----
Dù cô nguyện ý giúp người làm niềm vui nhưng cũng đành bất lực bước về phía trước vài bước, đuổi theo Quách Vĩnh Niên đang hoạt bát tán gẫu với đại đội trưởng nói:
"Đồng chí, để tôi xách đi."
Cả người đầy mồ hôi còn cậy mạnh, Quách Vĩnh Niên quay túi xách hai vòng rồi nói:
"Chuyện nhỏ thôi."
Lại Đại Phương coi trọng sức lao động nên khen ngợi:
"Đồng đội tốt."
Ông nói tiếng phổ thông cũng không được tốt lắm, dù sao Trung Hoa Dân Quốc thành lập mới hai mươi ba năm, vấn đề mù chữ còn chưa giải quyết xong, miễn bàn phổ biến ngôn ngữ chính thức.
Cho dù là tỉnh thành như Tây Bình thì thế hệ trước vẫn nói tiếng địa phương.
Quách Vĩnh Niên có thể hiểu được đây là lời khen từ biểu cảm và giọng điệu, cười hắc hắc nói:
"Phát huy tinh thần thôi."
Trần Truyền Văn chen vào nói:
"Quách, anh có thể giúp tôi một chút không?"
Anh ta thật sự mệt gần chết, muốn tìm cây gậy gỗ để mà chống đỡ luôn rồi.
Nhóm nam thanh niên tri thức mấy ngày nay cũng ở một nhà kho lớn, nói chuyện tự nhiên tương đối quen thuộc.
Nhưng Quách Vĩnh Niên lại muốn chọc anh ta, đảo mắt nói:
"Lương Tử, tôi giúp cậu."
Rồi anh nói:
“Cậy ấy mới mười lăm tuổi, chúng ta cần chăm sóc nhiều hơn.”
Thật ra tuổi bọn họ chênh lệch không nhiều, nhưng Trần Truyền Văn lại xấu hổ không nói nên lời, dù sao anh ta vẫn lớn hơn hai tuổi.
Quách Vĩnh Niên thấy anh ta bế tắc nên lùi một bước nói:
"Da mặt anh quá mỏng nha, cần thì cứ nói."
Lương Mạnh Tân có đôi môi đỏ và hàm răng trắng, mặc một bộ đồ cũ nhưng cũng không thể che giấu được khí chất đặc biệt.
Trông cậu ta có vẻ mệt mỏi và yếu ớt, cắn răng nói:
"Còn có thể kiên trì một lúc."
Con trai mà, cậy mạnh là chuyện bình thường.
Quách Vĩnh Niên trực tiếp đoạt lấy hành lý của cậu ta rồi nói:
"Đại đội trưởng nói còn nửa ngọn núi đó."
Nửa ngọn núi?
Hứa Thục Ninh nghe được câu này.
Vẻ mặt của cô như sắp xuống địa ngục vậy, hai tay ôm đầu sau đó dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Quách Vĩnh Niên.
Lương Mạnh Tân đang được giúp đỡ cũng không ngoại lệ, cậu ta xoa xoa bàn tay bị siết đến đỏ nhìn Hứa Thục Ninh.
Đây là lần đầu tiên hai người mỉm cười với nhau.
Bất quá rất nhanh, Hứa Thục Ninh liền cười không nổi.
Một là vì đói bụng, dù sao cơm trưa cũng không ăn, hai là bởi vì vừa mới mưa có chút lầy lội, sau vụ sạt còn nhiều đá vụn trên đường, gần như mỗi bước cô đều phải dừng lại thở dốc.
Biểu hiện của mấy thanh niên tri thức cũng không kém nhiều lắm, ngay cả Tề Dương Minh và Quách Vĩnh Niên cũng không ngoại lệ.
Bởi vì người trước thì vác hành lý của hai anh em, người sau thì giúp đỡ Hứa Thục Ninh và Lương Mạnh Tân.
Hai bao lớn bao nhỏ vác trên người, dưới chân còn có bùn đất dính dính, cất bước nặng nề hơn nhiều.
Lương Mạnh Tân thầm nghĩ mình cũng là con trai, khẽ cắn môi nói:
"Anh Niên, em tự xách đi."
Cậu ta có mặc quần áo mà vẫn trông như cậy gậy trúc gió thổi qua làm quần áo phồng lên, giống như sắp ngã tới nơi.
Quách Vĩnh Niên nhìn không đành lòng nói:
"Không có việc gì."
Dù cô nguyện ý giúp người làm niềm vui nhưng cũng đành bất lực bước về phía trước vài bước, đuổi theo Quách Vĩnh Niên đang hoạt bát tán gẫu với đại đội trưởng nói:
"Đồng chí, để tôi xách đi."
Cả người đầy mồ hôi còn cậy mạnh, Quách Vĩnh Niên quay túi xách hai vòng rồi nói:
"Chuyện nhỏ thôi."
Lại Đại Phương coi trọng sức lao động nên khen ngợi:
"Đồng đội tốt."
Ông nói tiếng phổ thông cũng không được tốt lắm, dù sao Trung Hoa Dân Quốc thành lập mới hai mươi ba năm, vấn đề mù chữ còn chưa giải quyết xong, miễn bàn phổ biến ngôn ngữ chính thức.
Cho dù là tỉnh thành như Tây Bình thì thế hệ trước vẫn nói tiếng địa phương.
Quách Vĩnh Niên có thể hiểu được đây là lời khen từ biểu cảm và giọng điệu, cười hắc hắc nói:
"Phát huy tinh thần thôi."
Trần Truyền Văn chen vào nói:
"Quách, anh có thể giúp tôi một chút không?"
Anh ta thật sự mệt gần chết, muốn tìm cây gậy gỗ để mà chống đỡ luôn rồi.
Nhóm nam thanh niên tri thức mấy ngày nay cũng ở một nhà kho lớn, nói chuyện tự nhiên tương đối quen thuộc.
Nhưng Quách Vĩnh Niên lại muốn chọc anh ta, đảo mắt nói:
"Lương Tử, tôi giúp cậu."
Rồi anh nói:
“Cậy ấy mới mười lăm tuổi, chúng ta cần chăm sóc nhiều hơn.”
Thật ra tuổi bọn họ chênh lệch không nhiều, nhưng Trần Truyền Văn lại xấu hổ không nói nên lời, dù sao anh ta vẫn lớn hơn hai tuổi.
Quách Vĩnh Niên thấy anh ta bế tắc nên lùi một bước nói:
"Da mặt anh quá mỏng nha, cần thì cứ nói."
Lương Mạnh Tân có đôi môi đỏ và hàm răng trắng, mặc một bộ đồ cũ nhưng cũng không thể che giấu được khí chất đặc biệt.
Trông cậu ta có vẻ mệt mỏi và yếu ớt, cắn răng nói:
"Còn có thể kiên trì một lúc."
Con trai mà, cậy mạnh là chuyện bình thường.
Quách Vĩnh Niên trực tiếp đoạt lấy hành lý của cậu ta rồi nói:
"Đại đội trưởng nói còn nửa ngọn núi đó."
Nửa ngọn núi?
Hứa Thục Ninh nghe được câu này.
Vẻ mặt của cô như sắp xuống địa ngục vậy, hai tay ôm đầu sau đó dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Quách Vĩnh Niên.
Lương Mạnh Tân đang được giúp đỡ cũng không ngoại lệ, cậu ta xoa xoa bàn tay bị siết đến đỏ nhìn Hứa Thục Ninh.
Đây là lần đầu tiên hai người mỉm cười với nhau.
Bất quá rất nhanh, Hứa Thục Ninh liền cười không nổi.
Một là vì đói bụng, dù sao cơm trưa cũng không ăn, hai là bởi vì vừa mới mưa có chút lầy lội, sau vụ sạt còn nhiều đá vụn trên đường, gần như mỗi bước cô đều phải dừng lại thở dốc.
Biểu hiện của mấy thanh niên tri thức cũng không kém nhiều lắm, ngay cả Tề Dương Minh và Quách Vĩnh Niên cũng không ngoại lệ.
Bởi vì người trước thì vác hành lý của hai anh em, người sau thì giúp đỡ Hứa Thục Ninh và Lương Mạnh Tân.
Hai bao lớn bao nhỏ vác trên người, dưới chân còn có bùn đất dính dính, cất bước nặng nề hơn nhiều.
Lương Mạnh Tân thầm nghĩ mình cũng là con trai, khẽ cắn môi nói:
"Anh Niên, em tự xách đi."
Cậu ta có mặc quần áo mà vẫn trông như cậy gậy trúc gió thổi qua làm quần áo phồng lên, giống như sắp ngã tới nơi.
Quách Vĩnh Niên nhìn không đành lòng nói:
"Không có việc gì."