• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô Mộc, cô mang thai rồi, được hơn 3 tuần.” Nói xong bác sĩ liền lấy ra một tờ giấy xét nghiệm đưa tới cho Mộc Y Y.

Mộc Y Y như chết lặng, không tin vào tai mình hỏi lại bác sĩ.

“Thật sao? Cháu có thai thật sao?”

Bác sĩ nghe vậy nhíu mày nhìn chằm chằm vào cô.

“Thật, thai nhi được hơn 3 tuần rồi. Cô bây giờ là muốn bỏ à?” Giọng nói tuy có nhẹ nhàng nhưng chứa đầy hàm ý để thăm dò cô.

Mộc Y Y nghe bác sĩ nói vậy liền ngẩng đầu lên rời mắt khỏi tờ giấy xét nghiệm rồi xua tay phủ nhận.

“Không có đâu ạ…cháu muốn đứa bé này.”

Nghe vậy bác sĩ có phần vui vẻ lên hẳn.

Mộc Y Y bất giác đưa tay đặt lên bụng, tuy vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng cô sớm đã run lên bần bật rồi. Nghĩ lại dạo gần đây trong người cô luôn cảm thấy khó chịu. Ăn gì vào đều n.ô.n ra hết, ngay cả kì kinh tháng này của cô cũng không tới nữa. Cô đâu còn là trẻ con, đương nhiên mấy chuyện này cô hiểu. Nhận thấy những dấu hiệu đó cô liền vội đi làm kiểm tra. Kết quả nằm ngoài dự đoán nhưng dù gì bé con đã đến với cô thì sao cô có thể nhẫn tâm mà bỏ được.

“Giai đoạn đầu trong thai kì cần phải cẩn trọng, đừng để cơ thể suy nhược, cần bồi bổ thêm nếu không có thể sẽ ảnh hương ít nhiều đến thai nhi.” Bác sĩ còn không quên dặn dò. “Nhớ hẹn lịch đến tái khám. Xong rồi, cô có thể ra về.”

“Dạ, cháu cảm ơn bà.” Mộc Y Y lễ phép cúi đầu cảm ơn rồi rời khỏi phòng khám.

Rời khỏi bệnh viện, Mộc Y Y lẳng lặng đi dạo trên đường. Trong đầu cô đã tưởng tượng ra không biết bao nhiêu là chuyện. Nhớ lại vài tháng trước cô có vào bar uống rượu với bạn nhưng do say rượu mà cô đi nhầm phòng và qua đêm với một người đàn ông bị hạ dược. Mà người đó không ai khác lại là An Vũ Nghiêm, tên chồng cũ đáng ghét của cô.

An Vũ Nghiêm là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn nhất Giang Thành, hắn là nhị thiếu của An gia, một trong những gia tộc lớn đứng đầu. An Vũ Nghiêm là người không phải ai muốn đụng là đụng, những ai đắc tội hay chống đối lại hắn đều phải nhận cái kết đắng. Xưa nay hắn làm việc chưa từng thủ hạ lưu tình dù có là máu mủ ruột rà hay bạn bè thân thiết.

Ai cũng nghĩ từ sau khi hắn lấy vợ vào sẽ nhẹ nhàng tình cảm hơn nhưng đều sai. Số lần hắn về nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cũng phải thôi, An Vũ Nghiêm và cô cũng chỉ là hôn nhân thương mại do hai bên gia đình thúc ép, không có tình cảm. Nếu có cũng chỉ là do cô tự đa tình.

Cứ ngỡ cuộc hôn nhân thương mại này sẽ kéo dài lâu nhưng người tính không bằng trời tính, người hắn ngày nhớ đêm mong đã trở về. Cô cũng không còn luyến tiếc nữa, chi bằng buông tay giải thoát cho cả hai người.

Vào ngày cô quyết định ly hôn và nói với An Vũ Nghiêm hắn chỉ nhếch mép cười khinh và dứt khoát kí vào đơn ly hôn không chút luyến tiếc…

Rầm!Rầm!

“Này cô gái, cô không nhìn đường à?”

Tiếng quát này đã thực sự kéo Mộc Y Y về với thực tại.

“Tôi… xin lỗi.”



Tới tối, Mộc Y Y ủ rũ đi về nhà.

Bước vào nhà cô liền chầm rãi bước tới ngồi bên cạnh bạn rồi thở dài.

“Đàm Uyên, tớ có thai rồi.”

Mộc Y Y vừa nói vừa giơ tờ giấy kiểm tra lúc đầu giờ chiều ra.

“Sao cơ? Một lần mà đã trúng luôn rồi sao?”

Mộc Y Y nhìn Đàm Uyên với ánh mắt như muốn khóc,“…”

“Đứa bé là của An Vũ Nghiêm sao?”

Mộc Y Y mím chặt môi không trả lời mà chỉ khẽ gật đầu.

Vào lúc cô đang rối bời không biết phải làm gì thì Đàm Uyên đã kéo cô đi.

“Uyên Uyên…khoan đã, đi đâu vậy?”

“Đi tìm An Vũ Nghiêm.”

Nhắc tới “An Vũ Nghiêm” Mộc Y Y liền bật khóc.

Thấy cô khóc Đàm Uyên liền buông tay ra an ủi.



Sáng hôm sau, sau khi thức dậy cô đã thấy An Vũ Nghiêm lạnh mặt ngồi ở phòng khách.

Trong lòng cô khẽ run sợ.

Mộc Y Y chưa kịp trở lại thì đã bị một giọng nói từ đằng sau làm cho xanh mặt.

“Mộc Y Y!”

Y Y khó chịu xoay người lại nhìn An Vũ Nghiêm, không nói khôn rằng cô liền lớn tiếng quát hắn.

“Anh có tin tôi gọi bảo vệ của tòa lên bắt anh lại không?”

“Gọi đi! Cô quên tòa chung cư cao cấp nào của An gia chúng tôi sao?”

Mộc Y Y đen mặt: “…”

“Tôi nghe nói bạn thân của cô bảo cô mang thai con của tôi? Tôi không ngờ ly hôn lâu như vậy rồi mà cô vẫn mang thai con của tôi được đấy.”

“Đây là con của tôi.”

“Ồ, muốn tìm người để đổ vỏ thì tìm người khác đi. Tôi không có nhu cầu.”

An Vũ Nghiêm theo thói quen đút một tay và túi quần, không quên châm chọc cô.

“Không ngờ vừa ly hôn với tôi chưa đầy nửa năm mà cô đã tìm được tình nhân rồi.”

Những lời nói sắc lẹm đó đâm thẳng vào trái tim nhỏ bé của cô.

Mộc Y Y không nói gì những không chịu yếu thế mà ngước mắt lên đối mắt lại với hắn.

Suýt nữa cô quên mất hắn là ác ma, không đợi hắn lên tiếng cô liền thu ánh mắt đó của mình lại.

“Tôi nói đúng quá Mộc tiểu thư không đáp lại được gì à?”

Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, lời nói không tức giận, ngược lại còn có chút nhẹ nhàng.

Đứng đờ mất một lúc nhưng ngay sau đó Mộc Y Y vẫn thản nhiên nói: “Anh có khác gì tôi à? Người trong mộng của anh cũng về rồi anh đến đây không sơ cô ấy ghen sao?”

Chưa đợi An Vũ Nghiêm trả lời, Mộc Y Y đã nhắc lại: “Tôi nói cho anh biết đứa bé là do tôi tìm tình nhân bên ngoài mà có, không liên quan đến anh. Từ nay về sau tốt nhất anh cũng đừng làm phiền tới tôi nữa!”

Mộc Y Y không màng danh dự mà tự hạ thấp bản thân mình. Cô khẽ liếc mắt sang An Vũ Nghiêm bên cạnh thì thấy gân xanh đã lộ rõ mồn một trên trán hắn.

“Người trong mộng của cô nói là ai?”

“Không phải Hạ gì đó của anh sao?”

“Ai nói với cô như vậy? Tôi và cô ấy đã kết thúc trong quá khứ rồi. Vì chuyện này mà cô nằng nặc đòi ly hôn sao?”

Không đợi An Vũ nghiêm mở miệng nói tiếp, Mộc Y Y đã lên tiếng trước.

“Tôi cảm thấy trong người không khỏe mời An tổng về cho.”

Nói rồi cô liền chỉ tay ra khỏi cửa mời An Vũ Nghiêm về. Hắn cũng không thèm đôi co với cô mà dứt khoát ra về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang