Sau khi cô chính thức từ bỏ Tiết Bùi, rất nhiều chuyện trở nên đơn giản hơn, nhận được tin nhắn từ Tiết Bùi, cô đã bình tĩnh dị thường, không xốc dậy nổi bất cứ gợn sóng gì.
Cô không cố tình tránh xa Tiết Bùi, chẳng qua tin nhắn của anh, cô thường hay lười trả lời lại, anh hẹn gặp mặt cô, cô cũng toàn tìm lí do để từ chối.Không có nguyên nhân gì khác, chẳng qua là do miệng vết thương thối rữa mới chỉ vừa mọc lên thịt non, cô không muốn vội vàng đem lớp da mỏng kia xé ra.
Từ bỏ chấp niệm 10 năm, Cuộc sống của Chu Y Y xác thật là tự tại hơn rất nhiều.
Cô nhớ tới thời học cấp 3, cô đang viết tư liệu của một câu truyện xưa, đem lại cho cô ấn tượng rất là sâu sắc.
Chuyện xưa kia kể về một nhà leo núi, Từ trước tới nay đều lấy ngọn núi cao nhất làm tín ngưỡng của cuộc sống, hắn lấy tâm thái hành hương đi vào chân núi, không ngừng nghỉ một khắc trèo hướng lên trên ngọn núi, không biết ngày đêm, hắn dù gặp bất cứ khó khăn nào, dãi gió dầm mưa, chưa từng chậm trễ, nhưng điều quỷ dị ở đây đó chính là, ngọn núi kia như là càng ngày càng cao, tầng mây càng ngày càng trở nên mờ mịt, liếc mắt nhìn một cái xuống dưới cũng không thấy đáy.
Dù vậy, hắn vẫn quyết tâm chinh phục được ngọn đồi này.
Cứ như vậy không biết qua bao lâu, có một ngày, hắn kiệt sức đi đến chỗ giữa sườn núi, dừng lại rồi quay đầu nhìn thoáng qua, hắn trông thấy dấu chân rậm rạp mình đã đi qua, trông thấy chân núi phong cảnh xanh tươi, hắn cúi đầu, nhìn thấy làn da của chính mình đã tràn đầy nếp nhăn.
Hắn đã trở nên già nua, mà ngọn núi kia vẫn cứ cao vời vợi không thể với tới.
Một khắc này, hắn bỗng nhiên buông tha cho chính bản thân mình, hắn nghĩ nhân sinh của hắn không nên lãng phí trên một ngọn núi như vậy.
Liền coi chỗ này là điểm cuối cùng đi, trước khi xuống núi hắn đã nói như vậy với chính mình.
Chu Y Y cảm thấy hiện tại cô chính là nhà leo núi kia.
Cô giải hoà với chính bản thân mình, giải hoà 10 năm đã từng kia.
Có lẽ do đáy lòng buông bỏ rất nhiều chuyện, Khi ở chung cùng với Lý Trú, Chu Y Y không còn gánh nặng tâm lý như trước nữa, mà trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Bọn họ tán gẫu trên WeChat, hỏi thăm nhau, chúc nhau ngủ ngon, chia sẻ câu chuyện hằng ngày, quan hệ càng ngày càng thân thiết, Lý Trú mời cô về nhà làm khách vài lần, cô ngay từ đầu có chút do dự, ở trên bàn ăn cơm với hắn cô cũng ngại ngùng gắp đồ ăn, cuối cùng cũng dần dần thả lỏng, vừa nói vừa cười.
Hôm nay buổi sáng, Chu Y Y xuống giường liền đi chợ mua thức ăn, hôm nay cô hẹn Lý Trú tới nhà ăn cơm, ngày trước cô đã đồng ý làm cho hắn một bàn thức ăn ngon, cuối cùng hiện tại cũng đến thời điểm thực hiện lời hứa.
Cô không biết Lý Trú thích ăn cái gì, vì vậy ở chợ nhìn cái gì thích hợp thì liền mua về, sau khi về đến nhà, cô mới phát hiện tất cả đồ cô mua đều là đồ Tiết Bùi thích ăn.
Nhận thấy được chuyện này, Chu Y Y tâm tình lập tức giống như ăn phải ruồi bọ, có chút cảm giác ghê tởm, cô bật âm thanh ở phòng khách lên lớn nhất, muốn dùng âm nhạc để phân tán đi sự chú ý, để cô không bị phân tâm bởi những chuyện khác.
Cô nấu 3 đồ mặn và 1 canh, không xem như là phong phú, vừa đủ hai phần ăn, cô mới bê đồ ăn đến phòng khách, Lý Trú cũng vừa hay đến.
Hai người ngồi ở trên bàn ăn cơm, Lý Trú rất cho cô mặt mũi, mỗi món ăn đều khen không dứt lời, Chu Y Y được khen cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhất thời không biết nên nói chuyện gì, Tai sau đỏ lên.
Từ trước đến nay cô không có thói quen nghe lời khen từ người khác, bởi vì từ nhỏ cô rất ít được người khác động viên.
Lý Trú khen cô như vậy, cô vui vẻ đến nỗi hận không thể mời hắn cuối tuần nào cũng đến đây ăn cơm.
Ăn cơm xong, hai người ngồi ở trong phòng khách xem một bộ phim, là một bộ phim hài chiếu không lâu trước đây.
Bộ phim tràn ngập tiếng cười, Chu Y Y là người cười rất nhỏ, nhưng không nghĩ đến cười còn nhỏ hơn cô, hai người cười càng ngày càng to hơn.
Ngồi cũng ngày càng gần nhau, Chu Y Y cúi đầu nhặt lại cái gối đầu bị rơi bất ngờ chạm phải vào tay Lí Trú, hai người đều ngẩn người, không khí ngay lập tức có chút mờ ám, Chu Y Y hoảng loạn rụt tay đang trên không trung trở lại, mà Lý trú định vươn tay ra chỉ bắt được một khoảng không.
Hài kịch phiến xem chính là cái bầu không khí, Chu Y Y cảm thấy bản thân dường như đã lâu lắm rồi chưa từng được vui vẻ như vậy.
Cô bỗng nghĩ đến thời gian Tiết Bùi ở bên cạnh mình, chỉ biết nhíu mày, Lý Trú nhìn chằm chằm mặt cô rồi trêu ghẹo: "Tại sao lại cứ phải thích xem loại hoài kịch không có giá trị này, Chẳng trách bộ phim tệ như này lại có giá vé đắt như vậy, xem ra Chu Y Y cậu nên chịu trách nhiệm về việc này, cũng chỉ có tớ mới có thể cùng cậu xem những bộ phim như vậy."
Nghĩ vậy, Chu Y Y thay đổi biểu cảm, Khoé miệng đọng lại nụ cười.
Lý Trú hỏi cô: "Làm sao thế?"
Ý thức được bản thân đang thất thần, Chu Y Y lắc đầu nói: "Không sao cả."
Bởi Vì Lý Trú buổi tối còn phải tăng ca ở công ty, xem xong bộ hài kịch này hắn phải đi, ngày trước Chu Y Y nghe nói công việc ngành Y Dược rất bận, hiện tại tiếp xúc với hắn thì quả thật là như vậy, cuối tuần tăng ca đều là chuyện hết sức bình thường.
Lý Trú đi khỏi, Cô đem hoa quả Lý Trú mua đến đây chất đầy tủ lạnh, bình hoa cũng thay sang những bông hồng Lý Trú mang sang.
Nhìn Tủ lạnh chật kín trái cây, Chu Y Y dường như đã hiểu câu ba mẹ thường nói với cô "Sinh hoạt" có ý nghĩa gì, bình bình đạm đạm, không vang dội, không lãng mạn, tất cả đều là những việc bình thường hằng ngày, nhưng ở chung với nhau thì thật hoà hợp.
Ở khía cạnh này, cô với Lý Trú quả thật rất "thích hợp".
Từ đó về sau, Chu Y Y cùng Lý Trú gặp mặt càng ngày càng thường xuyên, cuối tuần cùng nhau ăn cơm, đi dạo phố, xem phim, giống như những cặp đôi tình ái khác trên đường, Lý Trú từ đầu tới cuối không những không đâm thủng tầng giấy cửa sổ cuối cùng kia, mà cũng không yêu cầu Chu Y Y phải đưa ra lời xác minh.
Có lẽ là là cho cô thời gian để thích ứng và suy xét, vì thế liền đem quyền quyết định giao vào tay cô.
Có đoạn thời gian, bọn họ hầu như ngày nào cũng gặp nhau.
Tới gần cuối năm, vào thời điểm nhà xưởng phải chạy KPI, Chu Y Y buổi tối phải tăng ca để hoàn thành dự án, Lý Trú liền nấu cho cô một bữa cơm rồi chờ cô dưới lầu, chờ cô tan tầm lại lái xe đến để đón cô về.
Trừ trước đến nay Chu Y Y đều chưa từng yêu đương, đây là lần đầu tiên cô được trải qua đã ngộ như vậy.
Nói thật, cô đã từng rất hâm mộ với những đồng nghiệp công ty, bởi vì những ngày phải làm việc đến đêm, đồng nghiệp đều có bạn trai đưa đón, mà cô chỉ có thể chuẩn bị một bình xịt hơi cay để trong túi, để tránh những nguy hiểm gặp phải trên đường.
Phím tắt di động trên điện thoại cô là số của Tiết Bùi, Tiết Bùi trước kia cũng đã nói nếu cô có tan tầm quá muộn, nhớ rõ phải gọi điện thoại cho anh, anh sẽ qua đón cô, nhưng trong lòng cô cũng rất rõ, cô sẽ không gọi cuộc điện thoại nào, cũng sẽ không đánh thức anh vào đêm khuya, để anh mất một tiếng rưỡi qua đây chỉ để đón cô tan làm.
Bới vì Lí Trú bình thường không có việc gì liền chạy đến công ty của cô, đưa cho cô cơm trưa, đưa cơm tối, có một hôm Chu Y Y mang thiếu áo, thời tiết đột nhiên hạ nhiệt độ, Lý Trú còn mang cho cô một chiếc áo khoác đến đây, có một lần bị đồng nghiệp khác bắt được ở dưới lầu, hắn thường xuyên qua đây, đồng nghiệp trong văn phòng đều quen biết hắn.
Có hôm lúc tan tầm, Chu Y Y vừa lúc cùng Chị Phương đi thang máy cùng xuống, Chị Phương đánh giá với cô vài lần, tò mò hỏi cô: "Tiểu Tử kia lại đến đón ngươi tan làm hả?"
"Vâng, ở dưới lầu."
Chị Phương ghé sát vào cô, khép tay xuống bên tay cô nói nhỏ: "Có câu không biết nên cùng em nói hay không, tướng mạo của chàng trai kia, vừa nhìn đã thấy là người không có phúc, về sau không thể phát đạt, lòng dạ hẹp hòi, còn không bằng người lần trước chị giới thiệu cho em, thật đó, em đừng có không tin......"
Chu Y Y vào tai này ra tai kia, đáp lại vài tiếng cho có lệ, vừa ra thang máy đã giả vờ gọi điện thoại đi càng ngày càng nhanh.
Chị Phương thở dài: "Ôi, đứa nhỏ này không nghe chị khuyên bảo gì cả."