• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 49: Mưu đồ của cô không phải là tiền sao?

Đến buổi đấu giá từ thiện, Đoan Mộc Mộc và Lãnh An Thần ngồi sát nhau, nhìn từng món vật phẩm hào hoa xa xỉ trên sân khấu, cô không kìm được tò mò hỏi người ngồi bên cạnh, “Hôm nay anh sẽ mua đồ sao?”

Ánh mắt Lãnh An Thần nhìn thẳng phía trước, “Dĩ nhiên, em cho rằng tôi tới đây để xem náo nhiệt sao?”

“Ồ!” Đoan Mộc Mộc đáp một tiếng, người chủ trì đã bắt đầu khai mạc buổi đấu giá từ thiện, màn che đã kéo ra.

Từng món vật phẩm một được đưa giá rất cao, tất cả khoản tiền bán đấu giá sẽ góp vào quỹ Thiên Sứ, để giúp đỡ những người nghèo.

“Nếu như tình yêu của em không đủ vững bền, vậy anh nguyện giao trái tim được xây bằng kim cương, cô gái xinh đẹp của anh, em là ký ức ngàn đời của anh, là kiếp trước anh nguyện mãi mãi theo đuổi. . . . . . Bây giờ chúng ta cùng nhau chứng kiến món quà có tên “Vĩnh hằng” do tình yêu đầu tiên của Vương phi Diana tặng. . . . . .”

Đó là một sợi dây chuyền màu hồng, tổng cộng có 99 viên kim cương được đính xung quanh, trong đó viên ở giữa do Thái tử Charles tự mình chế tác, phía trên có khắc chữ cái F. R, là từ viết tắt của chữ For¬ev¬er.

Mới đầu Đoan Mộc Mộc chẳng thấy sợi dây chuyền kia có điểm đặc biệt gì, nhưng sau khi nghe giới thiệu xong, cô không khỏi tán thưởng, vì sự tích phía sau sợi dây chuyền đó là tình yêu.

“Giá khởi đầu là 30 triệu!”

“50 triệu!”

“60 triệu!”

“65 triệu!”

Bảng giá ngày càng tăng, cảm giác đầu tiên của Đoan Mộc Mộc chính là nghĩ rằng những người ở đây điên hết rồi, cô liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy gương mặt anh bình tĩnh như nước, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cũng may người đàn ông này không điên.

“80 triệu lần đầu tiên. . . . . .”

“80 triệu lần thứ hai. . . . . .”

Đã có người ra giá đến 80 triệu, người chủ trì đang kêu giá lần cuối cùng, “80 triệu lần thứ. . . . . .”

“99 triệu. . . . . .”

Trước khi người chủ trì cầm chùy gõ lần cuối, Lãnh An Thần chợt giơ thẻ bài trong tay lên, giá tiền đặt ra khiến mọi người xuýt xoa.

Đoan Mộc Mộc ngây dại, 99 triệu mua một sợi dây chuyền, anh ta bị điên rồi sao?

“Lãnh An Thần, đừng. . . . . .” Khi cô muốn ngăn anh lại, thế nhưng anh lại cười nhẹ, đưa tay ra ôm chầm clấy ô, dùng nụ hôn chận lại cô lời cô muốn nói.

Mọi ánh mắt và ống kính đều tụ lại trong giờ khắc này, đều chĩa hết lên người của bọn họ. . . . . .

Buổi đấu giá kết thúc, bắt đầu buổi tiệc từ thiện sang trọng, những ký giả kia rốt cuộc cũng không chụp hình nữa, Đoan Mộc Mộc mới có cơ hội mở miệng, “Lãnh An Thần, tôi biết rõ anh có tiền, nhưng cứ xem như có tiền đi chăng nữa, cũng không cần phá của như vậy có được hay không?”

Tha thứ cho cô là con cái nhà nghèo, thật sự không thể nhìn nổi loại người như anh chà đạp lên tiền như thế.

Ngón tay thon dài của Lãnh An Thần vuốt sợi dây chuyền trên cổ cô, đôi môi mỏng nhẹ cong, “Sao, em đau lòng cho tiền của tôi?”

Liếc anh một cái, Đoan Mộc Mộc đưa tay tính tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống, lại bị Lãnh An Thần ngăn lại, “Làm gì thế?”

“Trả lại cho anh a, thứ quý trọng như thế tôi không dám đeo, tôi sợ người xấu mà thấy sẽ chém vào cổ của tôi. ” cô thừa nhận mình đang tức giận, tức Lãnh An Thần hào phóng vung tiền như rác.

Con ngươi như một chấ nhỏ rơi vào mặt cô, trên gương mặt của Lãnh An Thần hiện lên một tầng tối tăm, “Đoan Mộc Mộc, đây là mua tặng cô, cô xác định là không cần?”

“Không!” Cô tháo sợi dây chuyền xuống, nhét vào trong tay Lãnh An Thần .

Giờ khắc này, anh nhìn cô có chút không hiểu, nhưng cũng cảm thấy rất xấu hổ, lần đầu tiên có người từ chối quà tặng của anh, người phụ nữ này thật đúng là không biết suy xét, nghĩ như vậy, nhưng vẫn lạnh lùng cười một tiếng, cầm sợi dây chuyền thảy thảy trong lòng bàn tay, “Đoan Mộc Mộc, cô lại giả bộ thanh cao, vì muốn gả cho tôi mà ngay cả lý do mang thai mà cũng viện cớ được, mưu đồ của cô không phải là tiền sao?”

Những câu nói này như một chậu nước lạnh tưới thẳng vào đầu cô, Đoan Mộc Mộc kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, thì ra anh ta vẫn nghĩ về cô như vậy.

Trong lòng Đoan Mộc Mộc chua xót cuồn cuộn, nhưng trên mặt lại hiện lên nụ cười tự giễu, “Anh nói không sai, là tôi tham tiền, vì vậy sợi dây chuyền hôm nay tính là gì? Khẩu vị của tôi cũng không chỉ là cái này. ” Nói xong, cô bước từng bước lùi xa khỏi anh, cuối cùng chạy đi.

 

Chương 50: Mong lần sau gặp lại cô

Cắm đầu chạy, Đoan Mộc Mộc cũng không biết mình chạy đi đâu, chỉ cảm thấy như có một lỗ trong tim đang bị xé rách, sau đó biến thành một cái lỗ khổng lồ, dường như muốn nuốt chửng cả người cô.

Những câu nói nhục nhã của Lãnh An Thần quanh quẩn ở bên tai, anh nói không sai, cô vì tiền nên mới kết hôn với anh, nhưng cái kiểu nhục nhã trắng trợ như thế thì cô vẫn cảm giác không chịu nổi.

“Không, tôi không phải tham tiền, nếu như không phải ba tôi bị bệnh, tôi sẽ không lấy anh. . . . . . Lãnh An Thần, anh khốn kiếp, khốn kiếp. . . . . .”

Những đèn nén trong lòng bùng phát khiến cô hét to lên một tiếng, đồng thời bên tai cũng vang lên tiếng thắng xe chói tai.

Trong nháy mắt, trời đất dường như tĩnh lặng, chỉ có vô số chiếc đèn neon đang nhấp nháy, lúc sáng lúc tối.

Cô đau lòng nên cắm đầu chạy, hoàn toàn không chú ý tới mình đã đứng giữa dòng xe đang chạy ngang dọc không dứt trên đường. . . . . .

“Thưa cô, cô không sao chớ?” Âm thanh có vẻ rất quen thuộc vang lên bên tai, Đoan Mộc Mộc quay đầu, đối diện với một đôi mắt đen, sáng ngời như muôn có muôn ngàn ngôi sao nhỏ trong đó, đột nhiên chiếu vào cô.

“Là anh?” Đoan Mộc Mộc không thể tin nhìn người đàn ông trước mắt.

Khang Vũ Thác cũng sửng sốt một chút, tiếp đó lại cười vẻ bất đắc dĩ, “Cô thật đúng là âm hồn bất tán, tôi tới nước Pháp rồi mà cũng có thể đụng vào cô.”

Có lẽ là quá uất ức, nên giờ phút này khi nhìn thấy thần tượng của mình, nước mắt của Đoan Mộc Mộc không kềm chế nổi nữa cuồn cuộn chảy ra, từng giọt nước tròn xoe như viên ngọc chảy xuống gương mặt của cô, nhưng lại như sao băng xẹt qua lòng người khác.

