"Công tử, chẳng phải ngài tinh thông y thuật sao? Tại sao khi nãy lại ra hiệu cho thần đưa Mộ Dung tiểu thư đi tìm đại phu?"
Hắn tiếp tục phe phẩy quạt rồi cười nhếch mép:
"Nàng ta vốn dĩ không hề đơn giản. Một cô nương chỉ là đi dạo quanh kinh thành, cho dù có chuyện hệ trọng đến mấy cũng không tới nỗi ăn mặc lộng lẫy như vậy. Dáng vẻ đó, chẳng phải cũng giống những nữ nhân khác, dùng dung mạo để mê hoặc bổn công tử sao?"
"Ngài nói vậy là sai rồi."
"Sai?"
"Đúng. Ngài đúng là" đệ nhất mỹ nam thiên hạ ", nhưng Mộ Dung tiểu thư cũng được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân đó. Nàng ấy khiến bao nhiêu nam nhân say đắm mà không thể có được nàng. Trước nay bao nhiêu người tới để hỏi cưới nàng, đều bị nàng ta hành tới thân tàn ma dại. Một tiểu thư cao quý hiếm có khó tìm, tính cách lại quái đản như vậy, sao lại đi làm những chuyện như thế được?"
"Ta không tin. Lòng người khó đoán, ngươi quản được nàng ta sao? Mau về phủ, ta còn phải đọc sách."
Tri Doanh im lặng không dám lên tiếng nữa. Coi bộ khắp kinh thành này không còn ai lấy làm lạ với Cẩm Ninh rồi. Điệu cười nhếch mép vừa nãy như thể hắn đã hiểu rõ bản tính nàng lắm, hay là hắn đang ám ảnh với những nữ nhân xinh đẹp? Trước tới nay, trước mặt hắn không lúc nào là không xuất hiện mỹ nhân, hắn cứ đăm đăm nghĩ, ăn mặc đẹp, trang điểm đẹp là để quyến rũ hắn, nam nhân này, có vẻ quá đa nghi rồi!
Nhưng chỉ có điều, chạm mắt với một nữ nhân, nhìn chằm chằm nàng như hắn từng làm với Cẩm Ninh, chưa ai được hưởng "phúc phần" này cả.
Tại Mộ phủ.
Ngọc Đàm vừa xoa chân cho nàng vừa càm ràm:
"Tiểu thư, mất công người ăn mặc đẹp như vậy, đã không được công tử chú ý tới, giờ lại còn bị thương thế này, người thấy có đáng không?"
"Ai nói hắn không để ý ta? Ánh mắt của hắn nhìn ta lúc ngồi trên xe, thật sự rất ấm áp."
"Người đau quá sinh ra ảo tưởng chăng?"
Nàng gạt tay Ngọc Đàm ra, vẻ giận dỗi. Lăng Vân Nguyệt lúc ấy hình như cũng không phải chính hắn nữa. Hắn thay đổi ánh nhìn ngay khi nàng ngã vào lòng hắn, bước đầu kế hoạch của Cẩm Ninh đã thuận lợi như vậy, liệu nàng có thể chạm mặt hắn lần nữa để tiếp tục theo đuổi hắn?
Tại Lăng phủ.
Hắn một tay chống lên trán, tay kia cầm cuốn sách, vừa đọc vừa ngẫm từng chữ. Đột nhiên trong đầu lướt qua hình bóng gì đó khiến hắn lập tức đặt sách xuống. Hắn lẩm bẩm:
"Đôi mắt long lanh ấy, cả đôi môi đỏ đó.. không.. Lăng Vân Nguyệt, ngươi làm sao vậy?"
Hắn đang nhớ tới ai, đang tương tư tới ai? Một nữ nhân có đôi mắt lấp lánh như sao trời, một đôi môi đỏ căng mọng, là nàng!
Hắn chỉ chạm mắt duy nhất một mình Mộ Dung Cẩm Ninh, không phải nàng, vậy có thể là ai?
Coi bộ, với một "tảng băng ngàn năm" khi gặp phải mỹ nhân cũng như gặp phải ánh mặt trời, cứng tới mấy, lạnh tới mấy rồi cũng tan, cũng tương tư như ai kia thôi.
Tri Doanh bước vào, tay bê trà rót mời công tử. Vừa rót vừa nói chuyện:
"Công tử à, ngài thấy chúng ta có nên đi thăm Mộ Dung tiểu thư một chuyến không?"
"Tại sao?"
"Tiểu thư vì bị xe của chúng ta đụng trúng nên mới bị thương, nô tài sợ.."
"Ngươi sợ cái gì? Nàng ta là bất cẩn, chúng ta không hề liên quan gì cả."
"Người ta nói ngài là tảng băng quả không sai mà.."
Lăng Vân Nguyệt đập mạnh cuốn sách xuống bàn, trừng mắt, Tri Doanh vội vã chạy đi.
Hắn ngơ ngác sờ tay lên mặt, vuốt qua vuốt lại rồi tự lẩm bẩm:
"Tảng băng sao?"
Hắn đúng là đáng thương quá mà, dung mạo đẹp tới vậy, ấy vậy mà đều bị đồn thổi những lời không hay, nào là "tên đầu gỗ", nào là "tảng băng", giờ cũng bị thuộc hạ thân cận trêu đùa, đúng là uổng phí với nhan sắc này quá!
Hôm sau, dù chân vẫn còn đau, nàng cũng gắng gượng mà tới quán rượu để được gặp hắn. Nhưng lần này, không cần xinh đẹp gì cả, nàng cố gắng trang điểm cho khuôn mặt thêm nhượt nhạt, tiều tụy, nàng hào hứng nói với Ngọc Đàm trước khi đi:
"Ngươi thấy ta đã đủ đáng thương chưa?"
"Người.. lại định giở trò gì đây?"
"Ngốc này! Hôm qua hắn đã đâm trúng ta, giờ ta phải tỏ ra mệt mỏi đáng thương, như vậy hắn mới cảm thấy có lỗi, sau này ta mới có thêm nhiều cơ hội khác để tiếp cận hắn!"
"Cách này coi bộ cũng được!"
Lần này không phải chỗ quen thuộc, nàng không tới quán rượu nữa, mà là quán thuốc trên đường Lăng Vân Nguyệt đi qua.
Thấy hắn đã gần nàng, nàng mới kêu lên một tiếng gây chú ý tới hắn:
"Âyy zaa, đại phu, ngài nắn nhẹ thôi, vết thương của ta vẫn còn đau lắm!"
Tri Doanh nhìn xuống, rồi ra hiệu cho Lăng Vân Nguyệt:
"Công tử, là Mộ Dung tiểu thư, chúng ta có xuống xem thử không?"
"Đi tiếp!"
Nàng thấy xe vẫn chưa dừng, bèn nghĩ trong đầu:
"Nếu âm thầm mà hắn vẫn không chịu để ý, vậy chỉ còn cách làm lớn chuyện thôi!"
Nàng la lớn lên, vừa la vừa khóc, tay lau nước mắt không ngừng:
"Mọi người đâu, mau nhìn xem! Lăng Vân Nguyệt công tử làm ta bị thương, giờ còn không chịu trách nhiệm, các người nói xem, ta phải làm sao bây giờ?"
Một tiếng của nàng vang lên, nữ nhân ở đó chẳng ai dám nói gì động tới Lăng Vân Nguyệt, chỉ có đám nam nhân hám sắc này đứng lên trách móc hắn, kéo xe lại không cho hắn đi tiếp, nhưng Lăng Vân Nguyệt vẫn yên lặng ngồi trên xe, còn Tri Doanh tức giận tới trước mặt nàng:
"Này vị tiểu thư, người đừng vu khống cho công tử của thần như vậy! Chẳng phải hôm qua công tử đã đưa người tới chỗ đại phu, sau đó còn đưa người về phủ sao?"
Nàng tiếp tục la lên, rồi đưa tay đính chính với mọi người lời nàng nói là thật:
"Mọi người nhìn xem, một người yếu đuối như ta có thể nói dối sao? Hôm qua đúng là hắn có cho ta lên xe ngồi một đoạn, nhưng khi đi xa chỗ đông người, hắn liền bỏ ta xuống đường, ta còn phải tự đi về lúc trời tối nữa, giờ hắn không chịu trách nhiệm với ta, ta đúng là đáng thương quá mà!"
"Người!"
Ngọc Đàm đứng sau nhăn nhúm mặt mày, kéo kéo nhẹ áo nàng, nhưng nàng cứ đưa tay ra sau gạt đi. Khung cảnh lúc ấy rất hỗn loạn, Lăng Vân Nguyệt vẫn chưa chịu bước xuống nữa, nàng cố với với lên xem hắn đã xuống chưa, kết quả vẫn chẳng thấy gì cả.
Xe của hắn bị giữ không đi được nữa. Tri Doanh và nàng vẫn khẩu chiến, không ai chịu thua ai.