Người trêu cậu không chỉ đẹp trai, địa vị cao, còn thật lòng đối xử tốt với cậu, lặng lẽ thầm mếm cậu nhiều năm, là người được gọi là người đàn ông tốt trên mạng, cho dù là một người chồng tốt cũng kém anh.
Đối mặt với người đàn ông như này, Liễu Ngọc Hàm không biết mình có nên cong hay không?
Liễu Ngọc Hàm: Tôi chọn cái chết.
Thật ra Liễu Ngọc Hàm cũng không tính là thẳng, nhưng để mà nói cong như nhang muỗi thì cũng không phải.
Sau khi bị Tần Mạc công khai trêu chọc, cậu...Cậu không còn hứng thú với các em gái nữa. Mà những người đàn ông khác...
Người này không cao bằng Tần Mạc, người kia lại không đẹp trai bằng Tần Mạc, người nọ lại không có dáng người đẹp như Tần Mạc, người nữa lại không có thái độ nghiêm túc như Tần Mạc...Tóm lại người nào cũng không tốt bằng Tần Mạc, cũng không có sự hấp dẫn nào đáng nói.
Liễu Ngọc Hàm thấy mình sắp tiêu rồi, nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, đã tự hỏi nhiều lần xem Tần Mạc thích mình ở chỗ nào, cậu cũng không rõ, những chuyện ở trong quá khứ có thể cậu đã không để ý, suýt nữa khóc ngất trong nhà vệ sinh.
Có ai thích trốn tránh vấn đề như vậy không? Có không? Có không?
Đúng là có, không phải là Liễu Ngọc Hàm đó sao?
Làm bộ mình không để ý chuyện bị trêu đùa, Liễu Ngọc Hàm vừa tích cực huấn luyện, vừa cố dời sự chú ý của mình, nghĩ thầm có phải Tần Mạc bắt đầu để ý mình lúc mình bị ngất hay không, tựa như chuyện liên quan đến Tần Mạc là không thể bỏ qua.
Tần Mạc đã đoán trước được phản ứng của cậu, chỉ hỏi trợ lý của mình: "Người em ấy tìm có tra ra chuyện trước đây của tôi hay không?"
Trợ lý của Tần Mạc nhìn không chớp mắt, giả bộ không biết Tần Mạc đang tranh công mà làm như có chuyện quan trọng: "Đã điều tra được tài liệu chi tiết, nhưng mà đang trong quá trình chỉnh sửa, phỏng chừng còn mất một thời gian nữa. Anh có cần tôi giúp cậu ta đẩy nhanh quá trình không?"
Vẻ mặt Tần Mạc bình tĩnh: "Không cần. Có một số việc cậu ta phải tự mình tìm ra, không vội."
Trợ lý của Tần Mạc nghĩ thầm: Nhưng vẻ mặt bây giờ của thiếu tướng hơi bất mãn gì đó, đúng là không giống kiểu không vội tý nào!
Tần Mạc nghiêm túc hỏi lại: "Cậu có thắc mắc gì à?"
Trợ lý của anh trả lời chắc nịch: "Không có."
Sao Tần Mạc không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng mà anh cũng chẳng quan tâm lắm, đứng nhìn Liễu Ngọc Hàm huấn luyện từ xa, thản nhiên nói: "Vậy thì tốt, đi chuẩn bị tài liệu mở khóa GEN cho em ấy đi."
Trợ lý của anh vội vàng đáp lại, quay bước chân vội vã rời đi.
Tần Mạc liếc nhìn bóng lưng hắn đi xa, một lần lữa tập trung nhìn Liễu Ngọc Hàm, chỉ hy vọng khi Liễu Ngọc Hàm nhận được tài liệu điều tra sẽ dời hoàn toàn sự chú ý, đừng lo lắng quá trình trị liệu sắp tới, dẫn đến lúc mở khóa GEN phải chịu đau đớn quá mức.
Tần Mạc hao tâm tổn trí vì Liễu Ngọc Hàm, không tiếc dùng đủ cách để giúp cậu thả lỏng, có lẽ hiệu quả rất tốt.
Khi Liễu Ngọc Hàm biết toàn bộ chuyện lúc mình học đại học, ngoại trừ mặt nóng sắp bốc khói, đúng là sự chú ý đã bị bộ tài liệu kéo đi hết, không còn quan tâm cái khác nữa.
Anti gửi tin nhắn riêng cho cậu với giọng điệu thán phục.
"Này cá muối, hôm nay tôi có thể nhìn cậu với cặp mắt khác xưa. Cậu ôm đùi thiếu tướng Tần khi nào vậy? Tôi cảm thấy với tình huống hiện tại, cậu muốn theo đuổi anh ta cũng không phải không có khả năng."
Nguyên lại là ngoại trừ lúc Liễu NGọc Hàm nhập học, Tần Mạc sử dụng đặc chuyện quân nhân của mình, để lấy một vứ đặc biệt cho cậu, sau này, môi năm khi kiểm tra cuối kỳ, Tần Mạc lại lợi dụng đặc quyền của mình để giúp cậu được miễn bài kiểm tra thể lực.
Ở tình huống bình thường, nếu đã được miễn thi, hàng năm Liễu Ngọc Hàm có thể bỏ qua bài kiểm tra thể lực. Nhưng vì tránh cho lúc đó cậu nghi ngờ, Tần Mạc có đưa ra thêm yêu cầu, lần đầu Liễu Ngọc Hàm kiểm tra thể lực như nào, lần thứ hai thi lại nhờ trường học điều chỉnh yêu cầu qua môn thấp xuống là được.
Không giống như những người có đặc quyền khác, người ta đều dùng cái này để bảo vệ hoặc giúp đỡ cuộc sông và sự nghiệp của mình, làm sao giúp mình thoải mái nhất, mà Tần Mạc lại sử dụng đặc quyền như trò đùa để miễn thi một môn cho một sinh viên, đương nhiên để cho người trong cuộc thấy hứng thú với chuyện của Liễu Ngọc Hàm, không nhịn được phải đi tìm hiểu chuyện của hai người họ.
Cho nên nói trắng ra, Liễu Ngọc Hàm được các vị giáo sự để ý công lớn cũng nhờ Tần Mạc.
Chỉ có mình anh, sử dụng hết đặc quyền đều là cho một sinh viên khác, chuyện này vẫn nằm trong tầm xử lý với chức vị của mình.
Cách làm này không chỉ tác động lớn đến các vị giáo sự, mà cũng có tác động lớn đối với bản thân Liễu Ngọc Hàm.
Lần trước, sau khi bị giáo sư nhắc nhở, cậu biết chuyên đề huyền học của mình đều là nhảm nhí, người Châu Phi chẳng thể nào dựa vào huyền học để có dòng máu người Châu Âu, nhưng chắc chắn cậu không ngờ đến là, tất cả huyền học của mình không phải tự nhiên thành công, bao gồm các loại kiểm tra thể lực, cơ bản tất cả đều dựa vào Tần Mạc.
Nhưng cậu bị che mắt, còn thấy măn máy mình có la gan lớn để đi làm huyền học...
Cho nên câu chuyện này muốn nói với cậu "Không được mê tin dị đoan, phải tin vào khoa học" à?
"Sau này tôi sẽ không bao giờ tin tưởng huyền học nữa!" Liễu Ngọc Hàm ứa nước mắt, "Huyền học không thể đổi mệnh, huyền học không thể cứu được Phi*, tất cả huyền học đều là lời nói dối của người Châu Âu! Tôi sẽ không bao giờ tin điều đó nữa!"
Tần Mạc nhìn cậu bối rối, mặc dù thấy thú vi, nhưng trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, giơ tay nâng cằm cậu, kề sát lại gương mặt đỏ chót của cậu, trên gương mặt dịu dàng nhiễm một tầng mê hoặc làm người khác mất hồn: "Không sao, em vẫn có thể tiếp tục tin nó."
Liễu Ngọc Hà nhìn đôi mắt sáng tràn đầy ánh sao của anh, gần như theo bản năng thốt ra: "Đều vô dụng cả, sao tôi phải tiếp tục tin?"
Tần Mạc nhếch môi nở nụ cười, ánh mắt sắc bén tựa như một cao dao sắc nhọn, nhưng màu môi lại đỏ như máu, càng làm gương mặt anh thêm rạng rỡ: "Sao lại vô dụng? tất cả nhưng suy nghĩ của em, tất cả mong muốn của em, sẽ trở thành sự thật. Huyền học không chỉ là cọng rơm cứu mạng trong tay em, mà còn là lời bảo vệ cho mình."
"Anh nguyện ý che gió che mua cho em, anh nguyện ý vượt qua chông gai vì em, ánh mắt em nhìn về hướng nào chính là phương hướng anh nguyện ý cố gắng hướng đến."
"Anh là huyền học của em."
Âm cuối nhẹ nhàng mềm mại bị nuốt chửng giữa hai đôi môi chạm vào nhau, đây là một nụ hôn chứa đựng sự trân trọng, không mang theo tình dục, cũng đủ khiến hai người trầm mê.
Liễu Ngọc Hàm không phân biệt được ai là người bắt đầu, nhung khi cậu xúc động ngậm lấy môi Tần Mạc, ngoại trừ hơi xấu hổ, trong lòng lại không có bất kỳ cảm giác hối hận nào.
Như Tần Mạc nói, lúc trước anh cũng đã dùng hành động để chứng minh, bây giờ anh mang mọi thứ ra trước mắt cậu, sao cậu lại không thấy xúc động được.
Cũng vì Tần Mạc làm trước mới nói càng làm Liễu Ngọc Hàm thấy xúc động.
Nhưng nụ hôn này cậu dành cho Tần Mạc không phải xuất phát từ sự biết ơn hay là cảm kích nào cả.
Chắc chắn Tần Mạc sẽ không vì muốn Liễu Ngọc Hàm cảm động mới làm như thế, vì muốn cậu biết ơn để phản ứng với mình là sự sỉ nhục với Tần Mạc.
Tần Mạc không làm được điều đó.
"Thiếu tướng, anh là người đàn ông tốt." Nụ hôn không kéo dài bao lâu, chạm vào cũng rất nhẹ nhàng, sau khi Tần Mạc thấy đủ liền rút về, não Liễu NGọc Hàm đang loạn, đến cả mình nói gì cậu cũng không rõ, "Gần như là người tốt nhất em từng gặp."
Cậu thấy mình bị lời nói và hành động của Tần Mạc mê hoặc mới phản ứng kỳ lạ như này.
Nhưng à, không ngoài dự định, cậu cũng không thấy có gì không tốt cả, cũng không phản cảm tý nào, chỉ là đây là câu trả lời theo bản năng của cậu, cảm xúc chân thật từ tận đáy lòng cậu, sau khi cậu lấy lại tinh thần, liền cảm thấy rất xấu hổ.
Liễu NGọc Hàm: Người dân Trái Đất ơi, ngày hôm nay Cá muối đã làm mọi người mất mặt rồi!
Liễu NGọc Hàm có thể nhớ rõ ràng mình vừa làm gì, mặt nóng sắp cháy rồi, nhưng sự xấu hổ trong lòng khiến cậu không thừa nhận lúc nãy vô ý thức bị Tần Mạc kích thích, oan ức mang theo huyền học của mình đi thẳng đến sân huấn luyện, chỉ lại cho Tần Mạc một câu, "Thiếu tướng, em còn có việc, hôm khác chúng ta nói chuyện tiếp."
Nhìn bóng lưng Liễu NGọc Hàm như chạy trối chết, trên mặt Tần Mạc vui vẻ, tiếng cười trầm thấp quanh quẩn trong ký túc xá đơn độc của Liễu NGọc Hàm, làm cho bất cứ ai nghe đều đỏ mặt tim đập nhanh.
Trợ lý của Tần Mạc tiếp tục canh của phòng, xoa xoa lỗ tai hơi nóng của mình, thề sau này không bao giờ tham gia hoạt động yêu đương nữa, sau đó dùng thái độ đoan chính, bày ra vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn, gõ cửa đi vào phòng khách: "Thiếu tướng, bác sĩ bên kiua đưa kết quả chẩn đoán cuối cùng, cho rằng trạng thái hiện tại của Liễu NGọc Hàm đã đạt tới trạng thái tốt nhất, nên mở khóa GEN trong một tuần."
Lúc trước Tần Mạc đã đoán trước được việc này, bây giờ xem kết quả cũng không khác lắm, mặc dù không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng trong ánh mắt thấy sự hài lòng.
Trợ lý đi theo anh nhiều năm, rất quen thuộc với anh, thấy vẻ mặt thả lỏng như vậy, liền biết tình huống của Liễu NGọc Hàm coi như tốt, vì thế mở miệng hỏi anh: "Tài liệu cũng đã chuẩn bị đầy đủ, thiếu tướng chuẩn bị thời gian mở khóa GEN vào khi nào?"
Tần Mạc đã suy nghĩ vấn đề này nhiều lần: "Cậu ấy cần chút thời gian để chuẩn bị, còn ba ngày nữa, tôi sẽ dẫn cậu ấy đi qua mở khóa GEN. Mấy ngày nay tất cả lịch trình của em ây đều tạm dừng, sắp xếp một buổi livestream cho em ấy để thư giãn."
Trợ lý của Tần Mạc trả lời đã rõ, rất nhanh trong đầu đã định ra mấy mốc thời gian phát sóng trực tiếp phù hợp, cuối cùng Tần Mạc quyết định mở khóa GEN trong khoảng thời gian từ trưa đến tối.
(*) Huyền học không thể cứu Phi: Nó có nghĩa là " Huyền học không thể cứu người châu Phi ". Người châu Phi dùng để chỉ những người chơi đã lâu không lấy được trang bị và vật phẩm quý hiếm nào trong trò chơi. Nói trắng ra là họ bị đen mặt. Huyền học là cách được người chơi sử dụng để cố gắng tăng khả năng nhận được trang bị quý hiếm và vật phẩm. Các cách huyền học (tâm linh) điển hình bao gồm "tỏ vẻ đáng thương", "tìm công thức", "chửi nhà phát hành", "12h đêm"... Khi người chơi nói dùng huyền học nhưng vẫn không đạt được kết quả như mong muốn, một số mọi người thường sẽ cười nhạo (hoặc tự ti) nói: "Huyền học không cứu được Phi!" (Nguồn: baike.baidu.hk)