“Tôi vào nấu rồi ở lại đây ăn với hai mẹ con em.”
Mộc Y Y nhìn chằm chằm An Vũ Nghiêm không đáp lại, dường như cô đang ngầm đồng ý với điều kiện của hắn.
Trong ánh mắt của An Vũ Nghiệm hiện lên ý cười. Không nhiều lời, hắn liền bắt tay vào nấu ăn.
Nấu ăn xong An Vũ Nghiêm gọi Y Y ra dùng bữa. Hai người cứ như đường thẳng song song mà ngồi đối diện nhau.
Trong suốt cả bữa cơm, cả cô lẫn hắn không ai mở miệng trước. Mãi cho đến khi ăn uống xong xuôi, An Vũ Nghiêm thấy cô thở dài liền hướng mắt tới chỗ cô hắng giọng để gây sự chú ý.
“Ăn không ngon?”
“Tạm ổn!” Mộc Y Y hờ hững đáp lại.
“Vây sao vẫn còn thở dài?” An Vũ Nghiêm hỏi tiếp.
Cô nhíu mày ngước lên đối mắt với hắn.
“Suy nghĩ xem làm cách nào để kiếm tiền nuôi con của tôi và ‘tiêu thịt tươi’.”
Nói vừa dứt, sắc mặt của An Vũ Nghiêm bỗng trở lên khó coi. Đôi lông mày tuấn tú nhăn lại, trong con ngươi của hắn còn hiện lên sự căm phẫn tột độ mà nhìn Y Y gắt gao.
Mộc Y Y không ngại đối mắt lại với hắn.
“Chi bằng tới công ty của tôi làm việc, em thấy sao?”
“Thấy phiền!”
An Vũ Nghiêm đen mặt: “…”
Nói là vậy nhưng sau khi quay trở lại phòng cô cứ mãi suy nghĩ lại lời An Vũ Nghiêm vừa nói.
Bỗng chốc cô thấy hối hận vì hai chữ “thấy phiền” của mình.
Xin việc chỗ nào cũng bị từ chối. Mộc Y Y nghĩ ngợi một lúc cuối cùng vẫn nộp hồ sơ xin việc vào công ty của An Vũ Nghiêm.
Ở một bên khác, An Vũ Nghiêm ăn xong, dọn dẹp đống bát đũa rồi cũng quay trở về công ty.
Căn phòng vắng lặng đến mức phát sợ, lại có một người đàn ông nào đó ngồi tựa lưng vào ghế, hai mắt nhắm lại, cà vạt cũng bị lới lỏng từ bao giờ không hay.
Song, cùng lúc trợ lí Vương gõ cửa và bước vào.
“An tổng, tôi có chuyện muốn báo cáo với ngài.”
“Nói đi!”
“Thưa An tổng… phu nhân nộp hồ sơ xin việc vào công ty mình ạ.”
Nhắc đến hai từ “phu nhân”, hắn liền mở mắt ngồi bật dậy.
“Cô ấy muốn ứng tuyển làm nhân viên của bộ phận nhân sự.” Trợ lí Vương nói tiếp.
“Được! Cứ để cô ấy làm.”
Trợ lí Vương gật gù vài cái rồi bước nhanh ra khỏi phòng chủ tịch. Ở trong đó chưa đến mười phút nhưng anh ta đã căng thẳng đến mức trên trán còn lấm tấm mồ hôi.
…
Chiều chiều, An Vũ Nghiêm lái xe tới trước nhà Mộc Y Y.
Lần này hắn không còn phải đợi như sáng nữa vì cô đang tưới mấy chậu hoa nhỏ gần đó”
“Y Y.”
Nghe thấy tiếng gọi, Mộc Y Y giật bắn mình mà chậm rãi xoay người lại nhìn.
Giọng nói quen thuộc này không nhầm lẫn đi đâu được.
“Anh có vấn đề sao?”
“Đi khám thai thôi! Tôi dẫn cô đi!”
An Vũ Nghiêm không đáp lại câu hỏi của Y Y mà liền nói sang chủ đề khác.
“Không đấy. Anh có quyền gì mà ép tôi?”
“Chồng cũ.” Hắn thẳng thừng đáp.
“Ồ, thì ra là chồng cũ. Nhưng phải xin lỗi chồng cũ rồi, tôi không có nhu cầu làm theo mệnh lệnh của anh. Đặc biệt là người à không chồng cũ có da mặt dày hơn đ í t xoong nhà tôi như anh!”
Gân xanh dần dần hiện lên trên trán An Vũ Nghiêm, đôi môi mỏng khẽ mím lại, gương mặt lộ rõ vẻ tức giận. Ánh mắt đằng đằng sát khí vẫn hước mãi về phía Y Y.
“Đi khám thai với tôi.”
Mộc Y Y ngang bướng đáp lại hắn:
“Tôi sẽ không đi đâu!”
Cô vừa nói, tay cũng đẩy con người ngang ngược, cố chấp trước mặt ra nhưng sao có thể lại được với sức của hắn.
Mộc Y Y tức giận mà chửi thề một câu.
“M.ẹ kiếp, ăn gì mà nặng thế?”
Cô thấy sức mình so với hắn còn kém xa, ngay sau đó cô liền rụt tay đang đẩy lại rồi quay người vào nhà chốt cửa.
“Tinh…” Điện thoại của cô vang lên.
Là tin nhắn được gửi từ một người lạ.
[Đừng làm phiền An vũ Nghiêm nữa!!!]
Mộc Y Y nhìn chằm chằm An Vũ Nghiêm không đáp lại, dường như cô đang ngầm đồng ý với điều kiện của hắn.
Trong ánh mắt của An Vũ Nghiệm hiện lên ý cười. Không nhiều lời, hắn liền bắt tay vào nấu ăn.
Nấu ăn xong An Vũ Nghiêm gọi Y Y ra dùng bữa. Hai người cứ như đường thẳng song song mà ngồi đối diện nhau.
Trong suốt cả bữa cơm, cả cô lẫn hắn không ai mở miệng trước. Mãi cho đến khi ăn uống xong xuôi, An Vũ Nghiêm thấy cô thở dài liền hướng mắt tới chỗ cô hắng giọng để gây sự chú ý.
“Ăn không ngon?”
“Tạm ổn!” Mộc Y Y hờ hững đáp lại.
“Vây sao vẫn còn thở dài?” An Vũ Nghiêm hỏi tiếp.
Cô nhíu mày ngước lên đối mắt với hắn.
“Suy nghĩ xem làm cách nào để kiếm tiền nuôi con của tôi và ‘tiêu thịt tươi’.”
Nói vừa dứt, sắc mặt của An Vũ Nghiêm bỗng trở lên khó coi. Đôi lông mày tuấn tú nhăn lại, trong con ngươi của hắn còn hiện lên sự căm phẫn tột độ mà nhìn Y Y gắt gao.
Mộc Y Y không ngại đối mắt lại với hắn.
“Chi bằng tới công ty của tôi làm việc, em thấy sao?”
“Thấy phiền!”
An Vũ Nghiêm đen mặt: “…”
Nói là vậy nhưng sau khi quay trở lại phòng cô cứ mãi suy nghĩ lại lời An Vũ Nghiêm vừa nói.
Bỗng chốc cô thấy hối hận vì hai chữ “thấy phiền” của mình.
Xin việc chỗ nào cũng bị từ chối. Mộc Y Y nghĩ ngợi một lúc cuối cùng vẫn nộp hồ sơ xin việc vào công ty của An Vũ Nghiêm.
Ở một bên khác, An Vũ Nghiêm ăn xong, dọn dẹp đống bát đũa rồi cũng quay trở về công ty.
Căn phòng vắng lặng đến mức phát sợ, lại có một người đàn ông nào đó ngồi tựa lưng vào ghế, hai mắt nhắm lại, cà vạt cũng bị lới lỏng từ bao giờ không hay.
Song, cùng lúc trợ lí Vương gõ cửa và bước vào.
“An tổng, tôi có chuyện muốn báo cáo với ngài.”
“Nói đi!”
“Thưa An tổng… phu nhân nộp hồ sơ xin việc vào công ty mình ạ.”
Nhắc đến hai từ “phu nhân”, hắn liền mở mắt ngồi bật dậy.
“Cô ấy muốn ứng tuyển làm nhân viên của bộ phận nhân sự.” Trợ lí Vương nói tiếp.
“Được! Cứ để cô ấy làm.”
Trợ lí Vương gật gù vài cái rồi bước nhanh ra khỏi phòng chủ tịch. Ở trong đó chưa đến mười phút nhưng anh ta đã căng thẳng đến mức trên trán còn lấm tấm mồ hôi.
…
Chiều chiều, An Vũ Nghiêm lái xe tới trước nhà Mộc Y Y.
Lần này hắn không còn phải đợi như sáng nữa vì cô đang tưới mấy chậu hoa nhỏ gần đó”
“Y Y.”
Nghe thấy tiếng gọi, Mộc Y Y giật bắn mình mà chậm rãi xoay người lại nhìn.
Giọng nói quen thuộc này không nhầm lẫn đi đâu được.
“Anh có vấn đề sao?”
“Đi khám thai thôi! Tôi dẫn cô đi!”
An Vũ Nghiêm không đáp lại câu hỏi của Y Y mà liền nói sang chủ đề khác.
“Không đấy. Anh có quyền gì mà ép tôi?”
“Chồng cũ.” Hắn thẳng thừng đáp.
“Ồ, thì ra là chồng cũ. Nhưng phải xin lỗi chồng cũ rồi, tôi không có nhu cầu làm theo mệnh lệnh của anh. Đặc biệt là người à không chồng cũ có da mặt dày hơn đ í t xoong nhà tôi như anh!”
Gân xanh dần dần hiện lên trên trán An Vũ Nghiêm, đôi môi mỏng khẽ mím lại, gương mặt lộ rõ vẻ tức giận. Ánh mắt đằng đằng sát khí vẫn hước mãi về phía Y Y.
“Đi khám thai với tôi.”
Mộc Y Y ngang bướng đáp lại hắn:
“Tôi sẽ không đi đâu!”
Cô vừa nói, tay cũng đẩy con người ngang ngược, cố chấp trước mặt ra nhưng sao có thể lại được với sức của hắn.
Mộc Y Y tức giận mà chửi thề một câu.
“M.ẹ kiếp, ăn gì mà nặng thế?”
Cô thấy sức mình so với hắn còn kém xa, ngay sau đó cô liền rụt tay đang đẩy lại rồi quay người vào nhà chốt cửa.
“Tinh…” Điện thoại của cô vang lên.
Là tin nhắn được gửi từ một người lạ.
[Đừng làm phiền An vũ Nghiêm nữa!!!]