• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 33: Nhốt cô cả đời

Ngay lập tức Đoan Mộc Mộc bị Lãnh An Thần đẩy tới ghế sa lon, nhất thời cảm thấy hoa mắt, một giây kế tiếp, cổ của cô đã bị một đôi bàn tay kẹp chặt, “Tôi đã nói là để tôi bị cắm sừng!”

“Tôi, không có, …..” Luồng không khí lưu thông ở cổ họng Đoan Mộc Mộc đã bị ngăn lại.

“Còn nói không?” Nói xong, Lãnh An Thần đột ngột xé rách áo sơ mi của cô, trong không khí truyền đến tiếng nút áo đứt răng rắc rơi giòn tan trên mặt đất, “Có phải ở trên xe cô đã làm rồi phải không?”

Làn da thịt mượt mà trắng nõn như tuyết ở ngực cô đập vào tầm mắt của anh, không có một chút dấu vết bị ô nhiễm nào, nhìn thấy tất cả, sự tức giận trong lòng Lãnh An Thần mới giảm đi chút ít, “Đoan Mộc Mộc, đừng có quên, hiện tại cô là vợ tôi!”

Anh buông cô ra, nơi cổ họng bị nới lỏng, không khí tiếp tục lưu thông, Đoan Mộc Mộc gập người ho kịch liệt, tay ôm chặt áo sơ mi đã bị rách, trong mắt cô hơi nước đã trở nên mờ mịt, “Lãnh An Thần, anh hoàn toàn không có tư cách nói tôi như vậy, tình cảm của anh và Lam Y Nhiên không phải là đã cho tôi cắm sừng sao? Anh cũng phải nhớ bây giờ anh là chòng tôi.” Đoan Mộc Mộc đem những lời anh vừa nói trả lại toàn bộ cho anh!

Mới sáng sớm, đầu tiên là bị Tô Hoa Nam nhục nhã, bậy giờ lại bị anh mắng, đến tột cùng là cô đã làm sai chỗ nào?

“Cô lặp lại lần nữa xem.” Trong đôi mắt anh toát ra ngọn lửa tức giận.

Vừa rồi đứng ở cửa sổ, thấy cô từ trên xe của Tô Hoa Nam bước xuống, cảm giác của anh chính là phát điên, trong đầu thoáng qua những hình ảnh phóng đãng không thể ngăn chặn được.

Không biết tại sao lại có cảm giác như thế? Dù sao đi nữa anh cũng tự nhủ trong lòng, bây giờ co là vợ của anh, cho dù chỉ là trên danh nghĩa, cũng nhất định phải trung thành với anh!

Đoan Mộc Mộc từ trên ghế salon đứng lên, “Lãnh An Thần, anh muốn can thiệp vào chuyện của tôi sao? Vậy thì trước hết bản thân mình phải sạch sẽ đi rồi hãy nói!”

Cô lướt qua anh muốn chạy ra ngoài, lại bị anh vội vàng níu lại, “Cô nói cái gì?”

“Buông tôi ra.” Đoan Mộc Mộc không muốn tranh chấp với anh.

Đôi môi vừa bị làm nhục của cô cong lên, vẻ mặt lúc này bởi vì tức giận mà trắng bệch, càng lộ ra vẻ diễm lệ, vừa nghĩ tới chuyện Tô Hoa Nam đã hôn qua cô, trong lòng Lãnh An giống như đang có 100 con chuột nhỏ đang chạy loạn, rất khó chịu.

“Ưmh. . . . . .” Nụ hôn của anh áp xuống tới, hung hăng gặm cắn môi của cô, cắn ác như vậy, giống như muốn đem mùi vị của người kia mới lưu lại cắn sạch đi, bàn tay cùng lúc cũng thăm dò vào bên trong quần áo của cô vê nắn nơi mềm mại của cô.

“Dừng tay, anh dừng tay!” Đoan Mộc Mộc thở dốc, kháng cự lại người đàn ông đã mất khống chế, bây giờ đang là ban ngày, hơn nữa còn ở trong phòng làm việc của anh, tuyệt đối không thể được.

