“Em sao lại vậy?” Công Tôn Diệp vội vã vào phòng bệnh, lo lắng hỏi.
Vừa rồi nghe cô ấp a ấp úng nói đang ở bệnh viện, vốn đang cùng khách hàng ăn cơm hắn lập tức chạy tới.
“Em không sao,” Cố Bảo Bảo rất áy náy, “Chỉ trẹo chân thôi mà, anh không cần chạy tới đâu.”
Công Tôn Diệp tức giận trợn mắt nhìn cô, chỉ về phía cánh tay cô: “Vậy đây là gì?”
“Thật sự không sao mà,” Cô kéo tay hắn bảo hắn ngồi xuống, “Chỉ bị thương một chút thôi.”
Công Tôn Diệp ngồi xuống, sắc mặt vẫn âm trầm như trước, cô ấy có hiểu hay không, hắn tức là vì lúc cô ấy bị thương không có gọi cho hắn trước tiên.
Người cô muốn dựa vào nhất là tên kia, không phải hắn!
Nhưng mà sau khi thấy cô, cơn tức của hắn lại tiêu tan nhanh chóng.
Cố Bảo Bảo chính là có bản lãnh vậy đấy, thật làm hắn dở khóc dở cười!
“Bây giờ vết thương sao rồi?” Hắn cau mày nhìn điểm đỏ tươi thấm qua vải trắng, dường như vết thương còn đang chảy máu.
“Không đau nữa,” Cố Bảo Bảo cười, chuyển chủ đề: “Em để Nhạc Nhạc ở trong trường, không muốn bé tới bệnh viện.”
Thấy hắn nhướng mày, cô lập tức nói: “Anh cũng biết, Nhạc Nhạc ở cạnh anh tối không chịu ngủ mà.”
Thực sự rất kỳ quái, từ nhỏ Nhạc Nhạc đã vậy, mặc dù bình thường bé và Công Tôn Diệp hay gặp nhau, nhưng vẫn không cách nào sống chung được.
“Nhạc Nhạc ghi hận anh đấy mà!” Công Tôn Diệp hừ một tiếng, “Đừng nhìn bé chỉ là một đứa bé, lúc mới sinh anh đã làm gì, bé đều rõ ràng, chỉ là không nói mà thôi.”
“A Diệp, anh đừng nói vậy!”
Cô cắt ngang lời hắn, “Trước đây nếu không phải anh giúp em giữ lại Nhạc Nhạc, em chắc là… Đã không chịu nổi năm năm này.”
“A?” Hắn chợt the thé giọng, liếc cô, “Em chịu đựng nổi? Anh còn tưởng em đã chịu đựng thành hoàng kiểm bà (thiếu phụ luống tuổi có chồng) rồi chứ!”
“Cái gì, anh mới là hoàng kiểm bà!” Cố Bảo Bảo đoạt lấy kính, tức giận hét lên.
Từ nhỏ cô đã sợ nhất là bị người ta nói thành hoàng kiểm bà.
“Xấu hổ quá, cả đời này anh cũng không thể làm hoàng kiểm bà được, nhiều lắm thì anh làm hoàng kiểm công thôi!”
“Ha ha!” Thì ra hắn cố ý chọc cô cười!
Bầu không khí thương tâm cứ vậy tiêu tan, khi Mục Tư Viễn đi tới cửa, nghe được chính là tiếng cười vui sướng trong trẻo của Cố Bảo Bảo!
Hắn ngây người dừng chân, tiếp đó là giọng Công Tôn Diệp: “Mà hôm nay em đi làm sớm vậy, có phải là bị thương ở công ty? Bảo Bảo, em có cần vì anh ta mà liều mạng vậy không hả?”
Nghe vậy, đôi mắt Cố Bảo Bảo rũ xuống, chốc sau lại ngước lên, ánh mắt trở nên kiên định: “A Diệp… Không phải vì anh ấy. Năm năm, còn chưa đủ để em quên đi quá khứ ư? Cố Bảo Bảo trước kia đã biến mất rồi.”
“Bảo Bảo…!” Công Tôn Diệp hi vọng cô thật lòng quên đi mà không phải ép buộc bản thân như thế.
Liền thấy cô cười thư thái: “Một mình ngu ngốc mấy chục năm, chẳng lẽ còn chưa học được thông minh sao? A Diệp, anh đừng coi thường tình cảm của em!”
Cước bộ ngoài cửa có chút mất trật tự, lại nhanh chóng bỏ đi.
Mục Tư Viễn đi thẳng tới cửa bệnh viện, ném bó hoa vào thùng rác, cô không ngu ngốc nữa? Lẽ nào người ngu ngốc lại là hắn?
Hắn mở cửa xe rồi lao đi.
Chương 46: Cái gương kỳ lạ
8h30 tối
Ngày mai thầy cô trường học Ngôi Sao bắt đầu kiểm tra ký túc xa, bởi Nhạc Nhạc ở lại trường cho nên bé ở trong căn nhà đơn bên cạnh ký túc xá của thầy cô.
Đến mười giờ, bao gồm cả ký túc xá giáo viên đã tắt đèn, trong lúc này vườn trường liền yên tĩnh.
Bỗng, cánh cửa ở ký túc xá mở ra, một bóng dáng nhỏ bé lặng lẽ ra ngoài.
Bé nhẹ nhàng xuống cầu thang nhưng lại thấy ở cầu thang lầu một cách đó không xa có bảo vệ đang đi tuần.
Bé vội tìm góc tối giấu mình đi, chờ sau khi bảo vệ đi mới nhanh chóng chạy ra bãi tập vườn trường.
Bé dường như rất rõ ràng địa hình nơi đây, chạy tới chỗ tường thấp, vịn tay dùng sức leo lên.
Nhưng thân thể bé quả thật rất gầy yếu, dùng toàn bộ khí lực mới leo lên được chút xíu, nhưng bé không từ bỏ, từng chút một, rốt cuộc đã vượt qua tường rào.
Nhưng bé không có dừng lại nghỉ, ngược lại chạy mau tới lối đi bộ, thở hổn hển ngừng lại trước trạm xe buýt.
Chốc lát, xe tới, bé leo lên, bác tài nhìn ra sau không thấy người lớn, liền hỏi: “Anh bạn nhỏ, cháu đi đâu?”
Bé liếc nhìn bác tài, không nói tiếng nào leo lên ghế ngồi.
Đầu năm nay trẻ con như này cũng không hiếm, bác tài mỉm cười không nói, khởi động xe.
********************************
Hoan Hoan uống xong cốc sữa tươi, vẫn không muốn ngủ.
Có thể do ông nội chưa về, bé cảm thấy trong lòng đang hò hét, không thể làm gì khác hơn là đi bộ nhiều lần trong phòng khách.
“Tiểu thiếu gia,” Người hầu thương yêu nói: “Buồn ngủ a!”
Hoan Hoan không muốn làm khó người hầu, khéo léo gật đầu, đi vào phòng mình.
Nhưng mà, tim đập như con nai con cứ không cho bé ngủ, kêu gào như sắp nhảy ra.
“Không được,” Hoan Hoan ôm mình, “Nín chết mất, ra ngoài đi dạo một chút!”
Thế là, bé không đánh thức người hầu dậy, tự mình thay quần áo ra ngoài.
Bé biết đêm đã khuya không an toàn, chỉ đi xuống sân bóng rổ ở bên dưới, vừa lúc cũng có thể chờ ông nội.
Đứng một hồi, bé cảm thấy lạnh, bắt đầu chạy bộ quanh sân, đây chính là ba nói cho bé, vận động sẽ sinh nhiệt nha!
Nói đến ba, đã mấy ngày rồi không gặp, thật đúng là nhớ ba mà!
Bé vừa chạy vừa nghĩ tới Mục Tư Viễn, bỗng cước bộ lảo đảo, lúc đúng lên, bước chân bé ngừng lại, mắt trợn to, ngây ngẩn cả người.
Thật kỳ quái!
Thật kỳ quái!
Ở đây sao có cái gương vậy!
Bé vỗ đầu, kỳ quái hơn chính là, người trong gương mặc dù là bé, quần áo với nét mặt lại hoàn toàn không giống nhau!