Địa điểm, nhân vật, Dung Ân là người rõ ràng nhất. Trong bức ảnh là phòng bar hạng nhất của Cám Dỗ, quần áo cô không chỉnh tề, một nửa khuôn mặt Nam Dạ Tước hiện ra vô cùng rõ nét, từng góc độ đều làm toát lên vẻ hơn người của anh, cho dù là người lạ, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra người bị đè phía dưới là Dung Ân.
Cuộc sống của cô, khó khăn lắm mới trở nên yên bình, giờ lại nổi lên sóng.
Ánh mắt của các đồng nghiệp, giống như những mũi kim đâm về phía cô, nhìn chằm chằm vào trang hiển thị bức ảnh nụ hôn nóng bỏng của họ, Dung Ân bình tĩnh nhấn nút thu nhỏ màn hình trang web, tiện tay lấy một tập tài liệu, cúi đầu nghiên cứu.
Vẻ mặt cô bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng bối rối.
Người có thể lấy ảnh phát tán đến từng nhân viên trong công ty có thể là ai? Nam Dạ Tước, chắc chắn không có khả năng, tin đồn của người đàn ông này nhiều vô số, nhưng đây là ở công ty, về lý thuyết, anh sẽ không làm những việc hại người mà không được lợi như thế này.
Dung Ân nghĩ nát óc, cũng không nghĩ ra được ai đã làm việc này. Công ty lớn như vậy, nhưng nhân viên dường như không có việc gì để làm, cả ngày chỉ nhìn cô chằm chằm, rồi xì xầm bàn tán.
Cửa phòng làm việc mở rồi lại đóng. Mọi người thấy Hạ Phi Vũ đi ra ngoài, tiếng nói chuyện thì thầm lúc nãy ngay lập tức được phóng đại: “Chắc chắn trưởng phòng Hạ rất tức giận…”
“Cái này còn phải nói, trước đây tổng giám đốc theo đuổi cô ta nhiệt tình như vậy, nhưng cô ta không để ý đến, bây giờ tình thế thay đổi, bị người khác chiếm mất…”
“Mọi người nhìn xem, nơi này hình như là Cám Dỗ đúng không?”
…
Dung Ân ngồi ở góc phòng, một tay chống cằm, sau khi bình tĩnh lại, cô bắt đầu làm quen với công việc của công ty. Lý Hủy ngồi ở dãy bàn trên thỉnh thoảng nhìn xung quanh xong quay xuống hỏi: “Cô không sao chứ?”
Đối với người quan tâm đến mình, Dung Ân vẫn luôn chân thành: “Tôi không sao, cảm ơn cô.”
Cô gái có khuôn mặt tròn trĩnh đẩy ghế ngồi xuống bên cạnh Dung Ân: “Xem những cái này không có tác dụng đâu, nếu muốn nhanh chóng nắm bắt công việc, cô phải nghiên cứu những bản thiết kế trước đây của công ty, ở chỗ tôi có, để tôi lấy cho cô mượn.”
Quả thật, Dung Ân không có nhiều thời gian để nghĩ ngợi, mặc dù Nam Dạ Tước đã giúp cô vào công ty, nhưng nếu muốn khẳng định mình, cô chỉ có thể dựa vào năng lực của bản thân.
Trên hành lang dài, dù không gian rất thoáng đãng, vẫn tồn tại một loại áp lực khiến người khác cảm thấy khó thở. Hạ Phi Vũ đi rất nhanh, nắm tay càng ngày càng chặt, bản kế hoạch đã bị nhăn một góc.
“Trưởng phòng Hạ.” Thư ký Đan Mỵ đứng lên niềm nở chào hỏi.
Hạ Phi Vũ dừng chân: “Tổng giám đốc đâu?”
“Ở trong phòng ạ.”
Hạ Phi vũ cúi đầu vuốt lại bản kế hoạch, vẻ mặt phẫn nộ lúc nãy đã sớm bị che giấu, thay vào đó là một khuôn mặt với biểu cảm hờ hững lạnh lùng. Hạ Phi Vũ giơ tay lên gõ cửa phòng tổng giám đốc.
“Vào đi.” Giọng nói nhanh gọn dứt khoát.
Bên trong, Nam Dạ Tước đang nhắm mắt, ngả lưng vào ghế dựa nghỉ ngơi, cho dù là vậy, từ người anh vẫn toát ra lực hấp dẫn không thể kháng cự, chiếc áo vest màu trắng bạc tùy ý để một bên, trên bàn là mấy tập tài liệu quan trọng cần xử lý.
Ngoại trừ cuộc sống riêng tư, năng lực làm việc của Nam Dạ Tước là không thể nghi ngờ.
“Tổng giám đốc.” Hạ Phi Vũ tiến lên, đem bản kế hoạch đặt trước mặt anh: “Đây là kế hoạch của dự án Nam Lân Uyển trình anh phê duyệt.”
Nam Dạ Tước day nhẹ mi tâm, Hạ Phi Vũ thấy anh mệt mỏi, không khỏi liên tưởng đến những bức ảnh trong hòm thư điện tử, đáy mắt cô ta tối lại, nhưng không thể hiện ra ngoài dù chỉ một chút, vẻ mặt vẫn che giấu rất tốt.
Nam Dạ Tước tiện tay lật mấy trang giấy: “Để lại đây, ngày mai đến lấy.”
“Vâng.”
Nhìn Hạ Phi Vũ xoay người chuẩn bị rời đi, người con gái này, vẻ mặt lúc nào cũng lãnh đạm, dường như không hề có chút tham vọng hay mơ ước viển vông nào, yên lặng giống như không điều gì có thể khiến cô động lòng.
“Phi Vũ.” Nam Dạ Tước bỏ bút trong tay xuống, khẽ gọi.
Hạ Phi Vũ dừng chân, nét mặt mỉm cười, nhưng chỉ tồn tại trong nháy mắt, lúc xoay người lại nét mặt đã trở nên lạnh lùng: “Còn có việc gì nữa?”
“Tối nay, cùng nhau ăn cơm đi.”
Thủ đoạn lạt mềm buộc chặt, cô ta là người giỏi nhất, Hạ Phi Vũ gật đầu: “Được.”
Ra khỏi phòng làm việc, sau khi đóng cửa lại, khóe miệng Hạ Phi Vũ mới nhếch lên, phụ nữ bên cạnh Nam Da Tước nhiều không đếm xuể, nhưng người có thể mang lại hứng thú lâu dài cho anh, e rằng… chỉ có mình cô!
Đối với người đàn ông như Nam Dạ Tước, lúc gần lúc xa mới là phát trí mạng, nếu như càng dễ dàng chiếm được thì sự hứng thú sẽ càng nhanh chấm dứt.
Cho đến khi hết giờ làm việc, toàn bộ văn phòng, chỉ có mình Lý Hủy nói chuyện với Dung Ân. Mới một ngày, mà cô gái có khuôn mặt tròn trĩnh này đã thân thiết với cô, lúc ra về còn chủ động khoác tay cô. Mặc dù không quen, nhưng Dung Ân cũng không bỏ ra.
Đi đến cửa công ty, đúng lúc gặp người lái xe của Nam Dạ Tước đến, anh nhận chìa khóa lên xe trước, Hạ Phi Vũ với dáng vẻ thướt tha lúc này mới từ đằng sau hai người đi tới, mùi nước hoa Chanel trên người cô ta thơm ngào ngạt, lúc vòng qua Dung Ân, còn không quên liếc nhìn, trong mắt là đắc ý và châm biếm.
Qua gương xe, Nam Dạ Tước cũng thấy Dung Ân, nhưng anh chỉ liếc nhìn một cái rồi quay mặt đi.
Hạ Phi Vũ tao nhã lên xe, trước mặt hai người, xe thể thao sang trọng cứ thế lao đi.
Lý Hủy dè dặt quay sang phía Dung Ân, dựa vào nội dung bức ảnh có thể đoán được, mối quan hệ của Dung Ân và Nam Dạ Tước như thế nào: “Cậu, cậu không sao chứ?”
Dung Ân thu hồi tầm mắt, vẻ mặt thản nhiên, không hề có chút biểu hiện nào là đang giả vờ, không yêu, thì làm sao có thể để ý, mọi người đã đánh giá quá cao mối quan hệ giữa cô với Nam Dạ Tước.
“Tớ không sao, chúng ta đi về thôi.” Cách đó không xa, là bến xe bus.
Mới ra khỏi tòa nhà mấy bước, phía sau đã truyền đến giọng nói của một người: “Dung Ân!”
Dung Ân quay đầu lại, vẻ mặt cứng ngắc, nhìn chàng trai đi đến trước mặt: “Trần Kiều, tại sao anh lại ở đây?”
“Anh đã chờ em lâu rồi.”
Lý Hủy đứng bên cạnh thấy vậy, vội vàng kéo tay Dung Ân: “Hai người nói chuyện đi, tớ về trước đây, ngày mai gặp lại nhé.”
“Ừ, ngày mai gặp.” Dung Ân nhìn bóng dáng Lý Hủy rời đi, nụ cười trên môi cũng nhạt dần: “Anh tìm em có việc gì không?”
“Thì ra em làm việc ở đây.” Trần Kiều nhìn tòa nhà đồ sộ dưới bầu trời, vẻ mặt anh ta lo lắng, giọng nói chân thành tha thiết: “Dung Ân, em đến tím anh đi, Nghiêm Tước không giống như vẻ ngoài hào nhoáng của nó đâu.”
Chuyện này Dung Ân đã nghe nói từ trước, nhưng nếu muốn thoát khỏi hoàn cảnh trước đây, công ty của Trần Kiều không thể so sánh với Nghiêm Tước, cô chỉ có thể làm việc ở đây, nơi này mới là nơi an toàn nhất: “Cảm ơn anh, em ở đây rất tốt.”
“Dung Ân, anh muốn… chăm sóc em.” Do dự mãi, cuối cùng anh ta cũng nói ra.
Dung Ân vượt qua Trần Kiều đi ra đường, anh ta đuổi theo đi cùng cô. Sau khi im lặng một lúc lâu, Dung Ân mới mở miệng hỏi một cách sâu xa: “Là vì cậu ấy sao?”
“Không phải!” Cậu ta trả lời mạnh mẽ dứt khoát, thậm chí, còn có chút ngoài dự đoán của Dung Ân.
“Vậy thì vì sao?”
Trần Kiều vòng qua người Dung Ân, đứng trước mặt cô, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, hai tay cậu ta từ từ đặt lên vai Dung Ân: “Em và Diêm Việt quen anh cùng một lúc, từ khi đó, em đã…”
“Trần Kiều!” Dung Ân đột ngột cắt ngang lời anh ta, hai vai cô lặng lẽ tránh khiến tay anh ta rơi xuống khoảng không: “Anh đừng nói nữa.”
Thấy Dung Ân lại trốn tránh, Trần Kiều đuổi theo: “Cho đến tận bây giờ, Diêm Việt vẫn là điều cấm kỵ trong lòng em sao, cái tên này, ngay cả nhắc đến cũng không được ư?”
Xe cộ vẫn nối đuôi nhau qua lại trên đường, một mình Dung Ân đứng trước biển quảng cáo lớn, nỗi đau được giấu kín vì những lời nói của Trần Kiều mà một lần nữa bị vạch trần, vết thương mới, vết thương cũ, cùng một lúc sưng tấy, khiến Dung Ân ngay cả hít thở cũng cảm thấy đau đớn. Trần Kiều đã hạ quyết tâm không để Dung Ân trốn tránh, nên cậu ta đã khơi ra những điều sâu thẳm trong trái tim cô, mong cô có thể cởi bỏ những khúc mắc ở trong lòng.
Trần Kiều nắm tay Dung Ân, ngay lập tức bị cô hất ra, Dung Ân dựa lưng vào nhà chờ ở bến xe bus, ánh mắt đỏ lên: “Đúng vậy, anh ấy chính là điều cấm kỵ trong lòng em, cả đời này, anh ấy sẽ tồn tại trong trái tim em, đến một ngày, nếu ai đó có thể đi vào thì người ấy cũng không thể thay thế vị trí nên có của Diêm Việt.”
Xe bus vừa đến, Dung Ân chỉ để lại cho Trần Kiều một bóng lưng cô đơn mà dứt khoát, cậu ta không đuổi theo nữa, xuyên qua cửa kính màu xanh, Trần Kiều rõ ràng nhìn thấy nước mắt nơi khóe mắt cô, chưa kịp rơi xuống, đã bị Dung Ân mạnh mẽ lau đi.
Sự chịu đựng của cô, lúc nào cũng khiến người khác phải đau lòng.
Tình cảm trước đây, phải sâu đậm đến mức nào, mới có thể khiến cô kiên trì lâu như vậy.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã hết một tháng, trong phòng thiết kế, ngoại trừ Lý Hủy, mối quan hệ của Dung Ân với những người khác là không có gì. May mà, vấn đề công việc đã trở nên rất thuận lợi.
Hầu như ngày nào đi làm về Dung Ân cũng nhìn thấy Trần Kiều chờ cô trước cổng công ty, cậu ta không có hành động nào khác, chỉ lặng lẽ đưa cô ra bến xe bus, rồi quay trở lại lái xe của mình về.
Trên con đường quen thuộc trong thành phố, ánh chiều tà chiếu xuống rơi vào kính thủy tinh phản xạ lên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái, bến xe bus chỉ cách khu nhà ở một con đường, đi bộ mấy bước là đến nơi.
Dung Ân cúi đầu đi dọc theo vạch kẻ đường dành cho người đi bộ, không hề để ý thấy một chiếc xe Audi màu đen đột nhiên xuất hiện sau lưng cô.
Mọi người trên đường đều qua lại vội vàng, không ai nhìn thấy tình huống vừa xảy ra, Dung Ân bị một lực rất mạnh đẩy ngã vào ghế sau xe ô tô, đôi mắt bị bàn tay to bịt kín, hai tay hai chân ngay lập tức bị trói chặt.
“Buông tôi ra!” Sau khi nhận thấy sự việc cô bắt đầu giãy dụa: “Các người là ai?”
“Câm miệng.” Giọng nói trầm thấp mang theo sự uy hiếp của một người đàn ông vang lên, anh ta ý bảo người ngồi đằng trước lái xe đi ngay.
Chiếc xe Audi chạy nhanh như bay khoảng hơn mười phút, lúc dừng lại, tiếng phanh xe vang lên chói tai, sau đó Dung Ân bị đẩy xuống xe, rồi lảo đảo bị lôi đến một kho hàng.
Cô bị trói ngồi vào một chiếc ghế, những người xung quanh trong nháy mắt đã không còn, Dung Ân chỉ có thể dùng tai để nghe ngóng, dựa vào cảm giác lạnh lẽo xung quanh, cô đoán đây là một nơi ẩm ướt.
Thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng nước tí tách.
Khi thị giác bị hạn chế, các giác quan khác sẽ trở nên vô cùng nhạy cảm, Dung Ân lắng tai nghe, cô nghe được tiếng bước chân đang truyền đến từ cách đó không xa.
Người đến cũng không cố ý muốn chế tạo không khí, nên tiếng bước chân rất nặng, mỗi bước chân giống như một chiếc búa đánh vào trong lòng đang tràn ngập lo lắng của Dung Ân.
Bả vai đột nhiên nặng trĩu, những ngón tay thon dài, khẽ miết xương quai xanh của cô. Bàn tay hơi mở ra, từ từ bóp chặt.
“Ai..?” Giọng nói phát ra lúc này đã rất nhỏ.
Ngón tay còn vương mùi thuốc lá, xoa mặt Dung Ân, lúc lướt qua môi cô hơi dừng lại, sau đó, mạnh mẽ bịt chặt.
“Ưm!” Anh ta muốn giết cô!
Chương 20: Quá khứ đẹp nhất
Đây là suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Dung Ân, hô hấp của cô trong nháy mắt đều tập trung tại lòng bàn tay người đàn ông, Dung Ân bắt đầu giãy giụa, nhưng phần trên cơ thể bị áp chặt vào một vòm ngực cường tráng không thể nhúc nhích. Hít thở càng lúc càng khó khăn, ngực đau đớn như sắp nổ tung, chưa bao giờ Dung Ân cảm thấy sợ hãi, tối tăm và tuyệt vọng như bây giờ… Diêm Việt.
Chắc chắn lúc đó anh còn khó chịu hơn em gấp nghìn lần phải không?
Cuối cùng em cũng đã cảm nhận được sự thống khổ của anh.
Cô sắp được giải thoát rồi ư? Sống cô độc một mình mệt mỏi quá…
Suy nghĩ bắt đầu tan rã, người đàn ông thấy cô gái trong lòng sắp lịm đi, vừa đúng lúc buông tay.
Trong khoảnh khắc có thể hít thở lại bình thường, suy nghĩ buông xuôi trong đầu cũng biến mất, khi thấy có hi vọng, cho dù ai cũng sẽ không bỏ qua, Dung Ân tham lam liên tục hít vào mấy hơi: “Anh… Anh là ai?”
Người đàn ông lại xoa mặt cô, rồi lấy tay kéo miếng vải đen che mắt Dung Ân xuống.
Cô muốn quay đầu nhưng lại bị anh ta giữ chặt, không thể nhìn thấy người phía sau, chỉ có thể nhìn thẳng về phía trước.
Trên bức tường màu trắng, treo một tấm phông rất lớn, sau một số tiếng động lạ, một khuôn mặt trẻ trung, quen thuộc bất ngờ xuất hiện trước mắt Dung Ân.
Trên phông chiếu, từng bức ảnh lần lượt được hiện ra, những ký ức đã bị chôn sâu, như một bộ phim quay chậm cứ thế ùa về.
Chàng trai với mái tóc ngắn màu nâu sậm, có một đôi mắt khác hẳn với người bình thường, ngũ quan rõ ràng, trên môi luôn nở một nụ cười thật tươi, trái tim Dung Ân đau đớn, giống như chiếc hộp bị mở nắp bắt đầu lan ra, những bức ảnh này đã ghi lại quá khứ tươi đẹp của cô và Diêm Việt. Theo từng bức ảnh trên màn hình, cô có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của người đàn ông ở phía sau, không biết từ khi nào, đôi tay vỗ về khuôn mặt cô đã vô ý thức nắm chặt.
Hình ảnh dừng lại ở một tấm ảnh chụp dưới ánh tà dương, khuôn mặt nhìn nghiêng của chàng trai trong ảnh vô cùng cuốn hút, chàng trai cúi đầu, đặt một nụ hôn lên môi Dung Ân.
“Anh là ai? Anh là ai? Việt, có phải là anh không?”
Dung Ân cố gắng giãy giụa, giọng nói trở nên mất bình tĩnh, cô muốn thoát ra khỏi bàn tay người đàn ông, để nhìn rõ khuôn mặt của anh ta, lẽ nào, trên đời này thực sự tồn tại kỳ tích ư?
“Ha ha ——” Phía sau truyền đến tiếng cười lạnh lùng và xa cách của người đàn ông, anh ta đặt tay phải lên cổ Dung Ân: “Với thân thể dơ bẩn của cô hiện giờ, cô còn xứng được nhắc đến cái tên này sao?”
Thân thể Dung Ân cứng đờ, niềm hi vọng mới được nhen nhóm trong nháy mắt tắt ngóm, cô thẫn thờ nhìn chằm chằm phía trước: “Tại sao tôi có thể hy vọng rằng anh ấy còn sống được cơ chứ?”
Người đàn ông nắm chặt tay, Dung Ân định thần lại “Anh định làm gì?”
Anh ta bỏ tay ra, bịt mắt Dung Ân lại lần nữa, đột nhiên chìm vào bóng tối khiến cô không kịp thích ứng, người đàn ông giật mạnh áo cô, cúi đầu xuống, ngậm lấy bờ vai trần của cô.
Đây không phải là hôn, cũng không phải kiểu đụng chạm bình thường, mà là trực tiếp phát hận lên da thịt.
Lực cắn mạnh đến nỗi, da cô ngay lập tức chảy máu, đôi tay nắm vai cô càng lúc càng chặt, Dung Ân không hề kêu đau, cô chỉ mím chặt môi, rốt cuộc đối phương là ai mà có thể hận cô đến vậy?
Cổ cô đau đớn, lúc người đàn ông nhả ra, Dung Ân có thể cảm thấy máu từ miệng vết thương nhỏ xuống cổ áo. Bây giờ đã là đầu thu, nhưng trên người cô vẫn rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
“Chụp lại mấy bức ảnh, rồi vứt cô ta ở một chỗ nào đó.” Người đàn ông kia lạnh lùng nói xong, quay người đi thẳng.
“Anh bắt tôi xem những bức ảnh đó, mục đích của anh là gì?” Tất cả đều là những kỷ niệm giữa cô và Diêm Việt, không nhiều người có thể biết được.
Câu trả lời là một tiếng cười lạnh của người đàn ông, ngay sau đó là ánh sáng lóe lên của máy chụp ảnh, bọn họ không làm gì Dung Ân nữa, sau khi nhét cô lên xe, đi khoảng mười phút thì vứt cô ở trên đường cái.
Cánh tay bị quệt xuống nền đường, trông Dung Ân lúc này nhếch nhác không chịu nổi.
Sau khi được cởi trói và bị đẩy xuống xe, động tác đầu tiên của Dung Ân là kéo miếng vải đen bịt mắt xuống, ngay lúc đó, một chiếc xe lao đến dừng ở sau lưng cô.
“Dung Ân!” Trần Kiều vội vàng xuống xe, chạy đến nâng cô đứng dậy: “Em có sao không?”
Ngoại trừ cánh tay bị xước da và chỗ bị người đàn ông kia cắn, cô không sao: “Trần Kiều, tại sao anh lại ở đây?”
“Trước tiên hãy lên xe đã.” Vẻ mặt Trần Kiều nghiêm túc, cầm tay cô dẫn lên xe, sau khi mua thuốc xong thì dừng xe ở bên đường: “Những người lúc nãy là ai?”
“Anh nhìn thấy rồi?”
“Ừm, anh vẫn luôn bám theo chiếc xe đó, nhưng đến con đường vừa rồi thì bị cắt đuôi, may mà lúc quay lại bọn họ vẫn đi đường cũ.” Trong lòng Trần Kiều vẫn còn sợ hãi, anh ta cũng không dám vội vàng báo cảnh sát mà ở lại chỗ kia chờ.
“Em cũng không biết.” Dung Ân nhìn động tác bôi thuốc của cậu ta, do dự một chút, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi: “Trần Kiều, theo anh người đã chết có khả năng sống lại hay không?”
Động tác bôi thuốc của anh ta dừng lại, ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Thực ra, chuyện Việt mất đến bây giờ nhà họ Diêm vẫn giữ bí mật với người ngoài, những người biết chuyện này cũng chỉ có em và anh, lúc đó, người ở bên cạnh cậu ấy đến giây phút cuối cùng là em, Dung Ân, em chắc chắn rằng cậu ấy đã mất rồi sao?”
Vết thương đau đớn đã không còn cảm giác, câu ‘Rất xin lỗi’ của bác sỹ hôm đó vẫn còn rõ ràng, cô rút tay lại, quay mặt ra ngoài nhắm mắt lại.
Với thái độ cự tuyệt của Dung Ân, Trần Kiều biết cô không muốn nhắc lại, anh ta thở dài rồi đưa cô về nhà.
Ngày hôm sau, Dung Ân đứng trước cửa thang máy, vẻ mặt mệt mỏi thỉnh thoảng lại lấy tay che miệng ngáp liên tục.
“Mệt lắm sao?” Trên đầu đột nhiên vang lên một giọng nói.
Dung Ân quay đầu lại, đập vào mắt là sườn mặt cuốn hút, cương nghị của Nam Dạ Tước, người anh rất cao, cao khoảng một mét tám mươi lăm, hôm nay anh mặc một bộ âu phục màu đen, áo sơ mi màu hồng của Armani, màu sắc đối lập như vậy nhưng vẫn phù hợp với anh, không hề mang đến cảm giác u ám ngược lại, còn làm toát ra vẻ đường hoàng.
Nam Dạ Tước nhìn Dung Ân, tư thế từ trên cao nhìn xuống càng khiến đôi mắt anh trở nên sắc bén.
“Cảm ơn tổng giám đốc, chỉ là đêm qua tôi ngủ không ngon thôi.” Khó khăn lắm mới thoát khỏi, cho dù chỉ là một chút quan tâm Dung Ân cũng không muốn.
Nam Dạ Tước thấy cô cố ý trốn tránh mình thì cảm thấy không vui, ‘đinh’ một tiếng thang máy chuyên dụng mở ra: “Đi lên cùng với tôi.”
Vẻ mặt Dung Ân chăm chú nhìn chằm chằm phía trước, thật trùng hợp thang máy chờ nãy giờ đã sắp đến nơi: “Không cần, tôi đi thang máy dành cho nhân viên là được rồi.”
Cửa thang máy vừa mở ra, Dung Ân nhấc chân muốn đi vào.
Nhưng Hạ Phi Vũ đứng ở cửa không hề có ý định nhường đường, bên trong còn có mấy người đồng nghiệp làm ở phòng khác, Dung Ân vừa muốn chen vào, không ngờ một bàn tay đột nhiên cầm lấy tay cô, kéo thân thể mới nghiêng đi của cô lại và nhanh chóng nhét cô vào trong thang máy ở bên cạnh.
Tốc độ nhanh khiến người bên trong không kịp thấy cánh tay vừa rồi là của ai, cửa thang máy đóng lại, Hạ Phi Vũ sắc mặt u ám tránh sang một bên, hai tay nắm chặt tập tài liệu trước ngực, cô ta nhận ra chiếc nhẫn ngón út trên tay Nam Dạ Tước.
Dung Ân lảo đảo suýt chút nữa ngã ở cửa thang máy, cô trượt chân, thân thể nghiêng về phía trước, cổ áo rộng lộ ra miếng dán trên cổ.
Cô đứng vững lại, cảnh xuân trước ngực đã bị Nam Dạ Tước nhìn không sót một chỗ nào.
Nam Dạ Tước liếm môi, ánh mắt bắt đầu trở nên mờ ám, anh dựa người vào thang máy, khoanh hai tay trước ngực: “Đã lộ rồi thì để lộ đi, không cần phải che nữa.”