Lãnh An Thần đã bị ghen tỵ làm đầu óc choáng váng, vừa đột ngột vén chiếc váy chữ A của cô lên, vừa lạnh lùng nói, “Không bằng từ bây giờ trở đi chúng ta chỉ tạo người!”

Cảm thấy bàn tay của anh thật sự muốn xé rách quần lót của mình, Đoan Mộc Mộc sợ hãi, bỗng dưng nhớ tới gì đó, vội vàng đè tay anh lại, “Nếu như anh đụng vào tôi, vậy thì hôn nhân của chúng ta trở thành sự thật, sau này muốn nghĩ cách rời đi cũng không dễ dàng như vậy.”

Anh dừng lại, nhưng sau đó liền cười, dưới ánh sáng mặt trời chiếu vào nụ cười này trở nên yêu mị như vậy, “Vậy thì không rời!”

Anh nói gì?

“Bây giờ đột nhiên tôi lại không muốn ly hôn với cô, bởi vì ta không muốn thành toàn cho cô và người người đàn ông kia, dù không có tình yêu, tôi cũng muốn nhốt cô cả đời!” Anh tàn nhẫn nói xong lại tiếp tục xâm phạm cô.

Đoan Mộc Mộc ngây người, người đàn ông này sao đột nhiên lại thay đổi, không phải anh chán ghét cô, ước gì được ly hôn với cô sao? Bây giờ như vậy là sao?

“A ——” anh ngậm chặt đỉnh núi của cô, mạnh mẽ cắn mút, đau đớn khiến cô tỉnh hồn trở lại.

“Chuyên tâm một chút cho tôi, đừng trong lúc cùng tôi làm, lại nghĩ tới người đàn ông khác.” Anh nói xong đè cô xuống ghế salon.

Cô như con cá bị mắc cạn trên bờ cát, đối mặt với sự xâm phạm của anh, càng giãy dụa càng trở nên tuyệt vọng, nhìn trần nhà sáng bóng, đầu óc cô trống rỗng.

Chẳng lẽ, trong sạch của cô cứ như vậy mà bị chon vùi đi sao?

 

Chương 34: Tiểu Tam tìm tới cửa

“Thưa cô, cô không thể đi vào, không thể. . . . . .” Thanh âm của cô thư ký hốt hoảng. “Bùm” một tiếng, cửa phòng làm việc bị kéo mạnh ra.

Người phụ nữ đứng trước cửa, bao gồm cả thư ký chứng kiến hai bóng dáng đang quấn lấy nhau trên ghế salon thì tất cả đều ngây người

Lãnh An Thần không vui ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào người phụ nữ đứng trước cửa, vẻ mặt âm trầm hơn, “Ai bảo cô bước vào?”

“A! Thật xin lỗi, tôi. . . . . .” Thư ký trong lòng nói thầm xong rồi, chẳng những để người phụ nữ này tự tiện xông vào phòng làm việc của, hơn nữa lại còn phá rối chuyện tốt, lần này là hoàn toàn xong rồi.

Giờ phút này Đoan Mộc Mộc đã sớm như một con mèo nhỏ co rúc dưới thân Lãnh An Thần, cô cũng không muốn bộ dạng chật vật của chính mình bị người ta nhìn thấy, nếu không thì mặt mũi của cô về sau cũng đừng mong gặp ai nữa.

“Lãnh An Thần, thì ra anh đã bị con hồ ly tinh này dụ dỗ rồi.” Người phụ nữ nén lệ chạy tới.

“Đóng cửa lại!” Lãnh An Thần lạnh lùng lên tiếng, thư ký nhanh chóng đóng cửa, lách người đi.

Người đàn ông đang đè trên người Đoan Mộc Mộc đứng dậy, khóe môi giơ giơ lên, “Hà Mật Nhi, hai trăm vạn cô còn chưa thỏa mãn sao?”

Đoan Mộc Mộc quay lưng lại, sửa sang quần áo của mình xong, nhưng cúc áo sơ mi đã bị hư hết, bất đắc dĩ cô chỉ có thể sử dụng hai tay níu chặt, sau đó tính mượn cơ hội né đi, nhưng không ngờ vừa đi qua người phụ nữ thì lại một lần nữa bị níu lại, trên mặt nóng bỏng đau xót, bị một bàn tay đánh tới.

“Không biết xấu hổ, tôi cho cô quyến rũ đàn ông, hôm nay tôi sẽ xé nát cô. . . . . .” Người phụ nữ tên gọi Hà Mật Nhi điên cuồng rống lên.

Đoan Mộc Mộc sao có thể là đối thủ của cô, chỉ có thể né tránh, cho đến khi giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên bên tai, “Đủ rồi!”

Là Lãnh An Thần, anh đem Đoan Mộc Mộc bảo hộ ở sau lưng, “Hà Mật Nhi, nếu như không muốn mất mặt, lập tức cút ra ngoài cho tôi.”

“A Thần!” Người phụ nữ nghe thấy giọng điệu không tốt của anh, nên không còn phách lối nữa, ngược lại còn trở nên nhu ngược mềm yếu, “A Thần, anh không thể đối xử với em như vậy, cứ xem như anh không còn nhớ tới đoạn tình cảm đã qua, nhưng cũng không thể không cần máu mủ của mình a!”

Lời nói vừa thốt ra, kinh động Lãnh An Thần, cũng kinh động cả Đoan Mộc Mộc, cô tránh khỏi bóng dáng cao lớn của Lãnh An Thần, nhìn sang. . . . . .

Ah? Người phụ nữ này nhìn quen quen!

Đã gặp qua ở nơi nào? Ở nơi nào. . . . . .

Là cô! Người phụ nữ phóng đãng trong WC!

Chợt, Đoan Mộc Mộc nhớ lại, chính là người phụ nữ lần đó trong WC ở phi trường cùng người đàn ông động đực trước mắt này trình diễn màn xuân cung đồ.

Tiểu Tam tới cửa, lại còn có con, chuyện đùa này có vẻ đáng xem rồi!

Trong giờ phút này, Đoan Mộc Mộc thậm chí còn quên cả đau đớn trên mặt, chỉ cảm thấy náo nhiệt.

Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, Lãnh An Thần liền cười lạnh một tiếng, “Mang thai đứa bé của tôi?”

Hà Mật Nhi gật đầu, sau đó đi tới, “A Thần, chính là lần ở phi trường. . . . . ”

Nghe người phụ nữ chính miệng thừa nhận, Đoan Mộc Mộc muốn cười, Lãnh An Thần a Lãnh An Thần, không kìm hãm được lau súng cướp cò sao? Đáng đời! Lần này xem anh làm thế nào để xong việc?

“Hà Mật Nhi, cô xác định mang thai con của tôi?” Chợt, Lãnh An Thần đột ngột vặn cằm người phụ nữ lên, ép buộc cô ta nhìn mình.

Ánh mắt người phụ nữ trong phút chốc đột nhiên lóe lên, “A Thần, em yêu anh!”

Ánh mắt Đoan Mộc Mộc lập tức sáng lên, Lãnh An Thần đã nắm chặt cằm Hà Mật Nhi đi tới trước bàn làm việc, nhấn một dãy số, “Dr. Tô, ở chỗ tôi có một người phụ nữ muốn anh kiểm tra xem có thai không, tôi sẽ kêu người lập tức đưa qua, đặc biệt muốn kiểm tra xem đứa con trong bụng cô ta có phải của tôi không?”

Thân thể đang đứng của Hà Mật Nhi chợt trở nên mềm nhũn, “A Thần, anh . . . . . Em không muốn kiểm tra, như vậy sẽ làm thương tổn đến đứa bé!”

“Không kiểm tra?” Lãnh An Thần cúp điện thoại, “Không kiểm tra, làm sao biết là của tôi?”

Anh lại nhấn một dãy số, “Đỗ Vấn, lên đây một chút, đưa cô Hà đến chỗ bác sĩ Tô.”

“A Thần, không cần, không. . . . . .” Người phụ nữ kêu khóc.

Đỗ Vấn đi lên dẫn người, Lãnh An Thần buông tay, rút ra khăn giấy ra lau ngón tay bị bẩn, rồi ném vào thùng rác, “Nòng nọc nhỏ của tôi, đâu phải ai muốn cũng có thể được?” Nói xong, quét mắt nhìn Đoan Mộc Mộc đang đứng ở đó, lời nói này như có vẻ ám chỉ ai đó

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK