----
Hứa Thục Ninh cũng cảm thấy ngại ngùng, đề nghị:
"Nếu không hai chúng ta cùng xách một túi đi?"
Mỗi người kéo một bên, tốt xấu gì cũng chia sẻ một chút.
Dù Quách Vĩnh Niên không chịu nổi nhưng lời nói ra giống như nước hắt ra ngoài, anh vắn cậy mạnh nói:
"Không cần không cần."
Hứa Thục Ninh nghe giọng anh đã không còn khí phách hăng hái như lúc đầu nên kiên trì nói:
"Chúng ta có thể cùng xách, thật đó!"
Cô nói liếc mắt ra hiệu cho Lương Mạnh Tân, có chút sợ cậu không hiểu được.
Cũng may Lương Mạnh Tân có tuổi không lớn, cũng không có giỏi xã giao gì, nhưng thời điểm nên dùng đầu óc thì vẫn có thể dùng.
Cậu tiếp vươn tay ra nói:
"Có thể."
Quách Vĩnh Niên buông lỏng tay, chỉ là không quên dặn dò:
"Xách không nổi thì gọi."
Hứa Thục Ninh bi tráng nghĩ thầm, hôm nay cho dù có chết cũng phải khiêng nó lên, trong ánh mắt tràn ngập sự kiên định, như thấy chết không sờn.
Lương Mạnh Tân cũng bị cô lây nhiễm, dùng chút sức lực còn lại nói:
"Tôi xách bên phải."
"Túi là của cậu nên cậu biết bên nào nặng bên nào nhẹ."
Hứa Thục Ninh nhìn bộ dáng của cậu nghĩ thầm, hai người kẻ tám lạng người nửa cân, phỏng chừng cũng không biết là ai giúp ai đây.
Cô nói: "Đổi lại đi."
Lương Mạnh Tân mím môi yên lặng bước đi.
Cậu sinh ra không đủ tháng, khi còn bé lại đi theo cha mẹ lang bạt khắp nơi, thức ăn chỉ có canh rau loãng nên yếu hơn so với bạn bè cùng tuổi.
Người trong đại viện đều tòng quân rồi, có thể đi đường có thể chạy thể dục, chỉ có cậu ngồi ở trong phòng đọc sách, thành tích luôn đứng đầu.
Từ sau khi trường học đóng cửa, lựa chọn duy nhất trong cuộc sống của cậu hình như cũng mất đi, ba mẹ lo lắng tương lai của cậu nhiều lần than ngắn thở dài.
Lương Mạnh Tân biết tố chất thân thể của mình, tham gia quân ngũ là chuyện không thể nào, nhưng trời đất rộng lớn có nhiều việc làm bởi vậy mới lặng lẽ đi báo danh.
Đã quyết định thì không hối hận, trong nhà không đồng ý cũng không có biện pháp, thậm chí xuất phát từ đủ loại nguyên nhân chỉ có thể để cậu đến công xã Bàn Cổ xa xôi.
Lúc đi bao nhiêu hăng hái hiện tại lại thành chuyện cười.
Lương Mạnh Tân cảm thấy bước đầu tiên của mình không được tốt, dưới chân đã giống như có trăm ngàn cây kim đang đâm, lần đầu tiên cảm thấy mình rất có phong thái gia đình quân nhân.
Trông đoàn người uể oải không chịu nổi.
Trạng thái này khiến đại đội trưởng Lại Đại Phương phải quay đầu thúc giục nhiều lần, rất muốn đến công xã hỏi xem có thể trả lại hàng hay không.
Ông đã không trông cậy vào nhóm thanh niên tri thức này có thể khai hoang bao nhiêu, nghĩ thầm vẫn phải tìm thêm mấy thanh niên cường tráng cho tiểu đội.
Nhưng làm việc phối hợp không phải đều nghe chỉ huy, còn phải giảng một chút sách lược.
Lại Đại Phương suy nghĩ xem nên bắt hai tên xui xẻo từ đâu đây.
Nếu Tề Tình Vũ biết sẽ nói là không cần cố ý đi tìm, ở đây có rồi.
Mặc dù cô có anh trai hỗ trợ nhưng bản thân vẫn mệt chết, ngay cả sức oán giận cũng không có, lần đầu biết cái gì gọi là Vọng Sơn chạy chết ngựa.
Bất quá ngựa với người quý hơn, chắc chắn sẽ không có dễ mệt như thế này.
Người còn không bằng gia súc, ngay cả chỗ ở đều chắp vá.
Hứa Thục Ninh cũng cảm thấy ngại ngùng, đề nghị:
"Nếu không hai chúng ta cùng xách một túi đi?"
Mỗi người kéo một bên, tốt xấu gì cũng chia sẻ một chút.
Dù Quách Vĩnh Niên không chịu nổi nhưng lời nói ra giống như nước hắt ra ngoài, anh vắn cậy mạnh nói:
"Không cần không cần."
Hứa Thục Ninh nghe giọng anh đã không còn khí phách hăng hái như lúc đầu nên kiên trì nói:
"Chúng ta có thể cùng xách, thật đó!"
Cô nói liếc mắt ra hiệu cho Lương Mạnh Tân, có chút sợ cậu không hiểu được.
Cũng may Lương Mạnh Tân có tuổi không lớn, cũng không có giỏi xã giao gì, nhưng thời điểm nên dùng đầu óc thì vẫn có thể dùng.
Cậu tiếp vươn tay ra nói:
"Có thể."
Quách Vĩnh Niên buông lỏng tay, chỉ là không quên dặn dò:
"Xách không nổi thì gọi."
Hứa Thục Ninh bi tráng nghĩ thầm, hôm nay cho dù có chết cũng phải khiêng nó lên, trong ánh mắt tràn ngập sự kiên định, như thấy chết không sờn.
Lương Mạnh Tân cũng bị cô lây nhiễm, dùng chút sức lực còn lại nói:
"Tôi xách bên phải."
"Túi là của cậu nên cậu biết bên nào nặng bên nào nhẹ."
Hứa Thục Ninh nhìn bộ dáng của cậu nghĩ thầm, hai người kẻ tám lạng người nửa cân, phỏng chừng cũng không biết là ai giúp ai đây.
Cô nói: "Đổi lại đi."
Lương Mạnh Tân mím môi yên lặng bước đi.
Cậu sinh ra không đủ tháng, khi còn bé lại đi theo cha mẹ lang bạt khắp nơi, thức ăn chỉ có canh rau loãng nên yếu hơn so với bạn bè cùng tuổi.
Người trong đại viện đều tòng quân rồi, có thể đi đường có thể chạy thể dục, chỉ có cậu ngồi ở trong phòng đọc sách, thành tích luôn đứng đầu.
Từ sau khi trường học đóng cửa, lựa chọn duy nhất trong cuộc sống của cậu hình như cũng mất đi, ba mẹ lo lắng tương lai của cậu nhiều lần than ngắn thở dài.
Lương Mạnh Tân biết tố chất thân thể của mình, tham gia quân ngũ là chuyện không thể nào, nhưng trời đất rộng lớn có nhiều việc làm bởi vậy mới lặng lẽ đi báo danh.
Đã quyết định thì không hối hận, trong nhà không đồng ý cũng không có biện pháp, thậm chí xuất phát từ đủ loại nguyên nhân chỉ có thể để cậu đến công xã Bàn Cổ xa xôi.
Lúc đi bao nhiêu hăng hái hiện tại lại thành chuyện cười.
Lương Mạnh Tân cảm thấy bước đầu tiên của mình không được tốt, dưới chân đã giống như có trăm ngàn cây kim đang đâm, lần đầu tiên cảm thấy mình rất có phong thái gia đình quân nhân.
Trông đoàn người uể oải không chịu nổi.
Trạng thái này khiến đại đội trưởng Lại Đại Phương phải quay đầu thúc giục nhiều lần, rất muốn đến công xã hỏi xem có thể trả lại hàng hay không.
Ông đã không trông cậy vào nhóm thanh niên tri thức này có thể khai hoang bao nhiêu, nghĩ thầm vẫn phải tìm thêm mấy thanh niên cường tráng cho tiểu đội.
Nhưng làm việc phối hợp không phải đều nghe chỉ huy, còn phải giảng một chút sách lược.
Lại Đại Phương suy nghĩ xem nên bắt hai tên xui xẻo từ đâu đây.
Nếu Tề Tình Vũ biết sẽ nói là không cần cố ý đi tìm, ở đây có rồi.
Mặc dù cô có anh trai hỗ trợ nhưng bản thân vẫn mệt chết, ngay cả sức oán giận cũng không có, lần đầu biết cái gì gọi là Vọng Sơn chạy chết ngựa.
Bất quá ngựa với người quý hơn, chắc chắn sẽ không có dễ mệt như thế này.
Người còn không bằng gia súc, ngay cả chỗ ở đều chắp vá.