• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mồ hôi ướt đẫm, tay Lăng Vân Nguyệt đã đỏ lên vì luyện kiếm quá lâu. Suốt hai canh giờ chàng chưa nghỉ ngơi một khắc nào, vẫn miệt mài kham khổ tu luyện. Ba tháng trôi qua, chàng chưa từng lơ là, luôn chú tâm học nghệ. Linh Tuyền lão sư vô cùng đề cao người đồ đệ này, vừa có tài, lại có trí lớn, văn võ song toàn, sau này trở về ắt sẽ gánh vác trọng trách cao cả của triều đình, của thiên hạ.

Trời đã tối, chàng nghỉ tay. Vừa buông kiếm, chàng lấy từ trong áo ra miếng ngọc bội mà nàng đã tặng. Miếng ngọc luôn được chàng nâng niu cẩn thận, hễ thấy nó, hình bóng của nàng lại xuất hiện. Chàng đi tới vườn đào phía trước, tuyết phủ trắng cả một vùng, vừa thơ mộng lại quen thuộc. Chàng đưa mắt nhìn ngắm mỹ cảnh, lòng hướng về nàng:

"Ta biết câu hỏi của nàng là gì, ta cũng hiểu được nỗi trăn trở của nàng. Mộ Dung Cẩm Ninh, nàng luôn tỏ ra mạnh mẽ bướng bỉnh trước mặt ta, nhưng ta hiểu, trái tim nàng không hề dễ chịu chút nào. Hai năm này chính là minh chứng cho tấm lòng của ta, đợi ta trở về, Lăng Vân Nguyệt sẽ cho nàng một câu trả lời thích đáng."

Tại Mộ phủ.

Vân Phong đã tới cổng phủ, vừa xuống ngựa, thấy Cẩm Ninh đang chống tay ủ rũ ngoài Hoa Viên, y chỉ âm thầm bước lại bên nàng, xoa đầu nàng một cái rồi nhẹ hỏi:

"Tiểu Cẩm Ninh sao hôm nay lại ủ rũ như vậy? Có chuyện gì khiến nàng phiền lòng sao?"

"May quá có huynh ở đây. Cũng không phải chuyện gì to tát lắm, chỉ là sắp tới có yến tiệc sinh thần của ngũ hoàng tử gì đó, ta không quen hắn, nhưng hắn lại viết riêng một bức thư mời ta, ta đang nghĩ cách để không phải đi tới đó, vì cha cứ ép ta phải đi. Vân Phong, huynh hiểu ta như vậy, hay là huynh giúp ta đi."

"Vị Ngũ hoàng tử này không phải là kẻ chúng ta nên đụng tới, hắn nổi danh tàn bạo mưu mô, tới bệ hạ còn phải đề phòng. Chưa từng gặp mặt nhưng lại viết thư riêng mời nàng, chỉ có một khả năng, hắn đã để mắt tới nàng rồi. Tiểu Cẩm Ninh à, lần này, ta khuyên nàng nên đi, ta sẽ đi theo bảo vệ nàng."

"Tới huynh cũng nói như vậy sao?"

"Nàng yên tâm, ta sẽ bảo vệ nàng chu toàn. Chúng ta không nên đắc tội với hắn, nếu nàng không đi, hắn sẽ nghĩ là nàng coi thường hắn, nếu hắn thừa cơ làm loạn, không chừng tới cả thừa tướng cũng sẽ bị liên luỵ."

"Nghiêm trọng tới vậy sao? Còn liên luỵ tới cả cha nữa? Thôi được, Vân Phong, hôm đấy huynh phải đi với ta, có huynh ta mới yên tâm."



Ngũ hoàng tử Dĩ Hạ không phải là một người tầm thường. Hắn là con trai của hoàng hậu, từ nhỏ được hoàng thượng và hoàng hậu nuông chiều, cứ ngỡ lớn lên sẽ trở thành cánh tay đắc lực của phụ hoàng. Nhưng thật không ngờ, từ ngày hoàng hậu băng thệ, hắn càng ngày càng biến chất, tàn bạo độc ác không từ thủ đoạn. Hắn mưu mô, tâm cơ khó đoán, chuyện ngũ hoàng tử chia bè kết phái, ý đồ làm phản đã lan truyền cả kinh thành, tới tai của hoàng thượng, nhưng chuyện chưa sáng tỏ, người không thể kết tội hắn được. Dù hắn ngông cuồng bao nhiêu, người cũng không nỡ phạt, vì người từng hứa với hoàng hậu, nhất định sẽ yêu thương, chăm sóc đứa con này, có như vậy, người ở nơi suối vàng mới an tâm yên nghỉ.

Vị hoàng tử này chưa từng để mắt tới ai như Cẩm Ninh, đây là lần đầu hắn quan tâm một nữ nhân như vậy, chứng tỏ Dĩ Hạ này đã phải lòng nàng.

Ngồi nói chuyện một lúc, Vân Phong nhìn trước ngó sau không thấy Ngọc Đàm, Cẩm Ninh thở dài một điệu, như vẻ hờn dỗi:

"Ngọc Đàm nhà ta dạo này còn yêu quý chiếc gương hơn cả ta nữa. Cứ nhìn ngắm, trang điểm suốt thôi, làm Cẩm Ninh ta chán muốn chết."

"Nữ nhân mà, chăm chút ăn vận như vậy, có khi Ngọc Đàm để mắt tới ai đó rồi cũng nên, nàng phải mừng cho cô ấy chứ."

"Đúng rồi, chuyện này mà ta cũng không nghĩ ra."

Vừa nói xong, Ngọc Đàm bước ra, những ngày gần đây, bỗng cô thay đổi hẳn. Biết ăn diện hơn, nhìn dáng vẻ cũng thanh thoát hơn rất nhiều. Cẩm Ninh coi Ngọc Đàm như tỷ muội ruột thịt, dù Ngọc Đàm chỉ là một tỳ nữ hầu hạ bên cạnh nàng, nhưng Cẩm Ninh vô cùng trân trọng cô ấy. Những bộ y phục lộng lẫy, những chiếc trâm cài tóc tinh tế, chỉ cần Ngọc Đàm thích, Cẩm Ninh sẽ mua tặng ngay, nàng không hề tiếc cô thứ gì.

Ngọc Đàm vừa bước ra, Cẩm Ninh chạy lại, vuốt má trêu ghẹo một cái rồi khen:

"Mỹ nhân của ta, hôm nay ngươi thật xinh đẹp! Này, ăn diện như vậy, chắc là ý trung nhân sẽ mê mệt mất."

"Tiểu thư người nói gì vậy? Nô tỳ làm gì có ý trung nhân nào chứ. Nô tỳ vừa làm bánh hoa quế dưới bếp, tiểu.."

"Bánh hoa quế, trời ơi tiểu Đàm Đàm của ta thật là chu đáo quá!"

Ngọc Đàm còn chưa dứt câu, Cẩm Ninh đã chạy vụt xuống bếp, Vân Phong ngồi cạnh chỉ biết bật cười. Ngọc Đàm gượng gạo, bước gần lại công tử, không dám nhìn thẳng, chỉ ngượng hỏi:

"Công tử thấy nô tỳ mặc như vậy, có đẹp không?"

"Đẹp lắm!"

Vân Phong chỉ nói vỏn vẹn có hai từ, sau đó im lặng, mắt hướng xuống bếp, chờ Cẩm Ninh bước lên. Ngọc Đàm lén nhìn công tử, trong lòng có chút hụt hẫng. Không ai ngờ rằng Ngọc Đàm thay đổi, ăn vận trang điểm đẹp, là để cho Vân Phong công tử nhìn ngắm, không ngờ, lại nhận được câu trả lời như vậy.

Mấy tháng nay công tử thường xuyên lui tới Mộ phủ, tuy rằng chàng chỉ muốn gặp Cẩm Ninh, nhưng vô tình đã làm cho Ngọc Đàm đem lòng thương nhớ. Cô biết rõ trong lòng Vân Phong đã có Cẩm Ninh, những vẫn cố gắng giữ tia hi vọng cuối cùng, rằng sẽ có một ngày, y thay lòng đổi dạ, để mắt tới cô, nhưng..



Cẩm Ninh chạy từ dưới bếp, tay bưng đĩa bánh vẫn còn nóng hổi, miệng khen tới tấp:

"Vân Phong, huynh thử đi, tay nghề của Tiểu Đàm Đàm xuất sắc lắm đó!"

"Nàng mà cứ như vậy, thừa tướng nhìn thấy sẽ lại mắng một trận cho mà xem."

"Huynh sẽ không để ta bị mắng đâu, ta biết mà! Hay là từ giờ trở đi ta sẽ gọi huynh là sư huynh nha. Huynh là huynh đệ tốt nhất của Mộ Dung Cẩm Ninh, nói cho huynh biết, đây là ân điển chưa từng ai có đâu, huynh là người đầu tiên đó, như vậy là đủ chứng tỏ ta coi trọng huynh như thế nào rồi, huynh không được để ta thất vọng đâu."

"Tuân lệnh tiểu Cẩm Ninh!"

Tuy rằng những cảm xúc của nàng đối với Vân Phong, chỉ đơn giản là một sư muội hết lòng đối đãi coi trọng sư huynh của mình mà thôi, nhưng trong lòng Vân Phong, những giây phút ở bên cạnh nàng, được chứng kiến nụ cười, sự ân cần, trân trọng của nàng dành cho y, đó đều là những khoảnh khắc hạnh phúc nhất mà cả đời này, Vân Phong vô cùng trân trọng. Y nhìn ngắm nàng, ánh mắt của kẻ si tình thực sự rất đáng thương, dù biết rõ vị trí của mình trong trái tim nàng không phải là quan trọng nhất, nhưng ít ra, nàng luôn trân trọng, luôn coi y là nơi nương tựa đáng tin cậy nhất của nàng.

Ý nghĩ quẩn quanh trong đầu khi chứng kiến nụ cười tuyệt mỹ khiến nhị công tử si tình kia bất chấp tất cả để đánh đổi:

"Cẩm Ninh, ta nguyện cả đời này là chỗ dựa vững chắc của nàng, ta sẽ luôn âm thầm bảo vệ cho nàng, để nàng sống một đời an nhiên, hạnh phúc. Ta không mong cầu nàng hồi đáp, chỉ mong mãi nhìn thấy nụ cười tuyệt mỹ này của nàng."

Vân Phong luôn là người nuông chiều nàng nhất, cho dù Mộ lão gia có mắng nàng, hoặc là cả thiên hạ này đều bàn tán nàng, y cũng không bao giờ nặng lời với nàng. Điều đơn giản nhất, Vân Phong chỉ muốn dành tặng những gì tốt đẹp nhất cho Cẩm Ninh, nên nàng muốn thứ gì, y cũng đều tìm mọi cách để dành nó cho nàng. Chính vì vậy, Cẩm Ninh đã coi Vân Phong như sư huynh của mình từ lâu, hay cũng chính là "vị huynh đệ tốt nhất trên đời" mà nàng từng trêu ghẹo y.

Ngồi chơi đã lâu, Vân Phong chuẩn bị trở về. Vừa leo lên ngựa, Ngọc Đàm gọi lại, lấy trong tay áo một miếng ngọc bội đưa tặng cho chàng:

"Ngọc Đàm đã mua một miếng ngọc bội, đây là tâm ý của nô tỳ, xin công tử hãy nhận nó!"

"Xin lỗi, ta có ngọc bội rồi. Đời này ta chỉ đeo duy nhất miếng ngọc bội này thôi!"

Chàng cưỡi ngựa rời đi. Ngọc Đàm cúi mặt buồn bã, nhìn xuống ngọc bội mà rơi lệ. Tấm chân tình này bị Vân Phong từ chối quá phũ phàng, khiến cô nhất thời chưa thể chấp nhận được. Nghe tiếng Cẩm Ninh gọi, Ngọc Đàm lén gạt nước mắt, cất ngọc bội vào trong áo rồi đi vào trong. Đây cũng chính là điều khó xử nhất, vì biết rõ người trong lòng Vân Phong chính là Cẩm Ninh, nên Ngọc Đàm không thể nói tình cảm của mình cho Cẩm Ninh biết. Vì ngay cả Vân Phong cũng không dám thổ lộ với nàng, y nguyện giấu kín tình cảm của mình, cũng chỉ vì muốn nàng an tâm không phải áy náy, chỉ âm thầm ở bên nàng, bảo vệ cho nàng, nếu Ngọc Đàm tiết lộ, không chừng sẽ khiến mối quan hệ này phức tạp hơn, hơn nữa cô còn sợ, sợ rằng Vân Phong sẽ ghét bỏ cô, nên cô mới giấu giếm cảm xúc của mình.

Nhìn thấy thái độ của Vân Phong như vậy, có lẽ hi vọng trong Ngọc Đàm cũng dần dần bị dập tắt.

Ba ngày sau.

Sinh thần của Ngũ hoàng tử tới rồi. Vân Phong đi cùng Cẩm Ninh vào cung, còn Ngọc Đàm được dặn dò ở lại trông coi Mộ phủ.



Xe ngựa vừa rời đi, Ngọc Đàm chạy vào trong phòng, ánh mắt vô cùng tức giận. Nhìn chiếc váy đỏ mà Cẩm Ninh yêu thích nhất, lửa giận, sự ghen ghét đố kị bắt đầu dâng trào, cô lấy ra ngoài, dùng kéo cắt tan chiếc váy đó ra.

Đúng lúc ấy, công chúa Chiêu Dạ tới phủ, theo sau là hai tên hầu đang khênh một chiếc rương lớn. Nhìn thấy Ngọc Đàm đang điên cuồng giằng xé chiếc váy, ánh mắt Chiêu Dạ bỗng càng sắc sảo, cô ta bước tới, gọi Ngọc Đàm. Vừa nghe tiếng gọi, Ngọc Đàm giật bắn mình, giấu chiếc váy ra đằng sau rồi nhanh chóng chạy ra chỗ công chúa.

Chiêu Dạ cao giọng hỏi:

"Sao vậy? Mộ Dung Cẩm Ninh hành hạ ngươi nhiều như vậy sao? Để khi cô ta vừa rời đi, ngươi liền không chịu được mà huỷ hoại thứ cô ta yêu thích nhất."


"Nô tỳ.. nô tỳ.."


"Biểu ca Dĩ Hạ dặn dò ta, khi Mộ Dung Cẩm Ninh rời đi, liền mang chiếc rương này tới Mộ phủ, đây là quà của biểu ca, khắp thiên hạ này không ai có phước phần lớn như vậy đâu."


"Hôm nay là sinh thần của Ngũ hoàng tử, sao lại là hoàng tử tặng quà cho tiểu thư?"


"Biểu cả tặng thì cứ nhận đi. Khi nào cô ta trở về thì nói lại với cô ta."


Vừa quay lưng rời đi, Chiêu Dạ như đang toan tính một điều gì đó, bỗng cô ta quay lại, mỉm cười vỗ vai Ngọc Đàm:


"Thấy cô hỏa khí bừng bừng, ta khuyên cô một câu. Cho dù cô nguyện ý làm nô tỳ của Mộ Dung Cẩm Ninh cả đời, cũng đừng nhẫn nhịn để cô ta chà đạp, ức hiếp, cướp hết mọi thứ của cô. Cuộc đời của cô, cô phải tự quyết định, chạy theo cô ta cả đời sao? Vậy có khác gì một con chó ngoan ngoãn chạy theo chủ đâu, khi nào không thể chịu đựng được nữa, hãy tới gặp bổn công chúa, ta sẽ làm chủ cho ngươi!"


Cô ta thong thả rời đi. Nghe những lời của Chiêu Dạ, Ngọc Đàm chỉ cúi đầu im lặng. Từ nhỏ, Ngọc Đàm đã luôn ở bên, chăm sóc tiểu thư chu đáo, chưa từng phật ý nàng bao giờ, cũng chưa từng nghĩ sẽ phản bội nàng. Nhưng không ngờ khi Ngọc Đàm bắt đầu mến mộ Vân Phong, chỉ vì yêu mà không có được, đố kị ghen ghét mà trong lòng lại nảy sinh những ý nghĩ, hành động điên cuồng như vậy, có lẽ đây chính là những thay đổi báo hiệu một điều gì đó không lành trong tương lai, vừa cho cô, lại vừa dành cho Cẩm Ninh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK