• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 49: Nhất định giữ bí mật

Nhạc Nhạc cố gắng suy nghĩ, nhưng thủy chung không nói ra một chữ, cuối cùng chỉ có thể chỉ vào trạm xe buýt cách đó không xa.

Hoan Hoan gật đầu, Nhạc Nhạc có thể ngồi xe buýt tới thì nhất định có thể ngồi đi về.

“Đi nào, Nhạc Nhạc!” Bé nắm tay em, nói ra từng chữ: “Anh bây giờ đưa em về nhà trước nhé có được không?”

Nhạc Nhạc gật đầu.

Hai đứa cùng ngồi xe buýt, lập tức có bác gái với đại thẩm vừa sợ vừa kỳ nhìn hai bé: “Ai nha, cặp song sinh thật đáng yêu, nhìn dáng dấp nhỏ bé này, thật đẹp trai!”

Hai người kia duỗi tay ra, Nhạc Nhạc có chút sợ hãi, Hoan Hoan lập tức đứng ra, cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào gọi: “Con chào bác, con chào cô!”

Trong lòng càng thêm nghi hoặc: Sau mẹ lại muốn bé và Nhạc Nhạc xa cách nhau vậy chứ?

Lẽ nào ba với mẹ không thích nhau sao?

*****************

“Hóa ra đây là trường em học à!”

Ngôi trường trước mắt làm Hoan Hoan sửng sốt, bé nghĩ lại, có một lần thầy cô đưa học sinh tới trường này quan hệ hữu nghị, bé luôn cảm thấy có người đi theo sau mình, nhất định là Nhạc Nhạc!

“Nhạc Nhạc, em đã sớm phát hiện ra anh đúng không?” Sau đó một mực tìm bé? Bé kinh ngạc hỏi em.

Nhạc Nhạc lại gật đầu, ánh mắt có hơi lo lắng, lại không thể nói ra ý kiến của mình.

“Nhạc Nhạc, em đừng gấp!” Bé an ủi em, “Anh tối mai lại tới tìm em nhé, em đem những lời mình nói viết lên giấy, được không?”

Thấy Nhạc Nhạc gật đầu, bé tiếp tục nói: “Nhạc Nhạc, những lời anh đang nói với em, em phải nhớ kỹ đó!”

“Giữa ba với mẹ nhất định là có chuyện gì đó, anh tìm hiểu rõ chuyện đã, cho nên chuyện chúng ta gặp nhau không được cho người khác biết, được không?”

Nhạc Nhạc trầm ngâm nghe lời anh, đại khái hiểu được ý tứ trong đó.

“Được rồi, em mau về ngủ đi, tối mai anh tới tìm em!”

Nhạc Nhạc gật đầu, cũng không lập tức đi, nhìn Hoan Hoan mà mắt nhòa lệ.

Bé luyến tiếc Hoan Hoan.

Hoan Hoan cũng luyến tiếc bé a, “Nhạc Nhạc, ” Đôi tay bé nhỏ này đưa ra ôm lấy đôi tay bé nhỏ kia, “Anh sẽ rất nhanh làm rõ mọi chuyện, đến lúc đó hai chúng ta có thể ngày ngày ở với nhau, cùng nhau ăn cơm, cùng đi học, cùng chơi đùa, có được không?”

Nghe vậy, Nhạc Nhạc ngừng khóc, giơ tay lên lau nước mắt, trở lại vị trí cũ lúc mới ra ngoài, lại leo tường bò vào.

Hoan Hoan nhìn đứa em trai an toàn chạy vào túc xá mới đi về.

Quay lại sân bóng rổ, ông nội vẫn chưa về!

Bé thở dài, vậy là tốt nhất, không khiến cho người nhà hoài nghi.

Việc này không nên chậm trễ, bé vội leo lên ghế lấy máy điện thoại, nhập dãy số đã ghi nhớ lúc nãy.

Đầu dây bên kia vang lên mấy tiếng tút liền có người nhận.

Hoan Hoan không có lên tiếng, nghe bên kia “alo” lại, bé sửng sốt, lại nghe thêm mấy tiếng “alo”

Giọng nói này… Thật quen thuộc!

 

Chương 50: Tiểu thương tâm của Hoan Hoan

“Alo, xin hỏi ai đó?”

Người ở đầu dây bên kia lại lên tiếng, lần này Hoan Hoan hoàn toàn khẳng định chủ nhân giọng nói này, chính là…

Thư ký kiêm bạn gái mới của ba — Cô kia!

Bé có phần giật mình, vội cúp điện thoại, trái tim nhỏ bé nhất thời rối bời!

Đây là có chuyện gì?

Nếu cô kia là mẹ Nhạc Nhạc, vậy cũng là mẹ bé!

Nhưng vì cái gì lúc bọn họ gặp nhau, cô kia không nói chuyện này cho bé biết? !

Lẽ nào… Mẹ chỉ cần Nhạc Nhạc mà không cần bé ư?

Hoan Hoan buồn bã ngồi trên ghế đá, cách đó không xa chợt vang lên tiếng còi xe “tin tin”.

Bé quay ra liền thấy một người bước xuống xe, nghi hoặc nhìn bé: “Hoan Hoan, sao lại ngồi ở đây?”

“Ông nội!” Hoan Hoan chạy ra ôm lấy hai chân ông.

Người này chính là ba của Mục Tư Viễn, ông nội của Hoan Hoan – Mục Phong Minh.

“Trời lạnh vậy mà Hoan Hoan ngồi đây chờ ông sao?” Mục Phong Minh ôm lấy bé, vừa hỏi vừa đi vào nhà.

Hoan Hoan gật đầu: “Ông nội, sao bây giờ ông mới về?”

Ông cười ha ha, “Ông nội gặp gỡ mấy người bạn cũ, cho nên ngồi lâu hơn một lúc, đều là ông nội không tốt, để Hoan Hoan đợi lâu.”

Tâm tình Hoan Hoan không được tốt, chỉ tựa vào vai ông, không nói gì thêm.

********************************

Dưới ánh đèn ấm áp, Mục Phong Minh như thường ngày kể một câu chuyện trước khi đi ngủ cho Hoan Hoan.

Chuyện hôm nay là — Nhạc mẫu (mẹ Nhạc Phi) đâm con.

Hoan Hoan dù sao cũng là đứa bé, nhớ tới mẹ Nhạc Phi đâm lên người con trai mấy chữ to lớn kia, vẫn còn có phần sợ hãi.

“Ông nội,” Bé hỏi, “Lẽ nào Nhạc a di không sợ Nhạc Phi đau sao?”

Mục Phong Minh cười nhạt: “Con à, mẹ Nhạc Phi là muốn Nhạc Phi đau để phải nhớ kỹ, từng giờ từng phúc nhắc nhỏ Nhạc Phi phải tinh trung báo quốc, không thể quên!”

Hoan Hoan gật đầu, vẫn nói ra ý kiến của mình: “Nhưng phương thức như vậy thật tàn khốc quá đi.”

“Tàn khốc chia làm nhiều loại, ” Mục Phong Minh sờ sờ cái đầu nhỏ: “Có loại tàn khốc là vì để hắn trở nên tốt hơn! Tàn khốc như vậy gọi là dụng tâm lương khổ.”

— Dụng tâm lương khổ —

Hoan Hoan như có điều suy nghĩ rủ mắt xuống, mẹ không nhận bé, có phải cũng bởi vì dụng tâm lương khổ? !

Thế nhưng mẹ ơi, con rất nhớ mẹ.

Mặc dù các bạn có mẹ đều hâm mộ mình là thiên tài, bọn họ lại không biết, mình lại ước có mẹ ở bên cạnh như bọn họ.

Mặc dù mình có ông nội, có ba, còn có dì Tâm Du, còn có rất nhiều cô giúp việc nữa, nhưng bọn họ đều không phải mẹ.

Bé tưởng tượng như những bạn khác, lúc vui buồn đều có mẹ đi cùng!

Bé hạ quyết tâm, nhất định phải làm rõ ràng chuyện này, nhất định phải để mẹ với Nhạc Nhạc trở lại! Quay lại bên cạnh ba và bé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK