• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm năm sau.

Chiếc xe sang trọng thắng gấp đổ trước cổng bệnh viện X.Một nhóm người áo đen đi xe phía sau vội chạy tới mở cửa xe đở một người thanh niên xuống xe, trên người hắn nhuộm đầy máu gương mặt trắng bệch nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu. Nhóm người áo đen hung hăng xong vào bên trong.

” Mau gọi bác sĩ giỏi nhất đến đây, nếu chậm trễ tính mạng lão đại có vấn đề gì tao sang bằng cái bệnh viện này đấy!”

“Mời mọi người ra ngoài để y bác sĩ chúng tôi tiến hành cấp cứu cho bệnh nhân.”

” Ông không nghe tôi nói gì à?Xử lý vết thương cho lão đại trước.”

” Tôi sẽ xử lý vết thương cho anh ta, đưa anh ta vào trong các anh ra ngoài đi.”

Âu Thiên Dương ngồi trên băng ghế trước phòng cấp cứu gương mặt nhợt nhạt vì vết thương khá sâu, nghe giọng nói phát ra hắn ngước mắt lên nhìn gương mặt lạnh băng không chút biểu cảm nói.

” Tôi không thích bác sĩ nữ, gọi bác sĩ nam đến đây.”

” Có nghe thấy không? Lão đại không thích bác sĩ nữ chữa trị, mau gọi bác sĩ nam đến đây.”

Trần Thanh Thanh nhìn hắn khẽ nhếch môi cười, coi thường bác sĩ nữ sao? Bị thương nặng như vậy mà còn kênh kiệu được, để tôi xem anh kênh kiệu được bao lâu.

” Tôi đã nói tôi sẽ chữa trị cho anh ta, vết thương nặng như vậy mà các người còn làm loạn có phải muốn anh ta chết không?”

” Các vị đai ca, bác sĩ Trần đây là bác sĩ giỏi nhất của khoa ngoại chấn thương.Các vị đại ca cứ yên tâm về tai nghề của cô ấy.” Một nhân viên y tá giải thích nhưng Vạn Tùng không nghe, trái lại còn bước tới đẩy nhân viên y tá vừa nói sang một bên.

” Này cô em, lão đại nói không cần cô, mau biến…”

Vạn Tùng đặt tay mình lên vai Trần Thanh Thanh vừa nói vừa lôi cổ cô ra, nhưng chưa nói hết câu đã bị Thanh Thanh bắt lấy cánh tay xoay người quật hắn ngã xuống sàn. Vạn Tùng không nghĩ là cô gái này lại dám ta tay chống đối mình, hắn điên tiết ngồi dậy xong tới tấn công Thanh Thanh.

” Con khốn này, mày nghĩ mày là ai hả? Tao sẽ cho mày một bài học.”

Vạn Tùng cùng bọn đàn em xông lên đánh Trần Thanh Thanh, nhân viên y bác sĩ có mặt tại đó vô cùng hoảng sợ.Nhưng Trần Thanh Thanh chẳng những không sợ mà còn nhếch môi cười khinh bĩ nói.

” Cùng lên sao? Được, bà đây cũng đang ngứa tay đây.”

Chỉ trong vòng mười phút tất cả bọn người áo đen đều bị cô đánh cho bò lăn bò lết, cô dẫm một chân lên giữa ngực một tên nói.

” Còn dám coi thường phụ nữ nữa không, hả?”

Âu Thiên Dương nhìn bọn đàn em bị một cô gái đánh đến mức bò lết thì tức tối muốn nổ phổi, một phần vì vết thương nên hắn ngất đi. Trần Thanh Thanh đá vào người Vạn Tùng quát.

” Còn không mau đưa anh ta vào trong, các anh muốn nhìn anh ta chết ở đây à?”

Vạn Tùng thấy Thiên Dương đã ngất nên vô cùng lo lắng vội nghe theo lời Trần Thanh Thanh đưa hắn vào bên trong.

Sáng hôm sau Âu Thiên Dương tỉnh dậy đưa mắt nhìn quanh, Lâm Minh đang ngồi cạnh bên giường thấy Thiên Dương tĩnh lại vô cùng mừng rỡ nói.

” Chủ tịch,ngài tỉnh rồi. Tổ tông của tôi ơi nếu như ngài mà có mệnh hệ nào thì cái mạng của tôi cũng mất theo đấy.”

” Tôi không sao, là tôi sơ xuất, không ngờ bọn chúng lại manh động như vậy.Vạn Tùng đâu?”

” Anh ấy cũng bị thương nên đi sơ cứu vết thương rồi ạ.”

” Điều tra nữ bác sĩ chữa trị cho tôi là ai? Tôi muốn biết toàn bộ về cô ta.Kiêu căng đánh người của tôi, tôi muốn xem ai là kẻ chống lưng cho cô ta.”

” Vâng.”

” Mấy giờ rồi?”

” Dạ mười giờ rồi.”

” Đưa điện thoại cho tôi, cả đêm tôi không về chắc Thiên Lạc lo lắng lắm.”

Chuông điện thoại đầu dây bên kia vang lên, người giúp việc nhanh chóng nhất máy.Âu Thiên Dương trầm giọng.

” Tiểu thiếu gia đâu?”

” Ngô quản gia vừa đón tiểu thiếu gia ra ngoài rồi ạ.”

Ngô quản gia đón Thiên Lạc đi đâu vậy chứ? Âu Thiên Dương không nói gì thêm vội tắt máy rồi gọi cho Ngô quản gia.

” Ngô quản gia,ông đón tiểu thiếu gia đi đâu vậy?”

” Thiếu gia, lão gia muốn gặp tiểu thiếu gia nên bảo tôi đến đón. ”

” Là Daddy sao? Ông Ngô cho cháu nói chuyện với Daddy với.” Giọng nói trong trẻo của tre thơ làm cho Âu Thiên Dương ấm lòng, hắn nói.

” Đưa máy cho Thiên Lạc, tôi muốn nói chuyện với thằng bé.”

” Daddy sao cả đêm người không về vậy? Lạc Lạc đợi người mãi đến ngủ quên mất.”

” Ba có việc bận nên chưa về được, Lạc Lạc đến nhà ông nhớ ngoan. Chiều ba về sẽ đến đón Lạc Lạc được không?”

” Được ạ, bye daddy.”

Đầu dây bên kia ngắt máy, Lạc Lạc đưa máy lại cho Ngô quản gia hỏi.

” Ông Ngô, có khi nào Daddy nói dối Lạc Lạc không?”

” Sao tiểu thiếu gia lại nghĩ vậy?”

” Trước giờ Daddy chưa từng qua đêm bên ngoài, lúc nãy giọng nói của Daddy dường như không khỏe lắm.Ông Ngô giúp cháu kiểm tra định vị xem Daddy đang ở đâu đi.”

Ông Ngô nhìn Lạc Lạc mĩm cười, tiểu thiếu gia tuy nhỏ tuổi nhưng lại vô cùng thông minh và biết quan tâm người khác. Lúc nãy ông cũng không chú ý lắm đến giọng nói của thiếu gia, kiểm tra thử xem sao vậy.

Ngô quản gia kiểm tra định vị thấy vị trí là bệnh viện X thì nhìn Lạc Lạc, thằng bé khá nhạy bén vội nhìn vào điện thoại liền nói.

” Lạc Lạc biết ngay Daddy không khỏe mà, ông Ngô mau cho xe đến bệnh viện đi, Lạc Lạc lo lắm.”

” Vậy được, tài xế mau đến bệnh viện X.”

– —————

Ngô quản gia đưa Thiên Lạc đến bệnh viện, trong lúc Ngô quản gia đang hỏi y tá xem Âu Thiên Dương ở đâu thì cậu bé đã chạy vội vào trong va vào người Trần Thanh Thanh.Thanh Thanh đở lấy cậu bé, nhìn gương mặt điển trai đáng yêu thu hút người nhìn của Thiên Lạc mà Thanh Thanh không cầm lòng được mà đưa tay lên véo vào má cậu hỏi.

” Này soái ca nhí, đi đâu mà vội vã đến mức đụng trúng người khác thế hả?”

” Em đi tìm ba em, chị xinh đẹp có biết ba em đang ở đâu không?”

” Ồ… ba em sao? Nhưng ba em là ai mới được chứ?”

” Ba em là một người vô cùng vô cùng đẹp trai.”

Trần Thanh Thanh bất giác bật cười với lời giới thiệu của đứa trẻ, đúng là một thiên thần nhỏ đáng yêu mà.

” Nhưng ba em tên là gì?”

” Ba em tên…”

” Tiểu thiếu gia… cậu đang ở đâu?”

Âu Thiên Lạc chưa nói hết câu đã nghe Ngô quản gia đang hớt hãi tìm cậu.Lúc nãy chạy vội vào trong quên mất nói với Ngô quản gia. Âu Thiên Lạc vội vẫy tay với Ngô quản gia gọi.

” Ông Ngô, cháu ở đây…”

” Chị xinh đẹp, quản gia đang tìm em.Gặp lại chị sau nhé.”

Nhìn dáng dấp bé nhỏ chạy tung tăng mà Trần Thanh Thanh khẽ bật cười, đúng là soái ca nhí đáng yêu mà.Trần Thanh Thanh quay về phòng làm việc, Ngô quản gia thấy Âu Thiên Lạc chạy tới mừng rỡ nói.

” Tiểu thiếu gia cậu đi đâu vậy? Làm tôi lo quá.”

” Xin lỗi ông Ngô, Lạc Lạc định đi tìm Daddy nhưng không thấy. Lạc Lạc đứng nói chuyện với một chị xinh đẹp đằng kia.”

” Chị xinh đẹp sao?”

” Đúng ạ, chị ấy…”

Âu Thiên Lạc quay lại thì không thấy Trần Thanh Thanh đâu nữa. Cậu gãi gãi cái đầu nhỏ thắc mắc.

” Mới vừa đứng đây mà, đi đâu rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK