giấu kiếm ở trên bàn cơm: " Có ai đi xem mắt mà cả ngày bày ra khuôn mặt như này, làm người khác bị doạ sợ, nhiều người như vậy, mẹ không tin con không nhìn trúng được người nào?"
Chu Y Y không có phản ứng gì, chỉ gắp một đũa rau xanh vào trong chén.
"Điều kiện của chúng ta như vậy, người khác không vừa mắt thì là chuyện bình thường."
"Không phải người khác không vừa mắt con, là con không có mắt chọn người," Ngô Tú Trân tức giận, đem đũa bỏ xuống, "Mẹ nói cho con biết, con đừng kén cá chọn canh, làm gì có nhiều người ưu tú giống như Tiết Bùi, nếu thật sự có, thì long phải đi với phượng, ngàn dặm mới tìm được một đôi, với điều kiện này của chúng ta thì không xứng với nhà họ con đừng lấy điều kiện như Tiết Bùi để chọn, đốt đèn lồng đi tìm từ làng trên xóm dưới cũng không tìm ra đâu."
Lại nữa.
Chu Y Y xoa xoa giữa mày, có chút không kiên nhẫn.
" Còn không phải do con, nếu mắt nhìn của con không cao như vậy, thì từ lúc học đại học đã sớm yêu đương rồi, lúc ấy chàng trai kia thật tốt, tết còn chạy tới nhà chúng ta hỏi thăm, chỉ có con là không vừa mắt hắn"
Chu Y Y trầm mặc một lúc lâu sau: " Chuyện này qua lâu rồi."
"Thôi, mẹ không nói nữa, con yêu thế nào thì yêu, mẹ với ba của con trước đây mỗi ngày đều hỏi thăm đối tượng phù hợp khắp nơi, kể cả những người không thân không thích, tất cả chọn được ra mấy người, con không thích thì thôi......"
Chu Y Y nghe xong lời này lỗ tai có chút tê dại, cô nhanh chóng ăn xơm xong rồi đi vào thư phòng, đóng cửa lại đọc sách.
Đôi mắt tuy là nhìn chằm chằm vào cuốn sách, nhưng nước mắt lại không thể ngăn được mà chảy xuống.
Cuộc sống đôi khi chính vô cùng tàn khốc.
Năm 16 tuổi cô khờ khạo cho rằng bản thân mười năm sau nhất định sẽ trở thành một người toả sáng, sự nghiệp thành công, gả cho người mình yêu, mà rốt cục hiện thực là, mười năm sau cô vẫn không làm nên trò trống gì, bị bắt đi xem mắt, liền bị vòng quay của xã hội đẩy lên phía trước, đầu cũng không thể ngoảnh lại.
Chiều Tối, Tiết Bùi tới tìm cô.
Anh xách theo một cái hộp màu đen bằng Nhung tơ, thấy cô mở cửa, lấy hộp xách lên cao, chớp mắt cười với cô, một đôi mắt đào hoa trộn lẫn với ý cười, biểu tình anh tuấn trên mắt nhu hoà đi rất nhiều.
Trong nháy mắt, cô nhớ tới khi còn nhỏ cô bị mẹ nhốt ở trong nhà làm bài tập, làm không hết thì không được ra khỏi cửa, nhưng cô lại thật sự thèm ăn, đành phải gọi trộm điện thoại cho Tiết Bùi, nhờ anh mang đồ ăn vặt đến đây cho cô, mỗi lần Tiết Bùi né tránh thành công người nhà cô, cô đều phải đưa cho anh một chút đồ vật nào đó, biểu tình lúc đó trên gương mặt anh chính là đắc ý.
"Tại sao thất thần như vậy" Nụ cười Tiết Bùi còn treo ở bên miệng, thấy cô không duỗi tay ra nhận, tiện tay đặt lên bàn trà, "không phải lần trược cậu nói muốn ăn căn nhà làm từ đồ ngọt này sao, hôm nay đúng lúc đi ngang qua, tiện đường nên mua một ít."
Chu Y Y rời mắt từ trên bánh kem ra chỗ khác.
Lần trước cô nói rằng cô muốn ăn, đã là chuyện của một tháng trước.
Một tháng, cũng đủ phát sinh ra rất nhiều chuyện, cuối cùng từ thích chuyển sang ghét, cũng chỉ trong nháy mắt.
Chu Y Y không nói gì, Tiết Bùi lòng lại dấy lên nghi ngờ cầm viên thuốc con nhộng đặt trên bàn, xem số lượng thuốc đã bị uống, cô chỉ uống hai viên.
"Bị cảm chưa khỏi sao? Có nhớ đúng thời gian uống thuốc không?"
Chu Y Y từ nhỏ làm việc đã không có quan niệm về thời gian, phát bệnh phải uống thuốc thì có thể là lúc nhớ lúc quên, bệnh không khá hơn tí nào, anh nghĩ nên mỗi ngày sau khi cô ăn xong thì qua đây nhắc nhở cô uống thuốc.
"Tốt rồi, thuốc đặt ở kia hai ngày trước rồi."
Chu Y Y đi đến lấy thuốc đặt vào trong ngăn kéo.
"Tại sao tinh thần nhìn uể oải thế kia?"
"Mới vừa tỉnh ngủ, không có tâm trạng."
Chu Y Y tìm lấy một cái cớ, ngồi trên sô pha đưa lưng về phía anh đọc sách, trên sách tràn đầy chữ, thật ra cô cảm thấy chữ không vào là mấy.
"Chỉ biết ngủ thôi."
Tiết Bùi nhẹ giọng nở nụ cười, đi thẳng đến ngồi bên cạnh cô.
Ánh đèn tối tăm chiếu xuống, anh đúng lúc nhìn thấy sườn mặt cô, hôm nay cô chắc chắn trang điểm, vẽ lông mày rất tinh tế, trên tai phải đeo một chiếc hoa tai, anh nhớ rõ, hoa tai này do anh đi Thi ở đại học Bỉ, dùng tiền thưởng từ việc thi đấu mua tặng cô, chủ tiệm nói đây là chất liệu làm từ hồng bảo thạch, cho nên giá cả mới cao như vậy, anh không hiểu biết nhiều về lĩnh vực này, chỉ là cảm thấy khá xinh đẹp, Rất thích hợp với cô, liền dùng tiền thưởng kia mua cho cô.
Anh nhớ rõ lúc ấy Chu Y Y nhận được quà thì rất là vui vẻ, ngay lập tức soi gương đeo lên, nhưng khi nghe thấy anh dùng tiền thưởng để mua, lại cảm thấy tiếc, thu lại nét cười trên mặt.
"Tiền thưởng ý nghĩa như vậy, cậu lại mua cái này?" Cô muốn nói lại thôi.
"Có gì không đúng sao"
Tiết Bùi không hiểu sao cô lại hỏi như vậy, anh cảm thấy, chỉ cần cô thích, tiền thưởng này liền rất có ý nghĩa.
Chu Y Y không đáp lại anh, miệng lầm bầm lầu bầu, thật cẩn thận đặt hoa tai về lại hộp trang sức.
"Tớ sẽ bảo quản nó thật tốt, về sau chỉ có trường hợp quan trọng thì sẽ đem ra dùng."
Anh nhớ rõ Chu Y Y đeo hoa tai một lần là vào thời điểm sinh nhật năm ngoái.
Tiết Bùi thoáng nghĩ tới trong quá khứ hỏi cô: "Cậu hôm nay ra ngoài à?"
"Ừ."
"Đi đâu, hôm qua lúc tớ đến, A Đình nói cậu sáng sớm đã đi ra ngoài."
Chu Y Y do dự hai giây, ánh mắt nhìn vào cuốn sách dần dần mất đi tiêu cự, vốn định lừa lọc cho qua, cuối cùng lại cảm thấy không việc gì phải như thế.
"Tớ đi xem mắt, buổi chiều mới về nhà."
"Xem mắt" hai từ này làm Tiết Bùi ngẩn người, ý cười trên khuôn mặt dần dần nhạt đi, không biết đây có phải do quá bất ngờ hay không.
"Chuyện quan trọng như vậy, tại sao không thấy cậu kể cho tớ?"
"Cũng không có gì...... Đáng nói."
Chu Y Y đem quyển sách ném lên trên mặt bàn, lúc quay đầu, hoa tai hồng bảo thạch hai bên tai nhẹ nhàng đong đưa, Tiết Bùi nhìn vào đôi bông tai kia thất thần một lát, bỗng nhiên duỗi tay vuốt ve vành tai cô, lòng bàn tay xoay tròn chiếc hoa tai nhẹ nhàng, dường như là đang nhìn hoa tai, đồng thời cũng như đang nhìn cô.
Khoảng cách như vậy thật sự quá gần, cô có thể cảm giác được hơi thở của Tiết Bùi đang phả vào cổ cô, Chu Y Y lùi về phía sau, né tránh sự đụng chạm của anh.
"Đừng nhúc nhích." Tiết Bùi nhỏ giọng nói, tiếp tục động tác trên tay, "Tránh làm đau đến cậu."
Chu Y Y cả người căng thẳng, lòng bàn tay nắm chiếc gối ôm.
Tiết Bùi vẫn tập trung động tác trên tay, xung quanh lỗ tai của Chu Y Y xưng đỏ một mảng to, anh lo lắng tai sẽ bị nhiễm trùng, liền giúp cô tháo hoa tai xuống, vẫn chưa chú ý đến thần sắc đã mất đi tự nhiên của Chu Y Y.
Chờ anh tháo xong hoa tai xuống, nghe thấy Chu Y Y nhẹ giọng nói câu cảm ơn.
"tại sao gần đây hay nói cảm ơn với tớ như vậy." Tiết Bùi nhíu mày, sau đó lại nói, " Chẳng qua chuyện này cậu quả thật là làm không đúng."
Chu Y Y không phản ứng lại đây: "Cái gì cơ?"
Tiết Bùi môi dạng ra một vòng cung nói đùa.
" Tại sao lại mang hoa tai tớ tặng cậu để đi xem mắt người khác?"
Lời nói dễ dàng làm người khác hiểu lầm như vậy, Chu Y Y sẽ không nghiêm túc nữa.
Trước đây một lời nói của anh có thể làm cô từ thiên đường rơi cuống địa ngục, có thể vì một hành động của anh mà làm cô lo được lo mất, mất ngủ suốt đêm. Anh luôn luôn là người khống chế cảm xúc của cô, cô có tâm trạng vui sướng hay thất vọng, đều là do anh dựng lên, mà việc làm cô thất vọng nhất chính là đối phương đến giờ vẫn chưa ý thức được mình đã làm cái gì.
Tiết Bùi như đang thật sự nói đùa bởi vì anh không chút để ý gì mà nói tiếp nửa câu sau:
"Lần sau nếu có gặp những tình huống như thế này,cậu nên mang tớ đi cùng."
Chu Y Y thản nhiên ngoài dự kiến, mỉm cười và đáp: "Được."
Tiết Bùi nhặt cuốn sách 《 Tuyết Quốc 》ở trên sô pha, lật vài tờ, thản nhiên hỏi hỏi: "Thế nào rồi, có thuận lợi hay không?"
Chu Y Y biết chuyện anh hỏi chính là chuyện đi xem mắt kia, bỗng nhiên nhớ tới một vài chuyện rất thú vị, đột nhiên muốn kể về nó.
"Hai ngày nay đi xem mắt 3 lần, tương đối ổn. Thật ra có một người đối với tớ khá có cảm tình, tớ mới vừa ngồi xuống, còn chưa nói chuyện được nhiều, hắn liền hỏi tớ có thể kết hôn nhanh được hay không, nói mẹ của hắn đang ốm cần người chăm sóc, tốt nhất là có thể trong tháng này đi đăng kí kết hôn, tháng sau sẽ đãi rượu, lễ hỏi hắn đã chuẩn bị tốt rồi, chỉ có chờ tớ chấp nhận thôi.". Đọc thê𝗆 các chương 𝗆ới tại ( TR𝙪MTRU 𝙔𝐞𝖭.ⅴn )
Chu Y Y nói không nhịn được mà bật cười.
Đây là đang tìm vợ hay là đang tìm giúp việc miễn phí?
Tiết Bùi không câu chuyện của cô chọc cười ngược lại mày nhăn càng sâu: "Nếu chưa gặp được người mình thích, thì cũng đừng vội vã mà quyết định, nếu cậu không muốn đi xem mắt, tớ sẽ giúp cậu nói với dì."
Chu Y Y hỏi lại theo bản năng: "Nhất định phải thích sao?"
Tiết Bùi ngẩn người, không hiểu ý cô.
Chu Y Y hướng Tiết Bùi cười, nụ cười kia có chút ảm đạm.
Cô hỏi anh: "Nhất định phải thích mới có thể kết hôn sao?"
Tiết Bùi nói: "Đương nhiên."
Nhìn ánh mắt kiên định của Tiết Bùi, Chu Y Y chợt cảm thấy chua xót,lúc sau dạ dày như sông cuộn biển gầm, cô mở miệng: "Không phải ai cũng may mắn giống cậu đâu."
Tiết Bùi tạm dừng hai giây, dùng ánh mắt đối với ai cũng đầy thâm tình kia nhìn cô, chậm rãi nói: "Y Y, cậu sẽ là một người may mắn."
Nhất định cậu sẽ gặp được người mình thích, chẳng qua người đó không phải là tớ.