“Ân Ân, một đêm của em đang giá như vậy sao? Giao dịch lần này, chẳng phải tôi đã chịu thiệt sao”.
Lên lầu hai, Dung Ân đi vào phòng ngủ, Nam Dạ Tước xoay người, áo choàng tắm rộng rãi để lộ thân thể tráng kiện. Cô lại gần, cánh tay săn chắc ôm lấy Dung Ân, nhấc bổng cô ngồi lên lan can.
“Ân Ân, giữ cho chắc”, Nam Dạ Tước đứng giữa hai chân cô, nhắc nhở. Lúc này chân cô chỉ cần buông lỏng, ngay lập tức sẽ ngã xuống, giọng điệu trở nên ái muội. Cánh tay người đàn ông vòng ra sau lưng, ôm trọn Dung Ân, “Anh nói xong rồi chứ, tôi còn có việc”.
Đầu dây điện thoại bên kia rất lâu không có tiếng trả lời, cũng không cúp máy ngay.
Khóe miệng Nam Dạ Tước cong lên mang theo nét cười thâm sâu khôn lường. Cánh tay đặt ở eo Dung Ân đột nhiên buông lỏng, lưng cô ngay lập tức mất điểm tựa. Dung Ân vốn không đề phòng, nửa người lơ lửng, ngã về phía sau.
“Á…….”
Thắt lưng một lần nữa được khóa trụ chặt chẽ, Nam Dạ Tước thở mạnh, kéo Dung Ân trở về lồng ngực chính mình, “Bảo bối, đừng kêu lớn như vậy chứ, tôi đang có điện thoại”.
Đầu dây bên kia, rốt cuộc không chịu được, ngay lập tức truyền đến tiếng điện thoại bị đập vỡ.
Nam Dạ Tước đắc ý cúp máy, đặt điện thoại trên lan can, “Sự sắp xếp của tôi, em hài lòng chứ?”.
Dung Ân hạ tầm mắt, hai tay túm nhẹ áo choàng người đàn ông, “Quan hệ của chúng ta, tôi không muốn mẹ biết”.
Ngón tay Nam Dạ Tước đặt trên eo cô không biết thân phận bắt đầu chuyển động bừa bãi, lần đến khóa áo ngực, anh nhấc bổng Dung Ân khỏi lan can, “Đi tắm”.
Nằm trên giường, toàn thân cô lạnh ngắt, tóc vẫn còn ẩm ướt. Nam Dạ Tước cúi người, bàn tay xâm nhập vào bên trong áo ngủ cô, “Dùng nước lạnh tắm sao?
Dung Ân không trả lời, cô chỉ muốn dùng phương thức này để chính mình mất cảm giác, thân thể đông cứng đến chết lặng.
“Dù gì cũng phải cởi, còn mặc làm gì?” Hai tay người đàn ông cởi áo choàng tắm, vừa muốn hôn lên môi cô, Dung Ân ngay lập tức né tránh, hành động thân mật như vậy, cô không muốn cùng Nam Dạ Tước phát sinh.
Tuy rằng biết rất rõ chuyện phải làm còn quá đáng hơn bội phần, nhưng hôn môi, cô hoàn toàn muốn cự tuyệt.
Nam Dạ Tước không ngờ cô khước từ, sau một hồi, bàn tay anh mạnh mẽ vặn quai hàm của Dung Ân, đầu lưỡi vừa thăm dò, đã ngay lập tức bị cô từ chối.
Bị lực mạnh trên cằm gượng ép, hai gò má cô đau nhức. Cô khẽ nhếch miệng, người đàn ông đã ngay lập tức thừa cơ xâm chiếm, cô không ngờ, anh hết lần này đến lần khác đòi hỏi. Nam Dạ Tước chỉ muốn Dung Ân hiểu rõ, đối với anh, cô không có quyền nói không.
Người đàn ông quả thật là cao thủ, đã là người phụ nữ của anh ta, dù cho trước đó rụt tè, sau cùng đều sẽ mặc cho dục vọng cuốn theo, cùng anh ta triền miên không dứt. Hơi lạnh từ ngón tay như đang châm lửa rạo rực, tùy ý di chuyển, tay phải Nam Dạ Tước đặt giữa hai chân cô, nhẹ nhàng mơn trớn.
Dung Ân hai mắt mở to, nhìn chăm chú đèn chùm thủy tinh treo trên trần nhà. Nếu như lúc này chiếc đèn không may rơi xuống, sẽ khiến cả hai phải hứng chịu một trận đẫm máu, người đàn ông đang quấn quýt trên người cô, chắc chắn sẽ chết trước.
Nam Dạ Tước dụ dỗ hồi lâu, nhưng lại phát hiện cô chỉ như xác chết nằm bất động, trước sau không hề phản ứng. Người đàn ông nhất thời tức giận, hai tay chống bên tai Dung Ân, “Cô có phải phụ nữ không?”.
“Tôi mệt, anh muốn, cũng nhanh đi”. Sáng mai cô còn phải qua nhà thu xếp đồ đạc, cũng không biết mẹ ở bệnh viện có xảy ra chuyện gì không.
Nam Dạ Tước nhìn ra, cô không chút mảy may động tâm, thậm chí còn đang thất thần.
Lòng tự trọng của người đàn ông như chịu phải đả kích, khi hôn đến sát dưới quai hàm Dung Ân, đột nhiên hàm răng anh nghiến lại.
“Á” Dung Ân đau nhức cau mày, nhưng vết cắn cũng không quá mạnh.
Ngón trỏ Nam Dạ Tước đưa vào miệng cô, vùng nhạy cảm ở hạ bộ đã bắt đầu ẩm ướt, dục vọng càng lúc bị câu kéo mạnh mẽ hơn, hận không thể ngay lập tức đáp ứng, ngón tay đưa ra đưa vào đầy dụng ý, mô phỏng động tác ám muội nào đó, thân thể gần như muốn nổ tung, bàn tay cô nắm chặt nhưng dường như không còn sức lực kiềm nén.
“Đừng….”
Tiếng kêu đau một lần nữa vang lên, chỉ khác ở chỗ, lần này là của người đàn ông.
Nam Dạ Tước buông ngón tay từ trong miệng cô ra, hằn trên đó là một vết răng cắn, lờ mờ, còn cò chút máu đang rỉ ra.
“Cô điên rồi sao!”
Dung Ân cũng cảm thấy chính mình có phần quá đáng, cô kéo chăn, “Là tôi không cẩn thận, ngón tay anh chạm tới yết hầu tôi rồi”.
Nam Dạ Tước nhìn vào miệng cô, cũng đem ngón tay bị cắn thương của chính mình đặt vào trong miệng, cảm giác sự đau buốt đã tản đi. Lúc này anh mới cười xấu xa đem bàn tay áp sát vào đùi Dung Ân, “Nếu là bảo bối của tôi , bị cắn như vậy, e chừng sẽ vô dụng luôn, huống chi xương nó cũng không có”.
Mặc dù từ khi bắt đầu, Dung Ân đều tự ép buộc chính mình bày ra vẻ điềm nhiên, xem mọi chuyện như không, nhưng nghe được lời vừa nói của Nam Dạ Tước, khuôn mặt không kìm được nóng ran.
Bầu không khí khôi phục lại sự ái muội, tay Nam Dạ Tước tìm đến chỗ mẫn cảm của Dung Ân, nhưng cô trước sau vẫn vậy, không chút mảy may phản ứng, “Tôi không nhẫn nại nữa, nếu cô còn không phối hợp, đừng trách tôi không thương hại cô”.
Trái tim vẫn luôn trung thành với thân thể của chính mình.
Trái tim, không tiếp nhận được Nam Dạ Tước, thì ngay cả thân thể cũng như vậy gượng gạo khô khốc.
Dung Ân thật sự rất đau, toàn thân cô như đang bị xé rách, so với những lần trước lại càng khó chịu hơn. Cô khép chặt chân, thân thể bị đè nén, tự nhiên sẽ nảy sinh sự chống cự. Nam Dạ Tước nhận thấy người phụ nữ vẫn như trước không nghe lời, nếu như anh kiên trì cưỡng ép mạnh bạo, không chừng chính anh sẽ đoạn tử tuyệt tôn.
Bất đắc dĩ dừng lại, nhớ tới đêm trước Dung Ân xem anh như Diêm Việt, trải nghiệm quả thật khiến anh thỏa mãn vô cùng, nhưng đêm hôm nay….
Nam Dạ Tước phẫn nộ ngồi dậy, đạn đã lên nòng lại không thể bắn, nhưng cũng không thể dửng dưng vứt bỏ, nhẫn nhịn mở ngăn kéo, lấy ra từ bên trong một lọ thuốc.
“Đây là cái gì?” Dung Ân kéo lại chăn một lần nữa.
“Câm miệng” Khẩu khí Nam Dạ Tước trào lên sự nóng giận sôi sục, thuốc này vốn dĩ để phòng bị nên anh chỉ vứt xó, bằng sự thuần thục của chính mình, anh tự nhiên sẽ có cách câu dẫn, không cần dùng đến thứ thuốc này. Nếu dùng quá liều, thân thể người phụ nữ chắc chắn sẽ không thể chịu được, dễ dàng giúp anh cảm thấy thỏa thuê, thật không nghĩ, sẽ có ngày phải dùng đến.
Hất tung chăn trên người cô, Nam Dạ Tước đã không còn đủ kiên nhẫn!
Phản ứng của cô, quả nhiên như anh mong đợi, không quá thanh thuần, càng không cứng ngắc.
Biểu cảm kiều diễm, Dung Ân nằm trên giường, hai chân gắt gao khép chặt, cảm giác khó chịu trong người vẫn chưa vơi bớt, phía sau lưng, kề sát là lồng ngực vẫn đang phập phồng tràn đầy dư vị của người đàn ông. Nam Dạ Tước lướt bàn tay xuống dưới rồi dừng lại trên bụng Dung Ân, cằm khẽ cọ sát hõm gáy cô.
Thể lực không thể so với Nam Dạ Tước, Dung Ân muốn ngủ thêm, đẩy cánh tay người đàn ông, cô mở miệng, “Như vậy, hoàn nợ rồi chứ?”
Hơi thở của Nam Dạ Tước thoang thoảng quấn quýt bên tai cô, ngón tay theo thói quen quấn lấy những sợi tóc vương trên thân thể anh của cô, “Hoàn nợ? À….”
Cô cuộn tròn hai vai, người đàn ông vươn tay vặn người cô đối diện với chình mình, “Ân Ân, một đêm của em đang giá như vậy sao? Giao dịch lần này, chẳng phải tôi đã chịu thiệt sao”.
Cuộc nói chuyện, là chính cô tự chuốc lấy, Dung Ân hối hận đã mở lời. Cô buông hạ tầm mắt xoay người, lại bị Nam Dạ Tước kìm chặt bả vai không thể cử động, “Nếu vậy, khi nào mẹ em bình phục, em cũng sẽ rời xa tôi?”
Nỗi đau đớn của người khác, nhưng lại cái cớ trao đổi của người kia, tâm tư Dung Ân nhuốm đầy bi thương, kéo bàn tay anh, xoay người, đem khuôn mặt vùi vào trong chăn, che giấu sự tủi hờn trào dâng, “Tốt thôi, nếu đã chán, tôi có thể sẽ buông tha em sớm hơn?”
Chương 50: Người thứ ba
Lúc sủng nịnh, xem trọng như châu báu, chơi đùa đã chán, ruồng rẫy tệ hại.
“Chuyện này em không cần lo lắng”, Nam Dạ Tước khom người, lời nói buông hạ khe khẽ bên tai Dung Ân, “Chơi đùa đã chán, tôi còn giữ em làm gì?”
Bàn tay quyến luyến để lại chỗ cũ, Dung Ân kéo ra, liền bị anh đẩy lại, “Chỗ này cũng không phải tôi chưa từng động qua? Lúc này mới phản kháng, có phải quá muộn rồi không?”
Dung Ân cánh tay vô lực buông hạ, quả thật, đã muộn.
“Em muốn ngủ lắm sao?”
Dung Ân thật sự rất mệt, cô gật đầu, “Ừ”
“Vậy ngủ đi, tôi tự mình làm” Người đàn ông nói là làm, thân thể bắt đầu rạo rực.
Cửa phòng ngủ không đóng, đây là nhà anh, anh không hề cố kỵ. Dung Ân bị anh vặn mình nằm ngửa, người đàn ông đè lên trên. Cô liền trông thấy một bóng đen thấp thoáng ở cửa. Ngay sau đó, cánh cửa bị đẩy ra, bóng đen trước mặt cũng nhào tới, “Tước, SURPRISE!” (bất ngờ)
Trên giường lớn rộng rãi lõm xuống, Dung Ân vội vàng kéo ga trải giường che đậy tấm thân đang không mang lấy một mảnh vải. Nam Dạ Tước mở đèn đầu giường, Dung Ân xuyên qua góc chăn nhìn lại, chỉ thấy một người phụ nữ thân thể trống trơn, chỉ để chừa quần áo trong, nhìn thấy Dung Ân ở phía sau, mắt đối phương nheo lại ngạc nhiên.
“Kháo….” Nam Dạ Tước vẫn đang khỏa thân, Dung Ân chỉ chú ý che khuất chính mình, “Cô là ai!”
Người phụ nữ ủy khuất cong môi, nửa người trên soi rọi dưới ngọn đèn lại càng trắng nõn mê người, “Tước, mới hai tháng không gặp mà anh đã quên mất em rồi sao?”
“Cô vào bằng cách nào?” Nam Dạ Tước thái độ ảo não, người phụ nữ nghe lời, cầm chìa khóa vẫy vẫy, “Người ta sợ anh một mình cô đơn, nên mới đánh thêm này” Tầm mắt người phụ nữ rơi vào khuôn mặt Dung Ân, không chút ngượng ngùng, trái lại vô tư bước đến bên cạnh Nam Dạ Tước, hai tay choàng lên ôm lấy cổ anh, “Tước…..để em ở lại cùng anh đi”
Dung Ân chợt cảm thấy buồn nôn, trông thấy tầm mắt người đàn ông hướng về chính mình, khóe miệng ý tứ dường như đang dò hỏi. Cô thật sự đã kiệt sức, thuận theo tình thình, cô kéo chăn đứng lên, “Tôi sang phòng bên cạnh”.
Nam Dạ Tước sắc mặt thâm sâu, người phụ nữ bên cạnh vẫn quấn lấy như tám xúc tu bạch tuộc, như hận không thể ngay lập tức bổ nhào. Bàn chân Dung Ân bước trên nền nhà hoa văn không đồng đều, cảm giác toàn thân đau nhức không dứt, cô vẫn chỉ có thể duy trì bước chân hướng về phía cửa.
“Đứng lại”. Từ phía sau truyền đến tiếng ra lệnh, không giống như Nam Dạ Tước đang đùa cợt, trái lại có chút âm lãnh.
Cô dừng bước, nghe được tiếng sột soạt, Nam Dạ Tước đang mặc lại áo choàng, cũng không nhìn lên, chỉ nằm trên giường, “Ân Ân, người quyết định là tôi, lần sau, không cho phép em tùy tiện hành động!”
Người đàn ông lúc này, tâm tình bất ổn thất thường. Cái anh muốn là hoàn toàn nghe lời, vậy mà có người phụ nữ tự tiện thay anh quyết định.
Dung Ân đứng yên tại chỗ, nhiệt độ trong phòng đột nhiên trở nên lạnh lẽo lạ thường, sống lưng cô cứng nhắc, đi không được, ở lại cũng không xong. Người phụ nữ đến bên cạnh Nam Dạ Tước, chưa kịp nằm xuống, đã bị người đàn ông không chút thương tiếc đẩy ra khỏi giường.
“Chìa khóa của tôi cô lại dám đánh thêm, ăn được gan hùm rồi sao?”
“Tước….” Người phụ nữ khóe mắt giả bộ ngân ngấn lệ, càng khiến người khác động tâm.
“Bò ra ngoài!”
Người phụ nữ ngẩn người, không nghĩ rằng anh sẽ tuyệt tình đến vậy. Cô khom người đứng dậy, đôi bàn tay nhỏ bẻ kéo kéo một góc áo người đàn ông, “Tước thiếu gia, ngài đã quên trước đây đối tốt với người ta thế nào rồi sao?”
Nam Dạ Tước nheo đôi mắt hẹp dài, anh cực kì chán ghét khi người khác nhắc lại chuyện quá khứ. Tay phải gối lên sau đầu, anh mắt lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, “Trước đây, cô coi như trong sạch, nhưng hiện tại là đồ dơ dáy. Thử hỏi như vậy, ai còn muốn động vào?”
Mồm miệng độc địa, ngay cả Dung Ân nghe xong cũng cảm thấy chói tai.
“Tước thiếu gia, người ta không có, người ta chỉ có mình anh….”
“Bao cô có bao nhiêu người, tôi không muốn chơi nữa, lẽ nào tôi đưa cô thiếu tiền sao?” Nam Dạ Tước đã mất kiên nhẫn, hất mạnh tay người phụ nữ, “Đừng để tôi gặp cô thêm một lần nữa, ngay cả chỗ dựa của cô tôi cũng sẽ không nể mặt đâu”.
Người phụ nữ rõ ràng bị dọa sợ, lại càng không dám hoài nghi mà tiếp tục đối chấp cùng Nam Dạ Tước. Cô thận trọng đặt chìa khóa lên tủ đầu giường, toan đứng dậy, nhưng lại nhớ tới lời nói ban nãy của Nam Dạ Tước, chỉ biết khuất phục bò ra ngoài cửa.
Quả nhiên, lúc sủng nịnh, xem trọng như châu báu, chơi đùa đã chán, ruồng rẫy tệ bạc.
Dung Ân lặng lẽ chứng kiến, cõi lòng cũng được an ủi. Chí ít, sau này rời khỏi Nam Dạ Tước cũng không quá khó khăn, anh ta quả nhiên chơi đùa chán liền hất quăng không màng chút lưu luyến tình người.
“Em một mình đứng đó mừng thầm sao?” Đột nhiên vang lên thanh âm người đàn ông.
Dung Ân thu hồi lại khóe miệng đang tự phát giác chính mình, đi tới cạnh giường, “Tôi tưởng anh sẽ để cô ấy ở lại”.
Nam Dạ Tước kéo cô lên giường, giọng điệu không phân rõ là nghiêm túc hay đùa giỡn, “Em đừng khiến tôi không vui, nếu tôi thật sự muốn tìm người khác để xả giận, đến lúc đó, nhất định sẽ để em nằm bên cạnh quan sát học tập”.
Dung Ân theo lời nói của anh tưởng tượng mông lung, bỗng nhiên trong người cảm thấy nôn nao, cô vẫn như trước nằm đưa lưng về phía Nam Dạ Tước, “Tôi chỉ đáp ứng yêu cầu của anh, mà tôi cũng đã làm rồi, bất kể thân thể tôi không tiếp nhận anh, hay chuyện tôi không muốn”.
Dung Ân chính là như vậy, anh không thích nghe điều gì nhất, cô lại càng muốn cứ như vậy vô tâm buông lời.
Bên tai, hô hấp đang nóng hổi đột nhiên trở nên lạnh lẽo, Nam Dạ Tước không nóng giận, trái lại chỉ cười, đèn tường màu cam nhàn nhạt, càng khiến khuôn mặt lộ ra vẻ thâm trầm. Anh vuốt ve bờ vai non mịn của Dung Ân, đột nhiên dùng sức siết chặt, một trận đau đớn truyền đến, “Không thích làm đúng không, từ từ, tôi sẽ làm em thích, mỗi ngày đều muốn làm, làm em không rời bỏ được tôi…”
Một động từ liên tiếp đập vào tai Dung Ân, cô thả lỏng bả vai, định né tránh người đàn ông, nhưng Nam Dạ Tước đã ngay lập tức vặn mình, cũng đem chăn phủ trên người cô kéo lại.
Chăn đắp bị kéo, tư thế ngủ của người đàn ông thật sự rất tệ, luôn như vậy mặc kệ người khác có bị lạnh hay không.
Dung Ân cũng không kì kèo cùng anh chăn đắp, đành để chính mình bị lạnh, sáng sớm tỉnh dậy đầu cô đau như búa bổ, mũi cũng bị tắc.
Qua nhà lấy quần áo và vài đồ dùng hàng ngày, cô vội vàng bắt xe đến bệnh viện. Khi tới nơi, mẹ cô vẫn chưa dậy, mà vẫn thấy đang ngủ rất yên bình. Dung Ân ngồi bên cạnh giường, không lâu sau, y tá cũng bắt tay vào công việc, tác phong chuyên nghiệp, nhìn vào cũng khiến người khác yên tâm.
Đi ra khỏi phòng bệnh, Dung Ân mệt mỏi tựa vào vách tường. Mẹ là lý do duy nhất để cô trụ vững đến ngày hôm nay, cô không dám tưởng tượng, một ngày nào đó ngay cả mẹ cũng không còn, chính mình sẽ phải làm gì.
Tiền chi tiêu nhiều tháng, nếu không nhờ Nam Dạ Tước, cô lại phải làm sao?
Mặc dù không muốn thừa nhận, Dung Ân vẫn luôn biết, lần này, hoàn toàn là cô bán thân.
Đến công ty cũng đã chín giờ, vì tiệc đính hôn cùng Diêm Việt không công khai, đồng nghiệp của cô, ngoại trừ Lý Hủy, ai khác cũng đều không biết.
“Ân Ân, cậu không sao chứ?”
“Hủy, mấy ngay qua cám ơn cậu, mình không sao”
Lý Hủy nhận thấy cô cũng đã kiên cường, lấy lại tinh thần, cũng không hỏi thêm. Sau khi nghe xong sắp xếp công việc của cấp trên thì quay về bàn làm việc.
Đến giờ tan ca, Dung Ân chuẩn bị đứng dậy thì nhận được điện thoại của Nam Dạ Tước, “Đêm nay, đến chỗ tôi”
“Nhưng tôi muốn đến bệnh viện”
“Nơi đó có y tá lo, tôi ở dưới lầu chờ em” Nói xong ngay lập tức cúp máy.
Vừa đi xuống dưới lầu, Dung Ân cũng không tìm thấy bóng dáng Nam Dạ Tước, toan gấp rút đến nhà ga công cộng. Chính anh không có ở đây, đến lúc đó cô có cớ biện minh cho chính mình.
Đi qua đường, người đàn ông bên trong xe nhìn thấu tâm can cô, lái xe không nhanh không chậm theo sau, anh hạ cửa kính xe, “Chuẩn bị đi đâu?”
Dung Ân ngồi lên xe, hỏi ngược lại, “Chúng ta đi đâu?”
Theo hướng mặt trời đang dần lặn đi đến, khi tới nơi, Nam Dạ Tước cũng không ngay lập tức xuống xe, ngón trỏ đặt trên vô lăng khe khẽ gõ gõ, “Đừng dại khiến tôi mất mặt, nói không, tôi sẽ cho em lãnh hậu quả”.
“Không mang tôi đi cùng chẳng phải được rồi sao?” Nếu đã sợ cô gây chuyện, hà cớ gì còn vẽ vời thêm chuyện.
“Ân Ân, tôi nói, em nghe lời là được”. Nam Dạ Tước lúc này, dường như ngày một độc tài.
Đi đến cửa Cám Dỗ, cánh tay người đàn ông vòng qua eo Dung Ân, dáng vẻ thân mật cực độ. Cô không quen loại tiếp xúc này, trong người dấy lên cảm giác khó chịu, nhưng cũng không dám đẩy ra.
“Tước thiếu gia…”
“Tước thiếu gia, ngài đã tới…”
Dọc theo đường đi, lời chào cung kính vang lên không ngớt, nơi này, chứng kiến biết bao hồi ức tồi tệ của Dung Ân. Cô trước sau với Cám Dỗ vẫn đều không có cảm tình.
Bước vào bên trong, âm thanh ồn ã huyên náo vang lên, không cần lại gần cũng nghe được giọng điệu trêu ghẹo bồi rượu õng ẹo của đàn ông, Dung Ân kìm nén ác cảm, Nam Dạ Tước ôm cô bước vào phòng bao.
Anh ta đi đâu cũng đều có năng lực trấn áp không khí, người bên trong tất thảy đều nhìn ra ngoài cửa, Dung Ân bắt gặp một cặp mắt quen thuộc.