“Thấy tôi, không đến nỗi kích động như thế chứ?” Khang Vũ Thác nhạo báng, sau đó đưa tay lau khóe mắt cho cô, lau đi dòng nước mắt lạnh bạc này, âm thanh mềm nhẹ giống như một làn gió mát trong bóng đêm, thổi vào chỗ trống trong lòng cô.

“Sao anh cũng ở đây?” Cho đến khi ngồi lên xe của anh, Đoan Mộc Mộc mới nhớ tới vấn đề này.

Khang Vũ Thác cười nhạt, “Tôi tới đây quay phim, cô thì sao?”

“Tôi. . . . . .” Đoan Mộc Mộc rũ mí mắt xuống, nói ra hai chữ rất nhỏ, “Nghỉ phép!”

Người đàn ông gật đầu một cái, ánh mắt xẹt qua bộ lễ phục trên người cô, cười nhẹ một tiếng, “Nghỉ ở đâu, tôi đưa cô về.”

Đoan Mộc Mộc cắn cắn môi, nói ra địa chỉ, xe bằng phẳng đi về phía trước, hai người trầm mặc không nói câu gì.

Xe vừa tới đầu phố đối diện với khách sạn, Đoan Mộc Mộc liền kêu ngừng, “Cám ơn anh đã đưa tôi về.”

Khang Vũ Thác cười cười, xuống xe theo cô, ngắm nhìn con đường đối diện khách sạn, “Cô còn chưa nói cho tôi biết tên của cô.”

Đây đã là lần thứ tư gặp mặt, mà anh vẫn chưa biết cô tên gì.

“Đoan Mộc Mộc.” Nói xong, cô tính đi, nhưng một giây kế tiếp thấy ngang hông căng thẳng, cả người bị anh ôm vào trong ngực.

“Này, anh làm gì đấy. . . . . .”

Vang lên bên tai tiếng gầm rú chói tai của xe môtô, mười mấy chiếc xe mô tô vút qua bên cạnh họ, tạo ra từng cơn gió lạnh.

Đoan Mộc Mộc sợ hãi nhắm mắt lại, cho đến khi người lái xe phát ra những tiếng hú hưng phấn, cô mới chậm rãi mở mắt, lại thấy khóe môi người đàn ông ôm cô đang mỉm cười, “Những người này đang đua xe ở đây!”

Nhịp tim đập thình thịch, còn có nhiệt độ cách lớp áo sơ mi tản mát ra, khiến lòng Đoan Mộc Mộc hoảng hốt, nhưng cũng khiến cô có chút tham luyến, giống như một người sắp chết chìm trong biển rộng, đột nhiên chộp được chiếc bè gỗ cứu mạng.

“Sau này nên cẩn thận một chút, thành phố này thường có những tay đua xe liều mạng kiểu này.” Âm thanh của anh dễ nghe như vậy, giống như một người có đôi tay diệu kỳ đang tấu trên chiếc đàn đàn vi-ô-lông-xen, ngay cả khóe mắt và đuôi lông mày của anh cũng dịu dàng động lòng người.

Đoan Mộc Mộc ngước nhìn anh, ánh mắt có chút si mê, lần đầu tiên cảm giác được người khác yêu thương lại tốt đến như vậy.

“Cô đang si mê tôi sao?” Cong cong môi, Khang Vũ Thác lại cười giỡn.

Nghe nói như thế, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Đoan Mộc Mộc đỏ lên, vội vàng thoát khỏi ngực anh, bộ dáng ngượng ngùng giống như một cô vợ nhỏ, Khang Vũ Thác nhìn thấy mà bật cười không nhịn được.

Tiếng cười kia càng làm cho Đoan Mộc Mộc quýnh muốn độn thổ cho xong, thậm chí ngay cả câu chào tạm biệt cũng quên nói, chạy thẳng tới khách sạn đối diện.

Nhìn bóng lưng của cô, Khang Vũ Thác ngưng cười, lớn tiếng nói, “Cô gái đáng yêu, tôi đang mong đợi lần sau gặp lại nhau.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang