• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âu Lão gia bình thản đặt đũa xuống điềm tĩnh nhìn Âu Thiên Dương nói.

” Ta bẫy con khi nào? Ta đưa ra điều kiện con đồng ý giao dịch, bẫy con chổ nào?”

Âu Thiên Dương bực dọc trong người bưng ly nước cam lên uống cạn rồi quay đi lên lầu nói.

” Con no rồi.”

Âu lão gia khóe miệng công lên nhìn ly nước cam cạn khô mà hài lòng. Ông không tin là không trị được thằng cháu ngang bướng này.

” Ngô quản gia, một lát nữa ông đưa cô Trần vào phòng Thiên Dương.Nhớ khóa cửa ngoài đừng để thằng ranh đó chạy mất.”

” Vâng.”

Âu Thiên Dương trở về phòng củ của mình, hắn vứt chếc áo vest lên ghế nới lỏng cà vạt rồi ngồi lên giường. Hắn trăm tính nghìn tính cũng không ngờ ông lại dùng cách này đối phó với hắn.Lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm, đối phó với biết bao dạng người. Vậy mà lại thua dưới tay ông nội.

Một lúc sao hắn cảm giác cơ thể rất nóng bức khó chịu,trời hôm nay sao lại nóng như thế chứ? Hắn cởi luôn chiếc áo rồi đi vào nhà tắm.

Ngô quản gia đưa Trần Thanh Thanh vào phòng. Cô rụt rè bước từng bước chậm rãi đưa mắt nhìn vào bên trong.Cánh cửa phòng khép lại làm Trần Thanh Thanh giật mình quay lại, cô đưa tay mở cửa thì cửa đã bị khóa từ bên ngoài.

Cảm giác bất an dâng lên, Trần Thanh Thanh xiếc chặt đôi bàn tay đan vào nhau.Cô nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm, không lẽ đây là phòng của Âu lão gia sao? Trần Thanh Thanh hoảng sợ quay lại cố gắng mở cửa một lền nữa nhưng không tài nào mở được.

Âu Thiên Dương càng tắm càng thấy cơ thể nóng rang lên. Hắn ngẩm nghĩ hẳn là ông nội lại dỡ trò với hắn.Không ngờ ông lại làm đến mức này,vì muốn đạt được mục đích mà chuốt thuốc hắn.Đèn trong phòng chợt tắt, cúp điện rồi sao? Biệt thự này từ khi nào có chuyện cúp điện chứ.

Âu Thiên Dương quấn khăn tắm bước ra ngoài,Trần Thanh Thanh nghe âm thanh mở cửa phát ra từ phía đối diện thì sợ hãi tựa lưng vào tường. Hẳn là Âu lão gia đang ở trước mặt cô.Trần Thanh Thanh đưa tay mò tìm chổ trốn, không ngờ lại chạm phải lòng ngực rắn chắc của Âu Thiên Dương khiến cô hoảng hốt rụt tay lại.Thế nhưng Thiên Dương lại nhanh hơn cô, hắn chụp lấy cánh tay cô xiếc chặt giọng khàn đục cất lên.

” Ai?”

” Âu… Âu lão gia, tôi… tôi không biết ông ở đây. Ngô quản gia đưa tôi vào đây, tôi… cửa bị chốt bên ngoài… tôi không ra ngoài được.”

Trần Thanh Thanh sợ đến mức không nhận ra được giọng nói này không phải của một ông già. Cô cuốn quýt giải thích cố thoát khỏi bàn tay hắn đang giữ lấy cô.Âu Thiên Dương biết cô gái này hẳn là do ông nội sắp xếp, giọng nói này nghe rất êm tai, nhưng sao lại gọi hắn là Âu lão gia? Cô gái này biết mình giao dịch với một ông già mà vẩn đồng ý, chắc cái giá ông đưa ra khiến cô ta mờ mắt. Đúng là hạn gái rẽ tiền mà. Nếu đã vậy tôi sẽ cho cô toại nguyện.

Âu Thiên Dương không nói gì thêm nữa, trực tiếp đẩy cô xuống giường chế trụ cô dưới thân. Trần Thanh Thanh càng sợ hãi hơn, đôi bàn tay chống lên ngực Thiên Dương đẩy hắn ra miệng không ngừng van xin.

” Âu lão gia tôi xin ông cho tôi thêm thời gian, tôi chưa chuẩn bị tâm lý cho chuyện này. Xin ông tha cho tôi…hức hức”

” Muộn rồi.”

Đêm ấy Âu Thiên Dương điên cuồng chiếm lấy cô hết lần này đến lần khác, lúc đầu là vì tác dụng của thuốc, nhưng sao đó là hắn bị cơ thể cô mê hoặc mà không thể ngừng đòi hỏi. Trần Thanh Thanh đau đớn bấu chặt vào ga giường, cô không còn sức chống trả mặc cho Âu Thiên Dương hết lần này đến lần khác phóng túng trên người cô.Kiệt sức cô ngất đi lúc nào không biết.

Sáng hôm sau Trần Thanh Thanh tĩnh dậy cảm giác cả người đau nhức đến không ngồi dậy nổi. Đưa mắt nhìn quanh căn phòng trống chỉ còn lại mình cô, nhìn những vết hoan ái trên người mà nước mắt cô bổng trực trào lăn dài trên má. Cô cố bước xuống giường vơ vội quần áo rồi bước vào nhà tắm, ngăm mình trong bồn nước cô ra sức kì cọ những dấu vết ô nhục in hằng trên người mình. Cứ nghĩ đến đêm qua cô vì tiền mà qua đêm cùng một ông già đáng tuổi ông mình khiến cô không thể nào chấp nhận được.Cô bán đi trinh tiết, bán luôn cả tự tôn của mình chỉ vì muốn trả ơn và đoạn tuyệt quan hệ với người có ơn nuôi nấng mình. Cô làm như thế liệu đúng hay sai?

Hơn một giờ ngăm mình trong nước, Trần Thanh Thanh bước ra ngoài trở về căn phòng phía tây của mình.Cô không muốn ở trong căn phòng này thêm một giây phút nào nữa.Vừa đi đến cầu thang Ngô quản gia đến trước mặt cô nói.

” Trần tiểu thư, ông chủ cho gọi cô.”

Trần Thanh Thanh không nói gì mà lẳng lặng theo sau Ngô quản gia, hai tay cô xiếc chặc vào nhau đầy căng thẳng. Sao ông ta lại muốn gặp mình? Đêm qua… chợt nghĩ đến chuyện đêm qua cô lại cảm thấy sợ hãi. Ông ta đã lớn tuổi như vậy sao lại có sức khỏe tốt như vậy chứ, mặc dù không nhìn thấy gì nhưng cô cảm nhận được người đàn ông đêm qua cơ thể vô cùng rắn chắc, không giống một lão già đã ngoài bảy mươi chút nào. Không biết ông ta còn muốn gì nữa đây?

” Ông chủ, Trần tiểu thư đến rồi.”

” Ừm, cô ngồi xuống ăn sáng đi.”

Trần Thanh Thanh nhẹ nhàng ngồi xuống,Âu lão gia nhìn những vết đỏ chót trên cổ Thanh Thanh, ông cũng đoán được đêm qua thằng cháu nội của ông cũng không tồi.Xem ra không bao lâu nữa ông sẽ có chắt thôi.Càng nghĩ bất giác ông lại mĩm cười một mình.

Nhận thấy ý cười trên môi cùng ánh mắt của Âu lão gia đang hướng về mình. Trần Thanh Thanh không hiểu sao lại cảm thấy run sợ, ông ta cười như vậy là ý gì chứ? Đúng là một ông già biến thái mà. Trần Thanh Thanh ăn vội phần thức ăn của mình rồi đứng lên nói.

” Tôi no rồi, tôi xin phép về phòng trước.”

” Được, cô mệt thì về nghĩ đi.”

Thấy Trần Thanh Thanh vừa khuất bóng Âu lão gia quay sang hỏi Ngô quản gia.

” Thiên Dương nó rời đi lúc nào? Ông có mở cửa sớm quá không đó”

” Thiếu gia rời đi lúc trời sắp sáng, tôi mở cửa được một lúc thì thiếu gia cũng đi ra ạ.”

” Ừm, xem ra kết hoạch của ta thành công hơn mong đợi. Không lâu nữa ta sẽ có chắt thôi.”

Mấy ngày sau đó Âu Thiên Dương dùng đủ mọi lý do không muốn trở về nhà củ, mặc dù Âu Lão gia dùng đủ cách để dụ hắn về nhà.Hắn bị ông bẫy một lần dường như cũng miễn dịch trước lời nói của ông vậy, có nói thế nào hắn cũng không về. Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua đã hơn một tháng, Âu Thiên Dương không đặt chân về nhà củ thêm lần nào.Âu lão gia lo lắng đến ăn uống cũng chẳng thấy ngon, ông gọi Ngô quản gia ra tâm sự.

” Ngô quản gia, có phải ta làm sai cách rồi không? Có khi nào thằng nhóc đó nó giận không muốn nhìn mặt ta nữa không?”

“Lão gia đừng lo, tôi tin thiếu gia sẽ không trách lão gia đâu.Tôi tin rồi có một ngày thiếu gia sẽ hiểu lão gia làm vậy cũng là vì lo cho thiếu gia mà thôi.”

” Cũng mong là vậy.”

” Lão gia, Ngô quản gia, Trần tiểu thư ngất xỉu rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK