• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn tờ hợp đồng, mặc dù Liễu Ngọc Hàm cảm thấy không thoải mái nhưng vẫn không ngừng hành động tìm kiếm của mình, trong hòm thư của cậu không còn nhận được sơ yếu lý lịch liên quan nữa. Hình như từ một khắc nào đó trở đi, tất cả mọi người đều xem lời cậu là một trò đùa, ngoại trừ nhưng tin nhắn trêu đùa ra, không một tin nào nhắc đến công việc lấy một câu.

Trong lòng Liễu Ngọc Hàm rất nôn nóng, nhưng cậu không biết chuyện gì đã xảy ra, tất cả cảm xúc đều bị ảnh hưởng tiêu cực từ việc ngủ không đủ, khiến cho cậu càng ngày càng đau khổ.

Cậu rất cận một người bạn tri kỷ, cậu phải suy nghĩ rất nhiều về Phương Húc, nhưng không hề làm hợp ý cậu. Rõ ràng cậu chỉ bảo Phương Húc đến làm vẻ thôi, nhưng đối phương lại chuyền hầu hết đồ dùng thường ngày vào trong ký túc xá của cậu, làm cậu ngây ngẩn cả người.

Mà vẻ mặt của Phương Húc cũng rất ngây thơ.

Mặc kệ điều kiện ký túc xá nhân viên của Nguyên Khang có tốt đến đâu, đây cũng chỉ là ký túc xá đơn, không phải kiểu phòng mới chung cư hay kiểu biệt thự, làm cho Phương Húc đến từ giới giải trí mở rộng tầm mắt.

Nghèo đến mức này mà vẫn không quên tìm bạn, Liễu Ngọc Hàm là một...thụ, chuyên nghiệp đến mức người ta nói không nên lời.

Liễu Ngọc Hàm không biết Phương Húc đang nghĩ gì, cậu cau mày nhìn vẻ mặt kỳ lạ của Phương Húc, cuối cùng dọn thêm một cái giường ở trong phòng khách.

Phương Húc:...Cách làm này...Có độc à?

Trong mắt Phương Húc, nếu hai người bọn họ đã ở trong một phòng, vậy có một số việc sẽ không thể giải thích được. Hết lần này đến lần khác Liễu Ngọc Hàm làm ra hành động tự lừa mình dối người, chẳng lẽ cảm thấy thêm một cái giường, cậu có thể chứng mình sự trong sạch của mình với người khác?



Nó càng thêm độc hơn mà thôi.

Liễu Ngọc Hàm cũng cảm thấy Phương Húc có độc.

Cậu đã cho thêm một cái giường sofa bên ngoài rồi, đối phương vẫn còn muốn chạy vào trong phòng của cậu, chẳng lẽ muốn cái giường lớn khá thoải mái của cậu, hay đang ám chi cậu nên mua cho hắn một cái nữa?

Dường như chỗ nào đó lại lệch đi lần nữa, Liễu Ngọc Hàm cười lạnh, không chút do dự ném khả năng đó ra khỏi đầu.

Tưởng cậu thừa tiền sao? Đừng có tưởng bở.

Hai người đều cảm thấy người kia có độc, vẫn cố gắng ở chung trong một căn phòng hai ngày, trong thời gian đó Phương Húc vẫn kiên trì muốn chui vào trong phòng ngủ của Liễu Ngoc Hàm, nhưng cậu không nhịn được nữa chửi hắn với đồng nghiệp, làm cho đồng nghiệp hoảng sợ.

Đồng nghiệp của Liễu Ngọc Hàm: Cái gì thế này? Có người xa lạ ở trong ký túc xá Nguyên Khang mà họ không hề hay biết gì?!

Mấy ngày nay Liễu Ngọc Hàm ở chung với người khác, mặc dù không thích Phương Húc, ít ra chất lượng chất ngủ cũng tốt hơn một chút, đầu óc tỉnh táo hơn một chút. Dưới vẻ mặt khiếp sợ của đồng nghiệp, cuối cùng cậu đã ý thức được quyết định của mình vội vàng như nào, vội vàng kết thúc hợp đồng, tiễn đối phương ra ngoài.

Nhưng khi cậu nói chuyện này với Phương Húc, đối phương chỉ có cười mà thôi, hoàn toàn không tỏ ý gì.

Liễu Ngọc Hàm cho rằng Phương Húc cảm thấy chưa đến lúc, nên không nghĩ thêm, thế nhưng mấy ngày nay đến hơn nửa đêm Phương Húc lại cố gắng chui vào trong phòng ngủ của cậu, làm cho cậu đau đầu không thôi, cuối cùng phải chỉ trích hành vi quấy rối giấc ngủ của cậu vào buổi sáng.

Phương Húc cố gắng thực hiện hợp đồng:...Đầu con cá muối này có vấn đề à?

Trong lòng cảm thấy khó tin, sau khi bị Liễu Ngọc Hàm mắng chửi, Phương Húc cũng chịu yên tĩnh vào ngày, cẩn thận suy nghĩ hành vi của Liễu Ngọc Hàm, dần dần bình tĩnh lại.



Liễu Ngọc Hàm tìm người ngủ cùng, hình như, là như nghĩa đen trên mặt chữ.

Đêm đó, cuối cùng Phương Húc cũng chắc chắn với suy đoán của mình... mỗi tháng Liễu Ngọc Hàm đưa cho hắn một khoản tiền lương hậu hĩnh, chỉ để tìm người dẫn cậu đi vệ sinh!

Không sai, chính là lý do đơn giản đó, làm cho người ta không thể tưởng tượng được!

Liễu Ngọc Hàm tốn nhiều công sức để quảng cáo tuyển dụng của mình trong livestream, chỉ để tìm một người có thể đi vệ sinh cùng với cậu vào lúc nửa đêm!

Lại một lần nữa bị đánh thức lúc nửa đêm, sau khi đi vệ sinh cùng với Liễu Ngọc Hàm, Phương Húc cảm thấy mấy ngày trước cậu dùng hành vi kỳ lạ để ám chỉ mình là bị thiểu năng trí tuệ.

Nhưng hắn nhìn gương mặt mơ màng buồn ngủ của Liễu Ngọc Hàm, thấy dáng vẻ của đối phương dễ khiến người ta mê muội.

Thử nghĩ mà xem, là một người đàn ông khỏe mạnh, trong lòng mập mở, hơn nửa đêm bị một thanh niên đẹp đẽ, quần áo không chỉnh tề, mơ màng đánh thức, lại bị đối phương dùng giọng điệu cầu giúp đỡ, nhìn thấy sợ hãi trong mắt cậu, trong lòng hắn không thể có suy nghĩ khác được sao?

Tóm lại, Phương Húc cảm thấy không thể, cho nên mấy ngày hôm trước hắn như bị thiểu năng cũng miễn cưỡng tha thứ được.

May mà phát hiện ra mình hiể lầm, Phương Húc lập tức chính đốn tâm tư, hắng giọng, mang theo ý tốt an ửi Liễu Ngọc Hàm: "Không sao, đừng sợ, tôi sẽ đi vệ sinh cùng với cậu."

Liễu Ngọc Hàm cười cảm ơn với hắn, mất một lúc mới đi vệ sinh xong, sau khi đi ra vẻ mặt cậu càng hoảng sợ hơn.

Có thể thấy, có người để chia sẻ suy nghĩ trong lòng, áp lực sẽ giảm không ít, Liễu Ngọc Hàm vừa đi về phòng ngủ vừa nói đến chuyện mình vừa nghĩ cho Phương Húc.

"Anh biết không? Lúc nãy tôi đi vệ sinh, không nhịn được nhìn vào kính, đột nhiên nhớ đến một chuyện cười đã từng nghe trước đây."



Phương Húc nhìn cậu một cái, thấy vẻ mặt muốn nói tiếp của cậu, cũng không ngăn lại, ngược lại làm dáng vẻ nghiêm túc lắng nghe, thái độ với công việc hoàn toàn xứng đáng với tiền lương Liễu Ngọc Hàm đưa cho hắn.

Liễu Ngọc Hàm dừng lại một chút, hai tay nắm chặt lấy nhau, từ từ kể lại câu chuyện đó: "Một hôm, có người uống rượu say, đến rạng sáng không nhịn được nữa phải đứng lên đi vệ sinh, lúc đi qua gương, đột nhiên như bị thần kinh, chơi trò kéo búa bao với gương, chơi rất nhiều ván nhưng đều hòa."


"Lúc nào cũng hòa, đối phương thấy không có ý nghĩa, chuẩn bị đi về ngủ. Kết quả trước khi rời đi, hắn lại thắng một vắn, vì thế mãi cho đến khi hừng đông, hắn đều hưng phấn đến không ngủ được."


Phương Húc: "..." Mẹ nó, bị ngu hay gì mà hơn nửa đêm còn làm mấy trò đấy?!


Thiên phú của Liễu Ngọc Hàm đó là nằm ở giọng nói của cậu, nhất là khi cậu kể một câu chuyện nào đó ra, giọng điệu của cậu có thể làm tăng thêm màu sắc cho câu chuyện đó.


Trong đêm tối yên tĩnh, Liễu Ngọc Hàm vừa đi từ trong nhà vệ sinh về, trong ánh mắt vẫn còn sợ hãi, giọng nói chậm rãi kể một câu chuyện không biết là chuyện cười hay chuyện ma, nhưng mà kỳ lạ, lại có thể ánh hưởng đến cảm xúc người nghe.


Sau khi mắng ngu xong, Phương Húc theo bản năng ghi nhớ câu chuyện đó trong lòng, sau khi đừa Liễu Ngọc Hàm về phòng ngủ, bản thân hắn nằm trên giường sofa trong phòng khách lại không ngủ được, mở to hai mặt suy nghĩ đến cậu chuyện cười đó đến hừng đông.


Sau đó, khi Liễu Ngọc Hàm rời giường đi làm, cậu yên lặng nhìn chủ nhân của bóng lưng đang nhìn mình, tự dưng nghĩ ra một chân lý...


Cả ngày rảnh rỗi không có chuyện gì lại đi nghĩ đến chuyện mà, chẳng trách nửa đêm không dám đi vệ sinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK