Vị thiếu nữ này thật quá hoan nhạc, lại muốn Lý Tiêu Nam đánh một trận với sủng vật của nàng, đây rõ là cố ý khiến Lý Tiêu Nam phải khó xử.
Đúng lúc này, Hồng Diệp hoàng tử lao ra từ trong rừng cây Quyết Mộc, trên người kim quang xán lạn, thân thể tựa như vượn thần khổng lồ, gầm lớn:"Phong gia Tiểu tà ma, ca của ngươi ở chỗ nào, gọi hắn lăn ra đây, ta muốn đánh sinh tử chiến với hắn."
Phong Phi Vân cướp đi Kình Thiên Côn khiến cho Ngọc Càn Vương Triều mất đi một kiện linh binh đỉnh phong, cũng làm cho Hồng Diệp hoàng tử bị mất hết thể diện. Hắn từng thề nhất định phải đánh bại Phong Phi Vân để đoạt lại Kình Thiên Côn.
"Nguy rồi, con khỉ kia đuổi đến rồi, Đạm Đạm, chúng ta chạy mau." Thanh âm của Tiểu Tà Ma vô cùng thanh thúy, sóng mắt như nước chảy, lập tức đánh nát hơn nửa đỉnh núi, chính là đang đánh linh khí "Huyền Không Đảo" của Lý Tiêu Nam.
Huyền Không Đảo bị tổn hại khiến Lý Tiêu Nam càng phẫn nộ hơn.
Thì ra thiếu nữ kia chính là muội muội của Phong Phi Vân, hèn chi gan lớn như vậy, quả là có kỳ huynh ắt có kỳ muội.
Hồng Diệp hoàng tử cũng vô cùng sầu não, lại bị Tiểu Tà Ma gọi là con khỉ, hết lần này đến lần khác đuổi theo nàng suốt ba ngày mà vẫn không bắt được nàng. Thiếu nữ này trơn trượt như cá, chẳng thể bắt được. Mỗi lần tới gần đều để nàng thoát đi.
Tiểu Tà Ma giờ này đã không còn nhỏ, đã mười tám, mười chín tuổi, duyên dáng yêu kiều, ngực ngọc cao ngất, eo mảnh như liễu, đường cong lả lướt, mái tóc dài bay trong gió, thân mặc áo nhỏ màu xanh trắng, sóng mắt ôn nhu động lòng người lại mang theo chút dí dỏm vui đùa, môi khẽ hé, cười tà tà, đẹp đến độ khiến tâm can bàng hoàng.
Có người nhìn qua mà hoảng sợ, thấy dung nhan khuynh thế của nàng, trợn mắt há hốc mốc, cảm thán nói:"Tiểu Tà Ma của Phong gia đã biến thành hồng nhan họa thủy hại nước hại dân rồi, cho dù Nam Cung Hồng Nhan còn tại thế cũng chưa chắc có thể sánh cùng nàng."
Một người khác cùng theo đó mà thán phục, sợ hãi nói:"Quả thực là mỹ nhân cấp bậc họa thủy, có điều nàng này quá nguy hiểm, trước kia là Tiểu Tà Ma, bây giờ phỏng chừng sẽ được đổi tên thành Đại Tà Ma."
Đương nhiên cũng có tuyệt đỉnh cường giả trong mắt lộ vẻ chờ mong:"Nghe nói Phong Phi Vân và Tiểu Tà Ma có quan hệ vô cùng thân mật, nếu có thể bắt được nàng nhất định sẽ ép Phong Phi Vân phải hiện thân."
Một câu nói làm đám người trong mộng bừng tỉnh, ở đây không thiếu người thông minh, lập tức tự hiểu. Khóe miệng của chưởng giáo đại tiên môn khẽ hé cười mỉa mai:"Chắc hẳn mục đích của đám người Ngọc Càn Vương Triều là đây, bắt Tiểu Tà Ma để ép Phong Phi Vân hiện thân, sau đó cướp đi 《 Kim Tằm Kinh 》 trên người hắn, thực là giỏi tính toán."
Tiểu Tà Ma ngồi trên lưng mèo trắng, vòng eo mảnh khảnh, ngọc thể mềm mại, có tư thái khuynh thanh tuyệt sắc để cho đám thiên tài tuấn kiệt Lý Tiêu Nam, Bắc Minh Phá Thiên, Quan Tam Thiên đều thất thần. Nếu nàng không phải muội muội của Phong Phi Vân, có lẽ bọn họ sẽ trở thành người theo đuổi nàng.
Mèo trắng hết sức thần tuấn, lớn như lão hổ, toàn thân trắng như tuyết, bộ lông óng ánh, mọc ra chín cái đuôi xù lông, con ngươi tròn đen tựa hổ phách, trên trán hiện lên một chữ "Cửu", tản mát ra từng làn tà quang.
Tu vi của Hồng Diệp hoàng tử không thể nói là không cao nhưng đến góc áo của Tiểu Tà Ma đều không bắt được, để cho Tiểu Tà Ma vui sướng cười ngân nga như chuông bạc, nói:"Con khỉ kia, ngươi đến một cái lông mèo cũng đuổi không kịp, có muốn ăn một quả đào bồi bổ khí lực không này."
Con ngươi của nàng gợn sóng, vậy mà thật sự lấy ra một quả đào sáng lóng lánh long lanh. Đây là một trái linh đào, ngàn năm mới kết quả một lần, thập phần trân quý, cũng không biết nàng hái từ chỗ nào, còn hào phóng vứt qua, tựa như cho khỉ ăn.
Hồng Diệp hoàng tử giận đến mức muốn thổ huyết, vậy mà coi hắn như hầu tử, nhưng vẫn khẽ vươn tay tiếp lấy trái đào. Đây là linh quả có thể ngộ mà không thể cầu, sau khi ăn hết có thể tiết kiệm mấy năm khổ tu.
Nhưng hắn vừa mới cầm vào tay lại cảm thấy không đúng, còn muốn ném linh đào ra nhưng không kịp. Hơn ba mươi đạo phù lục trong quả đào vọt lên, bộc phát ra hơn ba mươi tia sét đen xì tựa như ba mươi thanh Thiên Đao bổ xuống người Hồng Diệp hoàng tử, khiến cho toàn thân hắn bốc khói nghi ngút, cháy đen lại, nhất là cánh tay cầm trái linh đào càng thêm đen kịt, huyết nhục mơ hồ, thiếu chút nữa đã bị phế bỏ.
Hồng Diệp hoàng tử khóc không ra nước mắt, cái con Tiểu Tà Ma này thật đáng giận, chiêu số chỉnh nhân tầng tầng lớp lớp. Đuổi theo nàng ba ngày đã bị nàng hành hạ bảy lần, trong đó có hai lần suýt lấy mệnh của hắn. Nếu không phải hắn từng hấp thu một khối tinh tú hoàng kim, luyện hóa thành tinh tú hoàng kim dịch, thể chất hơn hẳn thường nhân thì đã sớm bị nàng ám toán chết rồi.
Trên mặt đất, trên trán rất nhiều người đều bốc lên hắc tuyến, cảm nhận được phù lục cường đại trong trái linh đào. Nếu để cho bọn hắn cầm phải chắc lúc này đã nổ tan thành mây khói rồi.
Trong hư không truyền đến từng hồi chấn động lớn, ba lão giả thân thể cao chừng bốn mét, chân đạp trên xương khô, hiện ra giữa trởi sao, ba người đánh ra một đạo vu thuật tựa hồng thủy, che phủ cả bầu trời.
Đây là ba vị tuyệt đỉnh cường giả của Ngọc Càn Vương Triều, cùng tu luyện cổ xưa vu thuật cùng thần thông luyện thể, dùng cổ thuật đại vu phong tỏa bầu trời, bắt Tiểu Tà Ma vào trong Phong Cấm.
Ngọc Càn Vương Triều chính là quốc gia của vu sư và luyện thể thuật, thể chế tu luyện giống Cổ Cương Phủ nhưng lại hưng thịnh hơn Cổ Cương Phủ vô số lần. Bọn hắn cũng thờ phụng Thiên Vu Đại Thần, cũng có Vu Thần Điện nhưng địa vị của Vu Thần Điện tại Ngọc Càn Vương Triều lại vô cùng cao quý, tương đương với tồn tại "Đại Long Tự" ở Thiên Long Vương Triều, cao thủ như mây, cường giả như biển.
Ba lão giả giẫm trên xương khô mà đến này chính là cường giả Vu Thể song tu của hoàng thất Ngọc Càn Vương Triều, vu lực trên người thập phần hung hãn, tựa như ba lỗ đen treo trên bầu trời, thôn phệ tất cả ánh sáng, muốn trấn áp Tiểu Tà Ma.
"Nguy rồi, bọn khỉ già này cũng truy tới." Tiểu Tà Ma mạnh mẽ chống đỡ tứ phía, cánh tay ngọc thon dài, váy dài đung đưa, ngồi trên lưng mèo trắng tựa như Cửu Thiên Huyền nữ, đánh ra từng luồng kình phong, chém tan vu thuật của ba lão giả.
Trê người nàng bùng phát ánh sáng lung linh màu trắng đẹp đẽ, xuyên qua ngàn vạn vu thuật tựa như Xà mỹ nữ, không có bất kỳ một vầng ánh sáng nào có thể chạm vào người của nàng.
"Buồn cười, Phong gia Tiểu Tà Ma, hôm nay ngươi trốn không thoát được. Chúng ta đã mang tới ba bộ Vu Thi ở dưới Tổ Vu Miếu, có thể định không gian, cho dù ngươi có giảo hoạt thế nào cũng không thoát được đâu."
Một lão giả đá bộ xương khô ở dưới chân ra, định trụ không gian, phong tỏa cả mảnh đại địa. Bộ xương khô ngồi xếp bằng trên trời cao, vu khí không ngừng lưu động trong đầu lâu, từng dải, từng dải hoa văn vu thuật trôi ra từ trong đôi mắt nó.
Tiểu Tà Ma khẽ cắn bờ môi óng ánh, nhả ra chiếc lưỡi thơm tho, trong mắt ẩn chút tà dị, nói:"Các ngươi ỷ lớn hiếp nhỏ, mấy lão già xúm vào ăn hiếp một tiểu cô nương như ta, thật không biết xấu hổ."
"Ca của ngươi, Phong Phi Vân là ma đầu, mà ngươi cũng là tiểu ma nữ giết người không chớp mắt. Đừng giả đáng thương trước mặt lão phu, không có nửa điểm tác dụng đâu, chỉ cần có thể trấn giết ngươi, cho dù mang tiếng ỷ lớn hiếp nhỏ thì có sao."
Một vị lão giả khác cũng đá bộ xương khô dưới chân ra, lơ lửng trên một phương trời khác, trong đôi mắt bắn ra dải vu quang khổng lồ phong tỏa cả một phương, phủ xuống áp lực khổng lồ, lại khiến cho cả mặt đất phải chấn động.
Trong hai con ngươi của Tiểu Tà Ma lóe ra ánh sáng tà dị, ẩn chứa ma khí, điềm đạm đáng yêu mà nói:"Các ngươi mới là kẻ giết người không chớp mắt. Tu sĩ của Phong gia ta bị các ngươi mai phục, tất cả mọi người đều bị các ngươi vây giết, chỉ mình ta chạy thoát. Nếu ta tìm được ca ca, hắn nhất sẽ ra tay giáo huấn các ngươi."
Trong khóe mắt của nàng nướt mắt vòng quanh, bị ba lão giả cấp bậc Cự Phách vây khốn, lại thêm ba bụ Vu Thi định trụ không gian, tựa như ba ngọn núi lớn đè xuống đầu nàng.
Rất nhiều người đều lộ vẻ đồng tình, trong lòng rất bất mãn với ba lão giả của Ngọc Càn Vương Triều. Ba người này đều là Cự Phách tu luyện mấy trăm năm mà lại xúm lại đối phó một tiểu cô nương, thật không hay ho gì.
Đương nhiên cũng không có ai dám mở miệng trào phúng, bởi dẫu sao ba vị lão giả này cũng đại diện cho Ngọc Càn Vương Triều.
Lần này Ngọc Càn Vương Triều đã điều động rất nhiều cường giả đến Đồng Lô Sơn, ngoại trừ ba lão giả này còn có bốn vị Vu Sư tu vi cao tột đỉnh khác cũng đã sớm tiến vào Đồng Lô Sơn. Cho dù ở đây có ai có thể đánh bại ba vị lão giả này thì cũng sẽ phải lùi bước trước bốn vị Vu Sư ở ngoài kia, lại càng không thể đắc tội cả Ngọc Càn Vương Triều.
Nàng cũng chỉ có thể tự trách mình, ai bảo ca ca của nàng lại là Phong Phi Vân.
Phía dưới, sắc mặt Phong Phi Vân lạnh đi. Tuy hắn không muốn trung thành với Phong gia nhưng dù sao trong thân thể cũng chảy dòng máu của nhà họ Phong. Người của Ngọc Càn Vương Triều thật quá phận, để cho hắn phải tức giận.
Liễu Duệ Hâm nằm sau lưng Phong Phi Vân khẽ nhíu mày, trong mắt đẹp chứa đầy sự không vui, nói:"Phong Phi Vân là đại ma đầu nhưng lại gán tội lên muội muội của hắn, bọn khỉ của Ngọc Càn Vương Triều này thật đáng ghét, Quân sư huynh, Diệp sư tỷ, sao không giúp nàng."
"Việc này ta không lo được, Ngọc Càn Vương Triều nội tình thâm hậu, cường giả như mây. Một khi chúng ta xuất tay sẽ khiến Nhật Nguyệt Tiên Giáo nhận thêm cường địch."
Diệp Ti Loan cũng không có ý xuất tay, nàng cố kỵ sư môn.
Trong mắt Liễu Duệ Hâm ánh lên thất vọng, sao có thể vì sợ gây thù hắn mà vi phạm nguyên tắc hành sự được. Nhưng trong mắt nàng lại chợt sinh ra hào quang rực rỡ, mang theo vẻ sùng bái nhìn về Lý Tiêu Nam, nói:"Lý công tỷ, không phải ngươi nói bình thời đều ghét nam nhân cưỡng ép nữ tử, cho dù ân oán có nhiều hơn cũng không được lợi dụng điểm yếu để uy hiếp sao."
Lý Tiêu Nam tiêu sái tuất dật khẽ cười, sau đó lắc đầu, nói:"Tiểu Tà Ma quả thực hành sự rất kỳ quặc, đã nhiều lần làm chuyện ác. Nếu có thể bắt nàng lại, sau đó bức ma đầu Phong Phi Vân đi vào khuôn khổ cũng không phải là chuyện không hay."
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK